SAU VỰC THẲM LÀ MỘT CÁNH ĐỒNG HOA

"Không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn." Địch Cảnh đạm nhiên nói, đối lập với Trương Diêu Phong đang nhảy nhót lung tung.


Kỷ Gia Duyệt mặt mày ủ ê: "Nói vậy không sai, nhưng ích lợi như nhau, hợp tác với bạn bè, hợp tác với người xa lạ, hợp tác với một người thanh danh xấu, khác biệt này có thể to lắm."


La Thành thanh danh xấu đen mặt, không nói một lời.


Địch Cảnh đứng lên, Husky nghe tin lập tức hành động, lập tức mang xích lên.


"Lúc này, chỉ có thể dựa vào mị lực nhân cách của chúng ta."


Trương Diêu Phong cười nhạo một tiếng: "Nếu chúng ta có thứ này, còn có thể lạc trôi đến ngày hôm nay sao?"


Bàn Tử cười đến thực đáng khinh: "Không nói cái khác, nhưng cái này tôi lại có ý tưởng."


Trương Diêu Phong hất hắn ra, đuổi theo Địch Cảnh ra ngoài: "Cậu đi đâu?"


"Tìm Diệp Sùng Tuyết."


"Mỹ nhân số một Hoa Đại à." Trương Diêu Phong cảm thán một tiếng, bỗng cảm thấy không thích hợp, sốt ruột hỏi: "Cậu tìm cô ta làm gì?"


"Phát huy mị lực nhân cách của tôi."


Lúc này, quang não của La Thành vang lên.


Địch Cảnh dừng chân lại, ung dung quay đầu: "Tôi đoán, có người tìm sự hợp tác."


La Thành tức giận mở quang não, vừa thấy tên người, sắc mặt càng thêm khó ở.


"Ai?" Trương Diêu Phong thấy thế vội hỏi.


La Thành lạnh lùng nói: "Christine."


"Thời điểm mẫn cảm này, hắn tìm tới La Thành... Thật đúng có chút ý vị sâu xa. Nghe đi." Địch Cảnh nói.


La Thành hừ một tiếng, bày ra một khuôn mặt không kiễn nhẫn nghênh đón Christine đang cười ha hả.


"La." Christine nhìn qua trông thực hữu hảo, "Đã nghe về chế độ thi đấu mới chưa?"


La Thành trợn trắng mắt, ý tứ không cần nói cũng biết.


Christine coi như không thấy, nói thẳng vào vấn đề: "13 đội ngũ, 98 người, cấp bậc tinh thần lực đều trên cấp A, sẽ phát sinh chuyện gì chẳng ai đoán được, không bằng chúng ta liên thủ thanh trừ bọn họ, sau đó hai người chúng ta lại quyết đấu riêng?"


"Ngượng ngùng, tao không có hứng thú!" La Thành dứt khoát cự tuyệt.


"Đừng nói chắc chắn như vậy." Christine cười cười, "Mày hẳn đã rõ tình cảnh của mình, khó mà trụ được đến cuối, tao không muốn mất đi một đối thủ như mày nha..."


Lời chưa nói xong, La Thành đã bang một tiếng mà ngắt quang não.


Đến bây giờ Diệp Tố mới miễn cưỡng hiểu chút quy tắc, khó hiểu nói: "Tôi cảm thấy Christine nói vậy vẫn có điểm đạo lý, không suy xét hợp tác sao?"


"Cậu nói vậy bởi cậu không hiểu cách Christine làm người." Trương Diêu Phong thấm thía vỗ vỗ vai Diệp Tố, "Thiếu niên nông thôn, cậu vẫn quá đơn thuần."


Bàn Tử bĩu môi, một bộ như đối phương là con sói bạc tình: "Đúng vậy, hắn rất gian xảo! Khẳng định đều liên lạc với mỗi đội trưởng một lần."


"Nói thật dễ nghe, nửa đường hợp tác liền đem cậu bán đi." La Thành cười lạnh một tiếng, tựa hồ đang hồi tưởng hồi ức không tốt.


Diệp Tố chỉ có thể ừ cười.


Địch Cảnh suy nghĩ một lát nói: "Có lẽ Christine thực sự muốn hợp tác với La Thành, trong chế độ chiến đấu mới, ngoài La Thành ra thì Christine cũng là người không dễ dàng, hắn liên thủ với Phương Trí Duy, hai người tinh thần lực cấp S, áp bách người khác không hề ít. Đội ngũ khác chỉ cần không có thù oán với chúng ta, sẽ không để Christine cười đến cuối. Đương nhiên, hắn sẽ nửa đường bán La Thành cũng là sự thực."


Diệp Tố: "Nơi có người liền có giang hồ."


"Được rồi." Địch Cảnh đứng lên một lần nữa, Husky ánh mắt trông mong mà nhìn qua, "Mấy ngày nay La Thành đừng lượn lờ ở ngoài kéo thù hận, phụ trách huấn luyện Diệp Tố, nếu Diệp Tố có được tư cách thi đấu thì phải lợi dụng tốt điểm này. Những người còn lại, theo tôi đi phát tán mị lực nhân cách."


Lại trải qua một vòng đối chiến, số đội ngũ còn lại chỉ có 13.


Cách trận chung kết cũng chỉ còn có ba ngày.


La Thành gần như dùng cả thời gian ăn cơm mà nghiêm khắc huấn luyện Diệp Tố, thuận tiện tìm kiếm cảm giác một chút.


Diệp Tố kêu khổ không ngừng, hắn ở cả hai thế giới đều bận tối mắt tối mũi. Trong hiện thực, Lý giáo sư được trường hoàng gia Anh quốc cho mời, thuận tiện mang Diệp Tố theo. Mượn dùng dụng cụ tinh vi của trường hoàng gia Anh quốc, có thể giúp nghiên cứu của Diệp Tố tiến thêm một bước nữa trước khi thi đấu. Diệp Tố về trường, làm thị thực, làm thủ tục xin nghỉ dài hạn, còn phải giải thích với một đám bạn cùng phòng vẻ mặt "WTF" rằng không phải hắn gặp lừa đảo.


Diệp Tố đang bận rộn đột nhiên nghĩ tới vấn đề lệch múi giờ, đợi tới khi hắn tới nước Anh, thời gian tại thế giới tinh tế sẽ tính thế nào? Chẳng lẽ muốn hắn ngày ngủ đêm thức sao?


Cũng may còn cách lúc xuất ngoại một khoảng thời gian, có thể qua trận chung kết, những thứ khác sau lại tính tiếp, dù sao hắn có quá nhiều điểm kỳ quái đến mức bọn La Thành cũng lười phun tào.


Chẳng bao lâu, đã đến trận chung kết thi đấu cơ giáp.


Đại học Hoa Đô biển người tấp nập, cho dù là trong hay ngoài trường, đều tới xem náo nhiệt, ngay cả người của truyền thông cũng tới không ít.


"Học viện quân sự cũng có người tới." Có người bĩu môi với một đám người ăn mặc chế phục.


"Không phải bảo xem thường chúng ta sao? Bỏ hãnh diện đến xem chúng ta thi đấu, thật là vinh hạnh."


Đối phương tựa hồ có người thính lực xuất chúng, quay đầu nhìn, ngoài cười nhưng trong không cười mà cong cong môi, nhiệt độ không khí mạc danh hạ xuống.


Đợi đến khi tất cả mọi người đều vào nơi thi đấu, một đám mới dám thở mạnh nói: "Quả thực bị huấn luyện thành cỗ máy chiến đấu cả rồi, một chút tình người cũng không có."


Màn hình phía trên đấu trường sáng lên mấy chữ to: Hoan nghênh chỉ huy trưởng quân đoàn H0036, thiếu tá Hàn Nghiệp tới trường chúng ta chỉ đạo thi đấu cơ giáp hữu nghị lần thứ 352.


Sân đấu Đại học Hoa Đô rất lớn, dựa theo lời Diệp Tố, to gần bằng hai ba cái thành thị cỡ lớn. Xung quanh khu khán đài đều trang bị màn hình, khu này có sức chứa lên tới trăm vạn người. Phía bắc bên trên là chủ khán đài, ở đó có thể quan sát toàn bộ sân đấu, hiệu trưởng đại học Hoa Đô, Chủ nhiệm Giáo dục, viện trưởng học viện chiến đấu cơ giáp cùng hơn 20 vị lãnh đạo khác và Hàn Nghiệp đều ở đó, mấy trăm màn hình điện tử lớn, không góc chết mà phóng đại từng góc của sân đấu, chính giữa còn có thể điều chỉnh màn hình, có thể trong quá trình xem điều chỉnh khu vực muốn theo dõi trọng điểm, đặc biệt xem trận đấu của người nào đó.


Có thể ngồi ở chủ khán đài, ngoài thân phận thì còn phải có kiến thức, nếu không, nhiều màn hình làm người ta hoa cả mắt như vậy, làm sao mà còn phân tích trận đấu trên sân được? Hàn Nghiệp xem xong còn phải chỉ điểm trước mặt nhiều người, không phải ai cũng có bản lĩnh có thể quan sát toàn cục này.


Lãnh đạo đại học Hoa Đô đều có ít nhiều chỉ trích Hàn Nghiệp về mọi mặt, nhưng đối với năng lực của hắn lại vô cùng tin tưởng. Nhớ tới trước đây khi Hàn Nghiệp còn đang theo học tại học viện quân sự Liên Bang, vô luận là cuộc thi lý luận hay chiến đấu thực tiễn, đều ưu tú hiếm thấy, cho tới tận bây giờ, Hàn Nghiệp vẫn là người học viện quân sự vừa yêu vừa hận, không thể nói rõ là cảm giác vinh quang hay sỉ nhục.


13 đội ngũ đang ở dưới chủ khán đài nghe hiệu trưởng theo lệ phát biểu trước trận đấu.


"Bóng đái cậu sắp vỡ hả?" Kỷ Gia Duyệt trộm đá Bàn Tử đang không ngừng run rẩy.


"Tớ... tớ chỉ là quá kích động." Bàn Tử hai mắt mê ly mà nhìn chằm chằm chủ khán đài, "Không nghĩ tới thiếu tá Hàn Nghiệp lại đẹp trai như vậy! Quả thực đẹp trai đến bi thảm, nể tình khuôn mặt hắn, tớ quyết định tha thứ cho hành vi làm người nhu nhược của hắn, người đẹp trai như vậy mà chết trên chiến trường thì thực đáng tiếc!"


"Cậu lúc này mà còn hoa si!" Kỷ Gia Duyệt cắn răng, "Nghe nói thi đấu lần này có một đội ngũ năm nhất chen vào, đội trưởng kia lớn lên không tồi, cậu đừng vừa lâm trận liền héo đấy!"


"Đâu đâu?" Bàn Tử vội vàng quét mắt nhìn đám người phía sau, nhưng gần trăm người, muốn thấy gì cũng không thấy rõ, "Quên đi, vẫn nên nắm chặt thời gian, nhìn thiếu tá Hàn Nghiệp nhiều một chút. Một lần gặp say cả đời, từ nay về sau Hàn Nghiệp chính là nam thần trong lòng tớ!"


"Ha, ba năm, cậu đã thay đổi tám mươi một trăm cái nam thần, nhớ trước đây còn có người nào đó còn nói với La Thành những lời này......"


Diệp Tố thấy đối thoại càng nghe càng không có tiết tháo, ngẩng đầu chăm chú nhìn chủ khán đài.


Hàn Nghiệp một thân quân trang, vành nón che đi đôi mắt, không thấy rõ biểu tình của hắn, nhưng từ xa nhìn, tựa như một cây bạch dương thẳng tắp.


Diệp Tố nhìn thấy hắn, tâm tình có chút phức tạp, đoán không biết Hàn Nghiệp có biết trong số người thi đấu cũng có hắn hay không? Nếu biết thì sẽ nghĩ gì? Dù sao lúc trước hắn là do Hàn Nghiệp mang tới Hoa Đô tinh, còn được an bài đi học, nhưng hắn lại không nhận ý tốt kia mà trực tiếp rời đi.


Đang nghĩ ngợi thì Kỳ hiệu trưởng đã phát biểu xong, vung bàn tay lên: "Bọn nhỏ, hãy tận tình triển lãm lực lượng của các con, bày ra phong thái của đại học Hoa Đô chúng ta."


13 đội ngũ được người dẫn tới 13 phòng chuẩn bị khác nhau, đợi bản đồ được chọn xong.


Đấu trường của đại học Hoa Đô là bảo vật trấn giáo, mỗi một lần mở ra đều tiêu hao thật nhiều năng lượng, động một chút liền tiêu tốn trăm triệu đồng liên bang. Đấu trường áp dụng kỹ thuật chiếu hình 7D mới nhất, có thể từ sân đấu trống trải mô phỏng ra cảnh tượng cực độ chân thật, có thể xây dựng ra cảnh tượng mưa gió giông tố học sinh Hoa Đô chưa từng trải qua nhưng cũng sẽ không gây nguy hiểm tính mạng, loại kỹ thuật mô phỏng này hữu hiệu hơn tiến vào thế giới toàn tức nhiều, dù sao thì thế giới toàn tức chỉ tinh thần lực có thể tiến vào, không chiếm được bất kỳ rèn luyện gì cả. Còn loại hình chiếu mô phỏng chân thật này lại không như vậy, đau đớn là thật, mà tiến bộ cũng là thật.


Ngay cả học viện quân sự Liên Bang cũng phải cúi chào với kỹ thuật này.


Dần dần, không gian rộng rãi tối lại, đột nhiên, trên sân đấu yên lặng, một ngọn núi cao đột nhiên mọc lên từ dưới đất, không đợi tiếng kinh hô vang lên, vô số núi cao như măng mọc sau mưa rào chui từ dưới đất lên, địa hình trở nên trập trùng, không bằng phẳng... Kỹ thuật mô phỏng đang vận hành.


Học sinh Hoa Đại dù nhiều dù ít cũng đã xem đấu trường mở ra vài lần, nhưng vẫn không tránh khỏi kinh ngạc cảm thán. Cũng có không ít người trường ngoài đến là để xem một màn kỳ diệu này, ngược lại, lực hấp dẫn của thi đấu cơ giáp lại không lớn như vậy.


"Là núi lửa!" Có người mắt tinh phát hiện ra núi cao kia không phải chỉ là một ngọn núi bình thường.


"Không biết sẽ là địa hình gì đây?"


Địa hình trở nên ngày càng hoàn thiện, sau khi toàn cảnh hiện ra, núi lửa bắt đầu bốc khói, là núi lửa vẫn đang hoạt động.


Ầm vang một tiếng sấm, tia chớp đánh xuống.


Người trên khán đài sửng sốt: "Tôi còn tưởng rằng trời muốn mưa, quả nhiên là thật, tôi xem ở ngoài đã có điểm phân không rõ thật giả, phỏng chừng người ở bên trong lại càng không phân biệt được."


"Muốn chính là cái hiệu quả này!"


Ầm ầm ầm, tiếng sấm nổ tung từng trận, sóng thần nương núi mà cuốn tới, bầu trời trong đột nhiên tối sầm, nhưng chẳng bao lâu sau, lại sáng ngời trở lại — là bị tia chớp rơi xuống không ngừng chiếu sáng. Tức khắc toàn bộ đấu trường tràn ngập tia chớp, lôi hải vô biên. (biển sấm chớp không có biên giới)


Không ít người hít hà một hơi: "Cư nhiên là bản đồ Lôi Bạo tinh*!"


*ở đây mình dùng đồng âm của bão là bạo nhé, qt là sấm chớp mưa bão tinh, ân, nghe thực ngu.


Lôi Bạo tinh, tuyệt đối là địa hình số một mọi người không muốn gặp phải, trên tinh cầu này hàng năm sấm sét ầm ầm, năng lượng thập phần hỗn tạp, mà tài liệu cơ giáp là kim loại dẫn điện, có thể nói là chỉ bước đi thôi cũng khó khăn. Một Lôi Bạo tinh mô phỏng còn có tình hình núi lửa không ngừng phun trào, khiến thế cục càng thêm rối loạn.


Kỳ hiệu trưởng thấy một màn như vậy liền kinh ngạc một phen, đấu trường rút thăm bản đồ tại chỗ, ai cũng không nghĩ tới sẽ bốc phải địa hình ra sao.


Hàn Nghiệp thấy thế hơi hơi mỉm cười: "Địa hình này sẽ càng yêu cầu nghiêm khắc hơn với học sinh quý trường học, bất quá, cũng có thể phát huy càng hiệu quả hơn."


Kỳ hiệu trưởng gật đầu: "Chỉ sợ đám không nên thân kia chưa kịp đánh nhau đã bị giông bão ném ra ngoài."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi