SAU VỰC THẲM LÀ MỘT CÁNH ĐỒNG HOA

Kế Vi Thường bị thái độ tùy ý của Diệp Tố khiến cho xấu hổ không thôi, lời nói đã lên đến cổ họng lại chậm chạp không thốt ra.


Diệp Tố cảm thấy buồn cười, dừng bước chân, dựa vào vách thường trên thông đạo nhìn Kế Vi Thường. Nơi này cách cửa lớn rất xa, nghe không thấy thanh âm ồn ào của các phóng viên, cách đại sảnh thi đấu cũng không gần, toàn bộ thông đạo chỉ có hai người bọn họ, không khí an tĩnh thực thích hợp cho một cuộc nói chuyện bí ẩn.


"Tại sao không nói?"


Kế Vi Thường thế nhưng có chút khẩn trương, dưới tầm mắt nhìn thẳng của Diệp Tố, lòng bàn tay hắn đều đổ một tầng mồ hôi mỏng.


"Tôi thực xin lỗi..." Kế Vi Thường nói chưa xong đã nghẹn họng, bởi thì hắn thấy Diệp Tố một giây trước còn tươi cười đột nhiên trầm mặt, lạnh nhạt nhìn mình.


Ánh mắt Diệp Tố không có chút độ ấm, như lời nói của hắn, "Xin lỗi có ích lợi gì? Nếu tôi không gặp được Lý giáo sư, hiện còn không biết tôi đang ở đâu, có thể nghe được cậu xin lỗi sao? Cậu sẽ xin lỗi sao?"


Kế Vi Thường nghẹn lời.


Diệp Tố cười cười: "Tôi không muốn so đo với các người, chỉ vì lười cắn chặt không buông, mà không phải tha thứ cho các người."


Sắc mặt Kế Vi Thường trắng bệch, hắn định nói gì đó, nhưng đối mặt chất vấn của Diệp Tố, hắn không phản bác nổi. Ác niệm trong lòng hắn bởi vì ghen tị mà phóng đại vô hạn, khiến hắn làm ra sai lầm không thể tha thứ, nếu không phải Diệp Tố lấy tư thái người thắng một lần nữa đứng trước mặt hắn, liệu hắn có ý thức được tội ác tày trời của bản thân hay không?


Diệp Tố mặt vô biểu tình mà liếc hắn một cái, lập tức đi vào đại sảnh.


Kế Vi Thường há miệng thở dốc tại chỗ, đầu lưỡi phảng phất như mọc nhiều căn rễ, không thốt nên lời, cuối cùng chỉ phát ra một tiếng thở dài.


Thi đấu diễn thuyết chính thức cử hành lúc 9 giờ, hóa học, vật lý chia làm hai tổ, phân biệt tiến hành diễn thuyết ở hai phòng khác nhau.


Nhóm giám khảo do các nhà vật lý, hóa học lớn đảm nhiệm, ngồi ở hàng ghế đầu tiên, hơn năm mươi tuyển thủ dự thi ngồi ở các dãy ghế phía sau, dựa theo rút thăm quyết định thứ tự lên đài diễn thuyết.


Người đầu tiên lên đài là một người đàn ông tóc dài người Nga, hiển nhiên rất bất mãn với chuyện mình bốc trúng thẻ số "Một", vẫn luôn lải nhải an ủi bản thân, "Một" là một con số tốt, lúc sau, tựa hồ cảm thấy bản thân đều không tự an ủi nổi, đành phải hỏi Diệp Tố xếp sau hắn: "Bạn ơi, ở quê nhà các cậu, một là con số cát lợi sao?"


Diệp Tố thấy lông mày hắn sắp dính lại với nhau, không đành lòng, tìm lời hay nói: "Trung Quốc chúng tôi có vị triết gia lớn nói qua, đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Số một này của anh đại biểu cho tiềm năng vô hạn."


Người đàn ông tóc dài ra dáng ra hình mà nhấm nuốt những lời này, nói: "Cái 'Đạo' này có phải cùng loại với thượng đế hay không? 'Một' là con trực hệ của thượng đế nha, ai u, không tồi nha, hẳn sẽ không kém đi."


Vừa mới dứt lời, nhân viên công tác liền gọi hắn lên sân khấu, hắn biểu tình cung kính hôn bảng số trên tay.


Diệp Tố buồn cười nhìn hắn, phát hiện người đàn ông vừa rồi ở dưới đài hi hi ha ha, vừa lên đài phảng phất nháy mắt lật mặt, lưng thẳng tắp, sắc mặt chăm chú, khi hắn bắt đầu bài thuyết trình của mình, khí thế tự tin, ổn trọng toát ra.


Sau khi tiến hành diễn thuyết được mười lăm phút, người đàn ông người Nga ngừng lại, đợi lời bình của giám khảo.


Đứng lên bình luận là một người đàn ông trung niên mặt đầy hồ tra, mở miệng một cái liền đem vị tuyển thủ này phê bình nát bét, từ lập ý đến quá trình thực nghiệm đều nêu ra một đống lớn tật xấu. Người đàn ông lúc đầu còn tràn đầy tự tin liền ngây ngẩn cả người, ủy khuất cúi đầu, nghe giáo huấn, dù sao người trước mắt này là nhân vật hắn chỉ có thể nhìn thấy trong sách giáo khoa, hiện tại thấy người sống, còn mắng mình, cũng là một loại trải nghiệm khác.


Đợi giám khảo lải nhải mắng năm sáu phút, mới vung tay ra hiệu hắn xuống đài, thủ thế ghét bỏ kia khiến người đàn ông tóc dài này như chạy trốn mà chạy về chỗ ngồi, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Diệp Tố: "'Một' đại biểu vô hạn khả năng, trong đó cũng bao gồm khả năng bị mắng chết sao?"


"......" Diệp Tố: "Có lẽ đi."


Hắn kỳ thật cảm thấy hạng mục nghiên cứu của người đàn ông Nga này khá thú vị, quá trình cũng thực cẩn mật, thời điểm hắn nghe diễn thuyết đều không khỏi sinh tâm bội phục, nhưng đợi đến khi nghe giám khảo nhận xét, hắn lại bừng tỉnh kinh giác: Quả thật như vậy, hóa ra còn có nhiều sai lầm ẩn giấu như vậy.


Đợi lại một người lên đài, giám khảo vẫn như trước không chút khách khí mà phê bình, khiến tuyển thủ vốn dĩ có chút khẩn trương lại càng luống cuống. Diệp Tố ngay từ đầu còn kinh ngạc với sự không lưu tình của nhóm giám khảo, tới lúc người thứ tám bị mắng xuống đài, hắn đã bình tĩnh. Tầm mắt cùng học thức của những học giả lớn nổi tiếng đó, người trẻ tuổi tự nhận không tồi không thể so được, vấn đề bọn học sinh vắt hết óc không nghĩ ra, trong mắt họ chỉ trên thường thức một chút, có vài phản ứng hóa học, không cần thí nghiệm phụ trợ, bọn họ hơi suy ngẫm cũng có thể tính ra kết quả với sai số rất nhỏ; thậm chí thực nghiệm vài người cho rằng thực sáng tạo, đã được bọn họ sớm thí nghiệm từ nhiều năm trước. Dù sao, loại người có thể đạt tới cảnh giới như bọn họ ngày hôm nay, hầu như đã đem toàn bộ sinh mệnh phụng hiến cho hóa học, đã làm thực nghiệm nhiều đếm không xuể, kinh nghiệm thất bại xây thành ánh mắt cơ trí sắc bén của bọn họ, liếc mắt một cái liền nhắm trúng bảy tấc.*


*ý ở đây là từ câu đánh rắn phải đánh vào vùng bảy tấc => vừa nhìn cái đã nhìn ra yếu điểm.


Người đàn ông Nga kia thấy có người còn bị mắng thảm hơn mình, trong lòng tức khắc cân bằng lại, còn thảo luận hai câu cùng Diệp Tố.


"Cậu rất lợi hại." Người đàn ông Nga nhạc nhiên nghe Diệp Tố nhận xét một vị tuyển thủ trên đài, trúng ngay yếu điểm. Ấn tượng của hắn đối với người da vàng còn đang dừng lại tại tư duy cứng nhắc, không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện một người khiến hắn sáng mắt.


Diệp Tố khách khí mà cười, nói: "Anh cũng không tồi."


Sau khi tuyển thủ thứ mười xuống đài, bắt đầu nghỉ ngơi giữa giờ, có không ít người khẩn trương đi WC. Nhóm giám khảo bắt đầu thống kê điểm số.


Người đàn ông Nga nhìn chằm chằm nhóm giáo khảo ngồi trên hàng ghế đầu cách rất xa, ánh mắt khẩn trương kia tựa hồ có thể xuyên thấu thân thể giám khảo mà nhìn thấy con số trên giấy.


Đợi nhóm giám khảo ghi tốt điểm số, vào phòng nghỉ ngơi chuyên môn, người chủ trì bắt đầu một bên tuyên bố thành tích, một bên chiếu thành tích lên màn hình lớn.


"Andre Nottingjevic Tofsky..."


Diệp Tố nhìn thấy Người đàn ông Nga ngồi trước hắn tên Andre nháy mắt liền duỗi dài cổ.


"43.5 điểm."


Andre lập tức kêu rên một tiếng, vùi đầu vào đệm ghế dựa phía trước, đau lòng hỏi Diệp Tố: "Điểm tối đa là bao nhiêu?"


Diệp Tố:......


Diệp Tố tàn nhẫn nói: "Một trăm."


"Ô ô ô ô." Andre ủy khuất khóc lên.


"Keita Tayama, 38 điểm."


Andre dừng một chút, tiếp tục dựng tai nghe.


"39.3......40.2......"


Nghe mười điểm số xong, Andre không khóc, hắn cư nhiên điểm cao nhất tiểu tổ mười người này.


"Từ nhỏ luôn là học bá, còn chưa thể nghiệm qua cảm giác không đạt tiêu chuẩn (ở đây ý chỉ vượt qua điểm trung bình), lần này coi như phá thân, thu hoạch không tồi."


Tổ mười người thứ hai tiếp tục duy trig phong cách như vậy, trừ bỏ mắng vẫn là mắng, bất quá chờ đến người cuối cùng lên đài, giám khảo lại nói một câu "Tạm được", mấy chữ này còn khiến người ta cảm động hơn một đống lớn lời ca ngợi.


Andre không phải không hâm mộ người đàn ông Mỹ đang biểu tình chết lặng trên đài kia: "Thật trâu bò, hai năm không gặp, hắn lại lợi hại hơn."


Diệp Tố biết người này là Khải Lợi, thiếu niên đã thành danh, tuổi còn trẻ đã cầm không ít độc quyền, so với Yoshimoto Miwa còn lợi hại hơn nhiều lần. Diệp Tố khi đi học đã nghe thầy giáo nói về Khải Lợi rất nhiều lần, lấy hắn làm tấm gương.


Cũng có nhiều người đoán trước quán quân cuộc thi này không phải ai khác ngoài Khải Lợi.


Quả nhiên, sau khi tổ này công bố điểm, Khải Lợi không phụ sự mong đợi của mọi người mà đạt được vị trí đầu, hơn nữa là người đầu tiên đạt tiêu chuẩn, tuy rằng điểm nhìn đơn lẻ cũng không cao — 65 điểm.


Kế Vi Thường cũng thuộc tổ này, 40 điểm, vô vọng tiến vào vòng thứ ba, những cũng tạm được, có thể cho người trong nước một cái công đạo.


Diệp Tố là số 37, tiếp theo đến lượt tổ hắn lên sân khấu.


Cuối cùng cũng tới, Diệp Tố rốt cuộc bắt đầu khẩn trương. Hắn ngồi trong chốt lát, vẫn đi vào nhà vệ sinh, rửa tay để dòng nước lạnh xuyên qua kẽ ngón tay, trấn an tâm tình dựng lông của hắn.


Đợi khi hắn quay lại phòng diễn thuyết, Andre làm mặt quỷ với hắn: "Xem cậu biểu diễn, tôi thực xem trọng cậu đó."


Diệp Tố cười cười, chỉ cảm thấy trong lòng có điểm bất an.


Người lên đài thứ ba của tổ này thế nhưng là Yoshimoto Miwa, Diệp Tố cười khổ trong lòng, quả thực đúng là không phải oan gia không gặp nhau.


"Ủ ôi, là cô ta." Andre cũng thực xem trọng Yoshimoto Miwa.


Đương nhiên, Yoshimoto Miwa cũng có thực lực khiến người ta xem trọng, nàng tuy rằng nhỏ tuổi nhất, nhưng đối mặt một loạt nhân vật đại danh đỉnh đỉnh cũng không luống cuống, Diệp Tố còn cảm thấy khí tràng nàng càng mạnh hơn, âm thanh hữu lực mà thuyết trình rõ ràng đề mục nghiên cứu của mình, tinh tế lại không rườm rà.


Một kình địch.


Diệp Tố hạ kết luận.


Nhóm giáo khảo cũng cho cô gái này sự thân thiện xứng đôi với thực lực nàng, phê bình rất nhiều, cũng không thiếu khích lệ.


Khi số 36 kết thúc, Diệp Tố đứng lên.


Trong nháy mắt này, rất nhiều tầm mắt đặt lên người hắn, có khiêu khích nhướn mày của Yoshimoto Miwa, có cổ vũ cùng chăm chú của Andre, có thoáng nhìn không cảm xúc của Khải Lợi, còn có ánh mắt phức tạp của Kế Vi Thường.


Diệp Tố đem mọi sự chú ý đều ném sau đầu, hắn tuy khẩn trương, nhưng cũng không ít tự tin vào bản thân.


Diệp Tố đứng trên đài, mở bài thuyết trình lên, tầm mắt nhìn sang phía giám khảo, bắt đầu diễn thuyết.


Liên tiếp mười lăm phút, Diệp Tố đều không dừng nghỉ, lưu sướng nước chảy mây trôi.


Hắn nhìn thấy một vị giáo sư da đen đứng lên giữa đám giám khảo, bắt đầu nhận xét đề mục của hắn.


"Cậu có rất nhiều sai lầm." Vừa mở miệng chính là không chút khách khí mà phê bình, "Từ lúc lập ý đến bước cuối cùng tôi đều có thể tìm ra một đống lỗ hổng, cậu là người sai lầm nhiều nhất..."


Diệp Tố mím môi, hắn có thể cảm nhận ánh mắt châm chọc hoặc xem kịch vui của những tuyển thủ dưới đài, nhưng kỳ diệu là, Diệp Tố trong khoảng thời gian này cái gì cũng không nghĩ, chỉ yên lặng lắng nghe, đồng thời trong lòng cũng rõ ràng, vị giáo sư này nói không sai, điều hắn nói ra chính xác là những sai lầm tồn tại nhưng Diệp Tố vô pháp phát hiện. Vị giáo sư phê bình đến là phấn khích, cứ như hắn chưa bao giờ gặp phải người tệ như Diệp Tố vậy.


Diệp Tố yên lặng bước xuống đài trong nước miếng tung bay của hắn.


"Người anh em, đừng quá khổ sở." Andre đồng tình với hắn, "Vị đại ca kia nói, khi cậu đứng trên hòn đảo này, cậu đã chứng minh bản thân rồi. Càng miễn bàn tới chuyện cậu còn vào đến vòng hai!"


Diệp Tố cười cười với hắn, ý bảo mình không sao.


Yoshimoto Miwa quay đầu từ hàng ghế trước lại, xa xa mà dựng lên ngón giữa với Diệp Tố.


"Con bé không hiểu chút lễ phép nào!" Andre mãnh liệt biểu đạt bất mãn, dựng một ngón giữa trả lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi