SAU VỰC THẲM LÀ MỘT CÁNH ĐỒNG HOA

Như chim đột nhiên bị bẻ gãy cánh, thân thể lúc trước uyển chuyển nhẹ nhàng đột nhiên trở thành gánh nặng trầm trọng.


Thần sắc Diệp Tố hiện lên kinh sợ, giây tiếp theo, liền hung hăng ngã trên mặt đất, cho dù trên sàn là thảm mềm mại, cũng bị đập tạo ra âm thanh thực lớn. Đó không giống ngã, càng giống như trên mặt đất vươn lên một cánh tay vô hình, sống sờ sờ kéo Diệp Tố xuống, gắt gao trói trụ hắn, không để hắn có bất luận cử động nhúc nhích nào!


Đôi tay Diệp Tố như bị dính trên mặt đất, hắn dùng sức, định nâng hai tay sau đó nâng thân thể lên, nhưng hắn làm không được, động tác đơn giản như vậy nhưng hắn không thể hoàn thành.


Mặt hắn, eo bụng hắn, mắt cá chân hắn... Đều gắt gao dán trên thảm, đây vẫn còn chưa đủ, lực hấp dẫn thật lớn vẫn không lúc nào ngưng nghỉ mà truyền đến, tư thái kia như không hút hắn xuống nền đất thì không dừng lại. Cùng lúc đó, phía trên còn có áp lực nặng nề ép xuống.


Diệp Tố bị kẹp ở giữa, cơ bắp xương cốt toàn thân đều cảm nhận được áp lực xưa nay chưa từng có, khiến hắn kinh hồn táng đảm cho rằng, một giây sau hắn sẽ biến thành tầng bơ trong sandwich kia, nhẹ nhàng nhấn một cái, liền nát nhừ.


Dần dần, ảnh hưởng khác của trọng lực cũng hiện ra.


Diệp Tố buồn nôn, trong bụng không ngừng cảm thấy ghê tởm nôn nao, hô hấp khó khăn, tim đập cũng khó khăn, khí quan thân thể đều bị trọng lực gấp mười lăm lần lôi kéo mà mất đi tác dụng ban đầu, trái tim cũng lệch khỏi vị trí nguyên bản của nó, mỗi một lần gian nan vận chuyển máu, đều đè ép khiến lồng ngực Diệp Tố đau đớn.


Thật là khó chịu.


Diệp Tố nghĩ thầm, không phải loại đau đớn trực tiếp, nhưng toàn thân trên dưới mỗi tế bào đều có thể cảm giác được sự khó chịu, khó chịu đến mức Diệp Tố không tìm thấy từ ngữ để hình dung, tìm không thấy địa phương để phát tiết, tìm không thấy biện pháp để giảm bớt, hắn chỉ có thể bị động thừa nhận sự khó chịu này. Mặt hắn thực mau liền tụ máu phát tím, đồng tử hơi lồi ra.


"Cậu không thể tiếp tục nằm." Giọng Moka vang lên trong phòng trọng lực, "Đứng lên, đi lại, nếu không nội tạng của cậu sẽ bị ép hỏng."


Diệp Tố gian nan nâng mí mắt lên, nhìn chằm chằm không gian hư vô, hắn muốn nói chuyện, nhưng sợ vừa mở mồm liền nôn đến trời đất u ám. Hắn muốn nói lại không được, nhưng ánh mắt hắn đã tinh tường biểu lộ ra.


"Cậu có thể làm được." Moka bình tĩnh nói, "Tin tưởng chính cậu, động ngón tay một chút, đúng, chính là như vậy, cậu xem, cậu có thể làm được!"


Ngón trỏ Diệp Tố động đậy rất nhỏ, phảng phất như một tín hiệu, cảm giác thống khổ của Diệp Tố lại được giảm bớt một chút, ngữ khí tràn ngập tin tưởng của Moka khiến hắn cũng bắt đầu tin tưởng vào bản thân. Kế tiếp, động là ngón giữa, cổ tay cũng có thể xoay nửa vòng.


Hắn cứ như người bị bệnh phong, đối với người thường là đơn giản, bất quá, đối với mình lại là vận động hồi phục khó như đi lên trời.


Tận đến nửa giờ sau, Diệp Tố đã có thể nằm trên mặt đất tiến hành xoay người.


"Rất, tiếp tục!" Moka nói rất tốt, biểu tình lại là ngưng trọng, tiến độ này chậm hơn rất nhiều so với dự đoán của hắn, có lẽ liên quan đến chuyện Diệp Tố chưa bao giờ tiếp thu huấn luyện cường độ cao, Diệp Tố trong phòng trọng lực quả thực không biết theo ai.


Một giờ sau, Diệp Tố khó khăn lắm mới có thể nửa quỳ, muốn dựng thẳng đầu ngẩng cao ngực đều thực khó khăn, máu thịt thân thể như bị đè ép đến biến hình, mỗi lần Diệp Tố hít thở đều như nuốt vào một khối than đỏ rực.


Quá thống khổ, Diệp Tố giãy giụa bi thảm nghĩ, hắn muốn mau đứng dậy, rời khỏi căn phòng này.


Moka híp mắt nhìn chằm chằm Diệp Tố run run rẩy rẩy, cắn môi một chút, hạ nhẫn tâm nói: "Nếu không có cơ sơ, vậy mười sáu lần cùng mười tám lần cũng không có gì khác nhau."


Vừa dứt lời, Moka liền đem cần điều khiển đẩy hướng mười tám! Trực tiếp vượt qua mười sáu mười bảy!


Diệp Tố vừa mới đứng lên lại lập tức bị nặng nề quăng ngã trên mặt đất, Diệp Tố lúc này thống khổ không chịu nổi, mặt gắt gao nhíu lại, tay chân cuộn tròn, cảm giác áp bách đột ngột trên thân thể càng thêm mãnh liệt, khiến hắn trở tay không kịp, muốn la một tiếng cũng không được.


"Thầy Moka!" Hàn Nghiệp la lớn, lời chất vấn không cần nói cũng biết.


"Đừng nghi ngờ tôi!" Moka lần đầu tiên quát Hàn Nghiệp, "Tôi bảo đảm, hắn sẽ không bị nguy hiểm đến mạng sống! Vậy là đủ rồi, nếu không muốn phải chịu thống khổ lại muốn thực lực siêu nhân, lòng này không phải quá tham sao!"


"Đứng lên!" Moka lại hướng microphone lớn tiếng nói.


"Tôi không được......" Diệp Tố thậm chí mang theo tiếng khóc nức nở.


"Không được cũng phải đứng lên cho tôi!" Moka nói, "Đừng làm kẻ nhu nhược!"


"Không......" Diệp Tố chảy xuống nước mắt sinh lý, tuyến lệ bị trọng lực lôi kéo đến sưng lên. Hắn không thở được! Yết hầu phảng phất như bị lấy mất, vừa đau vừa tê dại, Diệp Tố nỗ lực mở môi, muốn hô hấp một ngụm không khí.


Tôi hé miệng sao? Diệp Tố nghĩ, hắn đã không cảm giác được sự tồn tại của môi mình, hắn thậm chí cũng không cảm giác được thân thể mình tồn tại.


Giống như một mảnh lá cây yếu ớt bị gió to sóng lớn hung hăng chụp đánh, ngay sau đó liền tan xương nát thịt.


Tôi sắp chết! Đầu óc Diệp Tố choáng váng, chỉ có đau đớn càng lúc càng gia tăng xâm nhập, hắn dường như nghe được âm thanh xương cốt ma xát lẫn nhau khanh khách, dường như nghe được âm thanh mạch máu nứt toạc, hắn đã sắp ngạt thở mà chết! Hắn thấy không khí mà lại không hô hấp được, hắn muốn nôn mửa, nhưng hắn không bò dậy nổi! Một xe lửa khuông khuông nghiền áp trên người hắn, tôi sắp chết! Ai tới cứu tôi! Diệp Tố cực lực trừng mắt, hắn không biết bộ dáng hắn hiện tại đáng sợ thế nào, đồng tử gần như sắp lao ra khỏi hốc mắt, "Hàn Nghiệp, tôi muốn quay lại! Về Hoa Đô tinh!"


Hàn Nghiệp thấy những lời này từ ánh mắt hắn.


Không có Hàn Nghiệp...... Trọng lực cuồn cuộn không ngừng áp bách khiến thần trí Diệp Tố khi thì thanh tỉnh, khi thì hỗn loạn, hắn bức thiết hé miệng, yết hầu phát ra âm thanh ma xát khanh khách, là xương cốt hay trái tim đã lên đến cổ họng?


Muốn một chút không khí......


Tại sao còn không cho tôi chết! Diệp Tố tuyệt vọng không tiếng động gào thét, hắn không cần ở chỗ này, hắn hận Hàn Nghiệp, hận Moka cái lão già chết tiệt kia! Để cho tôi ngạt thở mà chết đi, mau chết đi! Thế này quá thống khổ! Quá thống khổ!


Hàn Nghiệp bỗng nhiên đứng dậy: "Mở cửa phòng trọng lực ra."


"Cậu muốn làm cái gì? Hắn còn chưa tới cực hạn, chỉ cần chịu đựng qua một đợt thống khổ, lúc sau liền sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, tiến bộ cũng sẽ phi nhanh!" Moka phi thường bất mãn, "Tôi đáng tiếc đã không chân chính trở thành thầy cậu, cho nên cậu căn bản không tin tôi, nếu là Kỷ Xuyên, hắn sẽ không nói một chữ không với bất luận hành động gì của tôi."


"Mở cửa, để tôi đi vào."


"Hàn Nghiệp! Cục trưởng cục Chấp hành, thân phận này là quyền lực để cậu do dự không quyết đoán sao?"


Hàn Nghiệp có chút mệt mỏi nói: "Tôi đi vào bồi hắn."


Moka sửng sốt trong chốc lát, mới mở cửa: "Hy vọng cậu biết mình đang làm gì, biết chính cậu đến tột cùng là ai."


Trong tầm mắt trắng xóa, Diệp Tố thấy một bóng người màu đen đi vào, hắn dùng hết sức lực toàn thân nhìn rõ hai chân hắn, lại ngẩng tầm mắt thấy rõ gương mặt kia, mang theo không đành lòng cùng thương hại, là thương hại tôi hay thương hại chính hắn?


"Hàn Nghiệp......" Môi Diệp Tố không tiếng động khép mở, "Tôi thật khó chịu, cầu xin anh, dẫn tôi đi đi, tôi muốn quay về Hoa Đô tinh."


"Chịu đựng qua là tốt rồi." Hàn Nghiệp ngồi xổm xuống, cầm hắn tay nhẹ giọng an ủi.


"Chịu không nổi......" Nước mắt Diệp Tố bỗng nhiên xoát cái liền rơi xuống, Hàn Nghiệp sẽ không dẫn hắn rời khỏi cái địa phương này, hắn biết.


"Cậu có thể." Hàn Nghiệp nhẹ nhàng hoạt động ngón tay hắn, giúp hắn khơi thông máu.


Khi tay Diệp Tố khôi phục một chút tri giác, chuyện đầu tiên hắn làm chính là đẩy Hàn Nghiệp ra, không có bất luận sức lực gì, nhưng ý tứ kháng cự vẫn rõ ràng như vậy.


"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy!" Diệp Tố không biết mình đang khóc hay là nước mắt do trọng lực lưu lại, "Tôi không muốn gia nhập Minh Viện, để cục Chấp hành đi gặp quỷ đi! Đại học Hoa Đô tôi cũng không đi, thả ta đi, để tôi về Nhất Tâm tinh! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy các người!"


"Các người luôn như vậy! Lần trước cũng thế, đau như vậy, tinh thần lực tôi đến bây giờ vẫn còn đau!" Tuy rằng Diệp Tố biết tinh thần lực công kích lúc trước là vì tốt cho bản thân mình, nhưng lúc này, áp bách trọng lực thật lớn khiến hắn nói không lựa lời, hắn hận không thể đem hết thảy thống khổ của mình thành ngôn ngữ phát tiết ra, "Các người đều là kẻ lừa đảo, tại sao muốn hại tôi! Tôi không cần tham gia Minh Viện, Nhân tộc cũng không liên quan gì đến tôi! Quan hệ gì cũng không có! Tôi và các người là người hai thế giới khác nhau, để tôi trở về! Tôi không bao giờ muốn quay lại thế giới này!"


Hàn Nghiệp im lặng, sau đó thay Diệp Tố lau đi nước mắt và mồ hôi: "Không đau như vậy có phải không? Rất nhanh liền sẽ tốt."


Diệp Tố mắng lung tung cùng Hàn Nghiệp thấp giọng an ủi trộn lẫn vào nhau, giọng Hàn Nghiệp tuy nhẹ nhàng nhưng phi thường nổi bật, như đóa hoa mai duy nhất nở rộ giữa mùa đông lạnh lẽo, mang theo hương thơm khiến người ta say mê, mang theo lực lượng thôi miên. (cứ như vợ đi đẻ xong đau quá chửi chồng, chồng vừa phải nghe chửi vừa phải dỗ vậy)


Dường như cũng không đau như vậy. Diệp Tố sức cùng lực kiệt nghĩ, đầu óc hỗn hỗn độn độn, không muốn lại suy nghĩ bất luận vấn đề gì, cứ như vậy đi, có chết hay không đều tùy hắn.


Hắn máy móc trợn tròn mắt, như đang nhìn Hàn Nghiệp, lại như muốn thông qua máy theo dõi nhìn đến Moka Benders ở bên ngoài.


Hô hấp bỗng nhiên thông, chỉ có một sợi dưỡng khí thong thả tiến vào mũi hắn, Diệp Tố kích động dùng sức hít một cái, dưỡng khí kia dường như giãy giụa muốn chạy, nhưng cuối cùng cũng không tránh được khát vọng của Diệp Tố, bị hắn hít vào lá phổi đã khô kiệt.


"Thử đứng lên." Hàn Nghiệp hướng hắn cổ vũ cười, chính mình đứng lên trước, hơi hơi cong lưng, chờ mong mà nhìn hắn, "Giống như lúc trước vậy, từng chút từng chút tới, không cần gấp."


"Đứng lên là có thể rời đi sao?"


Hàn Nghiệp hơi dừng, sau đó trịnh trọng gật đầu: "Phải, đứng lên cùng tôi, cùng nhau đi ra ngoài."


Lời Hàn Nghiệp khiến Diệp Tố thấy được hy vọng, hy vọng chạy thoát khỏi địa ngục. Hắn bắt đầu động ngón trỏ, cổ chân liều mạng rướn lên, muốn nhấc bản thân mình lên.


Mỗi một lần hắn có thể động, Hàn Nghiệp liền nói: "Rất tốt."


Giọng nói nhàn nhạt mang theo kinh ngạc cùng vui sướng, làm Diệp Tố cầm lòng không đậu mà bị hấp dẫn, muốn lại nghe hắn nói một lần.


Đôi mắt Hàn Nghiệp nhìn hắn, muốn nghe một lần nữa sao, vậy nỗ lực đứng lên.


Diệp Tố rốt cuộc đứng lên, Hàn Nghiệp không dìu hắn, mà là chậm rãi lui về phía sau, hướng cạnh cửa đi, "Cùng tôi, cùng nhau rời đi."


Rời đi...... Diệp Tố khát vọng nhìn cánh cửa kia, trọng lực vô cùng cường đại muốn kéo hắn xuống lòng đất, nhưng hắn không thể lại ngã xuống, ngã xuống rồi, sẽ không có khả năng đứng dậy nữa, Diệp Tố có dự cảm này.


Hắn di động hai chân như bị rót chì, gian nan đi, bước nhỏ một mà đi, hướng phía cửa di chuyển từng chút, liều chết mà vật lộn cùng mười tám lần trọng lực.


Diệp Tố rốt cuộc nắm lấy tay nắm cửa, hắn có chút không dám tin mà nhìn về phía Hàn Nghiệp, Hàn Nghiệp hướng hắn nhẹ nhàng cười, "Mở cửa đi."


Cửa mở, Diệp Tố bước ra một bước, trọng lực trong phút chốc liền biến mất, nháy mắt kia, hắn cảm nhận được khoái cảm linh hồn phi thăng, khiến người ta kích động muốn rớt nước mắt.


Nhưng mà, không đợi Diệp Tố hưởng thụ đủ một phen sung sướng, ghê tởm buồn nôn trỗi dậy, hắn lập tức quỳ rạp xuống thùng rác bên cạnh cửa, kịch liệt nôn mửa, nôn đến trời đất quay cuồng, nôn đến mật cũng nôn không ra, chỉ có thể nôn khan từng cái, hận không thể nhổ ra cả nội tạng.


Moka cầm mấy bình dịch dinh dưỡng lớn đưa cho hắn: "Uống đi."


Dịch dinh dưỡng vừa đụng đến tưa lưỡi Diệp Tố, dịch dinh dưỡng rõ ràng không cay đắng lại tràn ngập chua xót cực độ, Diệp Tố lại lần nữa bò đến thùng rác tiếp tục nôn.


"Tiếp tục uống."


Diệp Tố vô lực ngồi dưới đất, lắc đầu, hắn không muốn uống.


"Uống." Moka mang theo ngữ khí không cho cãi lại, mạnh mẽ đem dịch dinh dưỡng rót vào miệng Diệp Tố.


"Không......" Diệp Tố quay đầu hướng về phía thùng rác lại phun ra, chờ hắn chậm rãi vất vả nôn xong, Moka lại cầm dịch dinh dưỡng rót hắn.


Lặp lại như thế vài lần, dịch dinh dưỡng rốt cuộc có thể đến dạ dày Diệp Tố, cảm giác ấm áp nháy mắt lan tràn, tẩm bổ tế bào máu thịt chịu đủ áp bách.


Diệp Tố cảm thấy đói khát thật lớn, không cần Moka rót, chính hắn liền ôm bình dinh dưỡng từng ngụm từng ngụm mà uống xong, thân thể nhìn qua có chút khô quắt của hắn bị dịch dinh dưỡng rót đầy, suối nước lưu động tràn ngập sức sống sinh động.


Mà Diệp Tố, rốt cuộc kiên trì không được, nặng nề ngủ mất.


Hàn Nghiệp ôm Diệp Tố đến một khoang dịch dinh dưỡng ở phòng bên cạnh, tiếp tục tiến hành bổ sung dinh dưỡng cùng nghỉ ngơi.


Moka đen mặt, theo vào, nhìn Hàn Nghiệp nói: "Tôi không biết cậu còn học qua thôi miên."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi