SAU VỰC THẲM LÀ MỘT CÁNH ĐỒNG HOA

"Chúng tôi muốn dùng biện pháp này để phân hóa Cảm thái của cậu." Hàn Nghiệp nói, mang theo xin lỗi, "Xin lỗi, đã không thương lượng trước với cậu."


Chân thành xin lỗi của Hàn Nghiệp khiến tâm tình kích động của Diệp Tố bình phục lại, hắn chớp đôi mắt, dùng bộ não trì độn, gian nan suy nghĩ chốc lát, mới hỏi: "Vậy thành công sao?"


"Thành công." Hàn Nghiệp cười với hắn, ngữ khí ôn hòa nói: "Cậu hẳn có thể cảm giác được, thử cảm ứng Cảm thái 'phá hư' của cậu một chút đi."


Hàn Nghiệp chưa nói cảm ứng thế nào, nhưng Diệp Tố đã tự hiểu rõ. Đây là một loại cảm giác nói không rõ, hắn thật sự có thể nhận thấy sự tồn tại của một loại Cảm thái khác, cùng ngây thơ vô tri trước kia là hai loại khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hắn cũng không xa lạ với Cảm thái mới xuất hiện, hắn biết nó đã từng ẩn nấp trong tinh thần lực hắn một khoảng thời gian, tuy rằng trước kia hắn chưa từng phát hiện, nhưng hiện tại sau khi biết, liền có cảm giác vận mệnh định trước.


Đồng thời, Diệp Tố lại không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi, mồ hôi lạnh còn chưa hết lại tuôn ra. Hắn biết rõ nguy hiểm khi Cảm thái phá hư ẩn núp trong tinh thần lực hắn, trước khi nó phá hư ngoại vật, chính là phá hư bản thân mình. Người ngoài vô luận nói bao nhiêu lần cũng không bằng hắn trực quan cảm thụ, giờ phút này hắn như vừa nhắm mắt đi qua một quãng đường, mở mắt quay đầu lại phát hiện vực sâu hắn vừa đi qua là một cây cầu treo bằng dây cáp.


Bản thân đã từng trải qua vô số lần có khả năng tan xương nát thịt. May mắn, nó đã được phân hóa, dã thú hung mãnh một khi bị thuần hóa cũng có thể ngoan ngoãn như một chú chó nhỏ đáng yêu, tùy ý Diệp Tố chỉ huy.


"Cảm ơn mọi người." Diệp Tố nói với Hàn Nghiệp, tuy rằng thống khổ lúc trước phải chịu đừng thiếu chút nữa khiến Diệp Tố chửi ầm lên, nhưng hiện tại ngẫm lại, nếu hiện tại không thừa nhận thống khổ trước, có lẽ tương lai ngay cả cơ hội thừa nhận thống khổ cũng không có.


Đối với một tiếng cảm tạ này của Diệp Tố, Hàn Nghiệp lại cảm thấy tư vị phức tạp, không trả lời.


Tuy rằng Diệp Tố phải chịu thống khổ cực đại, nhưng công kích hai người kia hạ tay thật chuẩn, chú ý đúng mực đến gần như hoàn mỹ, tạo ra thống khổ lớn nhất nhưng thương tổn nhỏ nhất, hơn nữa sau đó thập phần đúng lúc mà nhận được ôn dưỡng tinh thần lực, có lẽ trong đó cũng có nguyên nhân ở bản thân Diệp Tố, nên tinh thần lực hắn bị hao tổn cũng không nghiêm trọng. Nghỉ ngơi mấy ngày liền có thể khôi phục không sai biệt lắm.


"Phân hóa cảm thái chỉ là bước đầu tiên, cậu còn nhiều chuyện phải làm lắm." Moka nói với Diệp Tố, "Đầu tiên, tiếp tục đến không gian toàn tức huấn luyện vận dụng hai loại Cảm thái, buổi chiều phải chú trọng huấn luyện thể năng. Thiên phú tinh thần lực của cậu không tồi, thế nhưng thể năng và thiên phú có quan hệ không lớn, quan trọng nhất chính là khả năng chịu khổ! Sau đó còn có chiến đấu cơ giáp, ai, phải huấn luyện nhiều như vậy, thời gian hai tháng nào đủ đây!"


Moka có chút phát sầu, vội vàng giành giật từng giây mà đẩy Diệp Tố đến sô pha: "Bắt đầu đi."


Diệp Tố nhìn máy cảm ứng, trong lòng có chút mâu thuẫn đến từ bản năng, thật sự là, mấy ngày trước đã tạo thành thương tổn khiến hắn khắc cốt minh tâm.


"Đừng lo lắng." Hàn Nghiệp như nhìn ra cảm giác của hắn, lên tiếng an ủi.


Diệp Tố gật gật đầu, khắc phục cảm giác phản cảm rồi đeo tốt máy cảm ứng, tinh thần lực hắn lại lần nữa đi vào mảnh không gian trắng xóa kia.


Phản ứng đầu tiên của Diệp Tố là đề phòng, tựa như trong nồng đậm sương mù có dã thú không tên ẩn nấp.


Đợi một lúc lâu sau, cũng không có chuyện gì đặc biệt phát sinh, Diệp Tố mới tự giễu cười một cái, mình có chút như chim sợ cành cong.


Trước mặt vẫn là hai vật như trước, một đống xếp gỗ tán loạn và một tòa lâu đài chỉnh thể, việc hắn phải làm vẫn là nhất tâm nhị dụng, một bên dựng một bên phá hư.


Diệp Tố thử một chút, phát hiện mình vẫn thực khó xử như trước. Tuy rằng cảm thái phá hư đã được phân hóa ra một chút, nhưng tối đa cũng chỉ có thể nói là - trong rừng rậm rậm rạp phát hiện ra tung tích đầu dã thú, muốn thuần phục nó, linh hoạt mà chỉ huy nó, còn một đoạn đường rất dài phải đi.


Gánh thì nặng mà đường thì xa.


Diệp Tố than một tiếng, bài xích với không gian toàn tức ẩn ẩn trong lòng cũng theo đó mà bay tới chín tầng mây.


Hắn ngồi xếp bằng giữa hai vật phẩm, chia tinh thần lực làm hai phần, hắn hiện tại vô pháp khiến hai loại tinh thần lực rõ ràng phân chia ranh giới, chỉ có thể dựa theo Moka phân phó, vừa muốn dựng, vừa muốn phá hư, lợi dụng tiềm thức mà hoàn toàn phân tách Cảm thái.


Ngay từ đầu, tất nhiên là thất bại liên tiếp, dù sao hai việc hắn phải làm hoàn toàn tương phản nhau, còn phải tiến hành đồng thời, khó khăn trong đó nếu không tự mình trải nghiệm thì rất khó lý giải.


Diệp Tố thường xuyên đỡ trái hở phải, xếp gỗ xây đến một nửa lại bởi vì một giây phân thần liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mà tiến độ phá hư bên kia cũng không lạc quan, lâu đài này quá cứng rắn, Cảm thái phá hư của hắn tạm thời vô pháp phát huy tác dụng, khi phá hư thường xuyên bởi vì dùng sức quá mạnh khiến tinh thần lực bên kia cũng bị liên lụy tới.


Nhìn qua, thành công còn cách xa không hẹn ngày gặp.


Diệp Tố không phải không nhụt chí, thất bại rất nhiều lần, mặc kệ ai cũng sẽ phiền lòng chốc lát, bất quá, Diệp Tố vẫn yên lặng tiếp tục luyện tập, thuận tiện trong lòng nghĩ chút chuyện xưa, dốc lòng cổ vũ bản thân mình, cái gì mà bào đinh giải ngưu, bán du ông*, Diệp Tố đem truyện từ nhỏ đến lớn có liên quan đến quen tay hay việc đi lại một lượt. Âm thầm nói với bản thân, chỉ cần hắn tiếp tục luyện tập, một ngày nào đó cũng có thể như bán du ông, đối với sự kinh ngạc cảm thán của mọi người, có thể thập phần bình tĩnh mà làm màu, tới nói một câu: "Luyện tập làm nên sự hoàn hảo."


*Bào đinh giải ngưu: Đầu bếp Đinh mổ trâu, truyện kể về 1 ông xẻ thịt bò. Sau 3 năm tập luyện thì nhắm mắt cũng xẻ được.


Bán du ông: ông bán dầu, truyện kể về 1 ông bán dầu, để 1 cái hũ trên đất rồi đặt đồng xu lên đó (cái loại đồng xu ngày xưa có 1 lỗ ở giữa ấy), xong đổ dầu qua lỗ đồng xu mà k làm ướt nó.


Tự tiêu khiển như vậy, Diệp Tố cũng không cảm thấy có bao nhiêu buồn tẻ nhàm chán, nhiệm vụ trên tay cũng bất tri bất giác có khởi sắc.


Moka vui mừng nhìn hai đường sóng tuyến phân biệt trên màn hình, tuy rằng tiến trình thong thả, còn thỉnh thoảng có một cái mất khống chế đột ngột cao đột ngột thấp, nhưng cũng có thể bằng mắt thường thấy được sự tiến bộ, phân hóa hoàn toàn hai loại cảm thái chỉ là vấn đề thời gian.


Moka yên tâm, dựa lên ghế, cầm bảng kế hoạch thể năng đã chuẩn bị cho Diệp Tố.


Hắn lật hai trang, lại cảm giác có chút sầu muộn, gõ gõ lưng Hàn Nghiệp: "Huấn luyện thể năng đối với hắn, chính là đau khổ cực lớn, hắn có thể vượt qua sao?"


Hàn Nghiệp hiển nhiên cũng lo lắng như hắn, nhíu mày, nói: "Tôi sẽ nghĩ cách."


"Cậu có thể nghĩ ra cách gì? Đây là dựa vào chính hắn." Moka kinh ngạc, không phải không tiếc hận mà nói: "Nói đi nói lại, vẫn là do cơ sở hắn quá kém, không đúng, căn bản không có cơ sở. Mười tám tuổi, cốt cách đều đã định hình. Nếu muốn đuổi kịp bạn cùng lứa, không trả giá vất vả trăm ngàn lần thì không được." Moka ném bảng kế hoạch trên bàn, đứng lên đi lại hai bước rồi mới nói với Hàn Nghiệp: "Dù sao cậu đã giao hắn vào tay tôi, lúc đó, dù hắn quỳ xuống cầu tôi, tôi cũng sẽ không dừng tay."


"Tôi biết." Hàn Nghiệp nói, Moka Benders tuy ngày thường nhìn qua trông thực dễ nói chuyện, nhưng đối với việc huấn luyện thành viên Minh Viện lại hà khắc đến biến thái, không chút nào nương tay, cũng bởi vì thái độ nghiêm cẩn này, thành viên mỗi người qua tay hắn đều trác tuyệt bất phàm.


Vào giữa trưa 11 giờ, công tác dỡ bỏ của Diệp Tố đã có thể tiến hành đồng bộ đến một phần ba mới xuất hiện sai lầm, tiến độ nhanh như vậy cũng khiến Moka lắp bắp kinh hãi, đối với phương diện huấn luyện thể năng của Diệp Tố liền âm thầm hạ quyết tâm, muốn để thể năng lạc hậu và tinh thần lực của hắn cùng nhau tiến bộ.


Hàn Nghiệp mang Diệp Tố cùng đi ăn cơm, trên bàn cơm, Hàn Nghiệp đột nhiên hỏi: "Huấn luyện kế tiếp sẽ dị thường thống khổ, cậu có thể kiên trì tiếp tục sao? Nếu cậu nói không thể, tôi liền đưa cậu trở về Hoa Đô tinh."


Diệp Tố sửng sốt một chút, không biết tại sao Hàn Nghiệp lại nói nghiêm trọng như vậy, hắn vội vàng nuốt ngụm đồ ăn trong miệng, hỏi: "Có bao nhiêu thống khổ? So với tinh thần lực bị công kích lần trước thì sao?"


"Đương nhiên không bằng."


"Vậy là tốt rồi." Diệp Tố rất lạc quan mà cười một cái, "Thống khổ kia tôi đều đã chịu đựng qua, mặt khác hẳn không thành vấn đề."


Hàn Nghiệp nhìn Diệp Tố lạc quan, ánh mắt không tự chủ tối lại. Thống khổ do huấn luyện thể năng đương nhiên không thể so sánh với tinh thần lực bị công kích, nhưng mà thống khổ loại trước là liên tục kéo dài, không phải khẽ cắn môi nhẫn nhịn là qua đi, đây không thể nghi ngờ là khảo nghiệm lớn nhất đối với ý chí con người.


"Tuy rằng có phần không bằng, nhưng cũng không phải người thường có thể chịu đựng được." Diệp Tố dừng một chút, có chút do dự mà dùng đũa đảo cơm. Hắn đi xa như vậy, theo Hàn Nghiệp tới Tây Đô tinh, đã phá bỏ cửa khó khăn nhất, hiện tại nói lùi bước chẳng phải thật có lỗi với thống khổ hẳn phải chịu lúc trước hay sao? Hơn nữa, bài kiểm tra gia nhập Minh Viện nhất định không đơn giản, hắn liền dễ như trở bàn tay mà lùi bước, phỏng chừng tư cách cũng không có, Hàn Nghiệp và cục trưởng sẽ nhìn hắn thế nào?


"Yên tâm, tôi sẽ kiên trì!"


Hàn Nghiệp không nhìn Diệp Tố: "Tôi thực chờ mong nhìn thấy cậu của hai tháng sau, đừng để tôi thất vọng."


"Tôi sẽ nỗ lực!" Diệp Tố cười.


Buổi chiều, bọn họ đi tới khu huấn luyện thể năng. Huấn luyện thể năng của Diệp Tố sẽ chủ yếu xoay quanh hai phương diện, một là khai quật tiềm năng bản thân, hai là huấn luyện kỹ xảo chiến đấu. Kế hoạch Moka viết cho hắn, đầu tiên là khai quật tiềm năng, chỉ có khai quật ra tiềm năng, mới có thể nhìn ra hắn thích hợp huấn luyện chiến đấu cường độ nào.


Mà khai quật tiềm năng, biện pháp nhanh và hữu hiệu nhất chính là áp bức trọng lực.


Moka đưa Hàn Nghiệp và Diệp Tố tới bên ngoài phòng trọng lực, vỗ bả vai Diệp Tố: "Cố lên."


Nhân tộc bởi vì thân thể quá mức gầy yếu, cho nên nghiên cứu về ảnh hưởng của trọng lực tới hoàn cảnh sinh tồn cũng hiếu thắng hơn các tộc khác một chút, nhìn tháp Thông thiên thay đổi trọng lực của toàn bộ tinh cầu, nghiên cứu về trọng lực của Nhân tộc tối thiểu nằm trong năm trăm hạng đầu của Vạn tộc. Nhân tộc cũng có nghiên cứu về thay đổi trọng lực cục bộ, phòng trọng lực là sản vật hữu dụng nhất trong đó.


Nhân tộc hiện tại không phải Nhân tộc năm trăm vạn năm trước có thể so sánh được, tuy rằng so sánh với phần lớn các chủng tộc khác vẫn yếu ớt hơn như trước. Dùng hoàn cảnh trọng lực Nhân tộc cảm thấy thoải mái nhất, thiết lập thành giá trị trọng lực tiêu chuẩn, bình thường khi chưa trải qua huấn luyện, Nhân tộc cũng có thể thừa nhận trọng lực gấp mười lần giá trị tiêu chuẩn, mà người có thân thể cường tráng, trải qua huấn luyện đặc thù có thể thừa nhận trọng lực lớn nhất, gấp 70 lần trọng lực tiêu chuẩn. Bảy mươi lần, hơn nữa có một số dụng cụ phụ trợ, đã đủ để Nhân tộc ứng phó một số tình huống đặc thù trong vũ trụ.


Đối với Diệp Tố, tiến hành huấn luyện áp bức trọng lực, không chỉ có thể khai quật tiềm năng của hắn, cũng có thể đề cao năng lực thích nghi của hắn với trọng lực khác nhau, có thể nói là một công đôi việc.


Diệp Tố đi vào phòng trọng lực trống không trong ánh nhìn chăm chú của Hàn Nghiệp và Moka, hắn còn chưa biết sẽ có sự tình đáng sợ gì chuẩn bị giáng xuống người mình.


Moka cùng Hàn Nghiệp đi đến trước đài điều khiển phòng trọng lực, trên màn hình hiện lên Diệp Tố đang đánh giá khắp nơi, Moka nói vào microphone: "Chuẩn bị tốt chưa?"


Diệp Tố mới đầu còn bị hoảng sợ, gật gật đầu, lớn tiếng trả lời: "Chuẩn bị tốt!"


"Đầu tiên mở trọng lực gấp mười lần, để tâm lý hắn có chút chuẩn bị." Moka đẩy mức độ lên đến mười trên đài điều khiển.


Trọng lực trong phòng dưới ảnh hưởng của từ trường kỳ lạ nhanh chóng phát sinh biến hóa, trọng lực vô hình bắt đầu thay đổi.


Diệp Tố cảm giác như có gì đó lướt qua thân thể mình, ngay sau đó, thay đổi trọng lực đã nhanh chóng hoàn thành! Diệp Tố cảm thấy lực hút thật lớn từ mặt đất truyền đến, hắn không khống chế được mà gục xuống mặt đất.


Sàn và vách tường bốn phía phòng trọng lực đều được kiến tạo từ chất liệu mềm mại, chính là để phòng ngừa tình huống này đột ngột xảy ra mà bị thương, cũng vì phòng ngừa có người không chịu đựng được thống khổ do trọng lực gấp nhiều lần tạo thành mà tự mình hại mình.


Trọng lực gấp mười lần vẫn còn nằm trong phạm vị thừa nhận của con người, tố chất thân thể Diệp Tố vốn dĩ tốt hơn người thường nhiều, thực mau liền thích ứng, thân thể có chút trì độn mà bò dậy, trong lòng Diệp Tố còn sợ hãi mà thở ra một hơi.


"Rất tốt. Một bộ thân thể tốt như vậy, ngàn vạn đừng lãng phí!" Moka thấy một màn như vậy tán thưởng gật gật đầu, "Kế tiếp, mười lăm lần trọng lực!"


Tay hắn chuẩn bị nâng cần điều khiển lại bị ngăn cản, hắn kinh ngạc nhìn về phía Hàn Nghiệp.


Hàn Nghiệp bình tĩnh mà nói: "Từ từ tới đi."


Moka có chút buồn cười lại có chút tức giận: "Từ từ tới? Đây là đối với người có cơ sở từ nhỏ, thời gian của hắn đâu ra mà từ từ tới? Càng về sau, thời gian thích ứng càng dài, trong hai tháng phải nâng năng lực thừa nhận trọng lực của hắn tối thiểu đến năm mươi lần, thời gian đâu ra mà từ từ đây?"


Hàn Nghiệp không thể phản bác, chỉ là, nhìn Diệp Tố sức sống mười phần trong phòng trọng lực có điểm không đành lòng. Hắn cảm thấy thực có lỗi với Diệp Tố, bởi vì hắn mạnh mẽ thay đổi quỹ đạo sinh hoạt của Diệp Tố, thống khổ Diệp Tố phải thừa nhận, từ phương diện nào đó mà nói, cũng là do hắn áp đặt lên người Diệp Tố. Cho dù lúc trước Hàn Nghiệp không mang Diệp Tố tới Hoa Đô tinh, mặc kệ Diệp Tố lưu lại Nhất Tâm tinh, sinh hoạt so với hiện tại chưa chắc đã kém hơn.


"Một tiếng trống là thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt." Moka nói, "Hàn Nghiệp, đừng do dự, nếu đã lựa chọn thì phải tiếp tục kiên trì. Tôi thế, cậu thế, Diệp Tố cũng thế, đều phải kiên trì!"


Moka đẩy tay Hàn Nghiệp ra, đẩy trọng lực lên mười lăm lần.


Trọng lực cường đại đột nhiên giáng xuống Diệp Tố!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi