SAU VỰC THẲM LÀ MỘT CÁNH ĐỒNG HOA

Quân hạm Hắc Ưng từ từ cập bến Hoa Đô tinh, các hằng tinh sáng đến lóa mắt như đèn hải đăng dẫn đường người trở về.


Nơi này không hề cô tịch không người, thường xuyên có quân hạm bay qua lại, giao thông phồn hoa tấp nập. Tuyến đường dành cho các tinh hạm có phân chia rõ ràng, quân hạm Hàn Nghiệp thông suốt một đường mà đến cảng quân dụng của Hoa Đô tinh, không cần như các quân hạm thương nghiệp, dân dụng phải trải qua nhiều trình tự kiểm tra. Cảng có một cái cổng vòm cao lớn, lúc nào cũng phát ra sóng quét, đây xem như là một trong những thành tựu đỉnh cao của khoa học kĩ thuật nhân loại, qua kiểm nghiệm của nó, lập tức có thể biết quân hạm an toàn hay không.


Sớm đã có người phụ trách đợi sẵn ở cảng, thấy Hàn Nghiệp liền tủm tỉm cười bước đến: "Thiếu tá, xe chuyên dụng đang chờ ngoài đường hầm."


Hàn Nghiệp gật đầu, thấp giọng nói với Tịch Tuyết vài câu. Tịch Tuyết lại quay đầu phân phó cho một binh lính trẻ tuổi sau lưng. Người phụ trách liền dẫn mọi người đi, chỉ còn lại binh lính trẻ tuổi kia cùng ba người Diệp Tố. Người nọ cười hòa ái với bọn Diệp Tố: "Thiếu tá vội đi tổng bộ báo cáo công tác, giao phó anh mang mấy đứa đi nhà khách nghỉ ngơi trước, thuận tiện làm quen hoàn cảnh một chút."


Triết Tu cùng Nick đều hơi ngây ngốc, không hé răng đi theo sau anh ta, leo lên một chiếc xe tiện lợi vẻ ngoài bình thường.


"Anh sẽ lái xe chậm một chút, trên đường tới nhà khách thuận tiện đưa mấy đứa đi thăm quan. Mấy đứa đừng quá lo lắng, anh họ Triệu, so với mấy đứa lớn hơn vài tuổi thôi, gọi anh là anh Triệu là được rồi. Nếu trên đường thấy hứng thú với cái gì, có thể tùy thời bảo anh dừng xe." Triệu Khê tùy ý nói, khiến Triết Tu, Nick thả lỏng không ít.


Tịch Tuyết phái cậu ta tới chăm sóc cho ba đứa trẻ không phải không có lý do.


Xe tiện lợi dần dần tiến vào nội thành phồn hoa, người đi đường cùng các loại phương tiện giao thông dần đông hơn, bọn Diệp Tố nhất thời không kịp nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.


Hoa Đô tinh là chủ tinh hành chính, cách thiết kế kiến trúc phần lớn đều theo phong cách rộng rãi phóng khoáng, sắc điệu đơn thuần, bố cục phổ thông, không gian gọn gàng. Tuy rằng dân cư đông đúc, nhà nhà san sát, nhưng phóng mắt nhìn lại vẫn thấy thuận mắt.


Lưu lượng xe trên quốc lộ đông đúc, đâu vào đấy mà di chuyển. Trên không, xe bay cũng có quy tắc giao thông nghiêm khắc cùng hạn chế làn đường, sẽ không khiến người đi đường phía dưới cảm thấy lo sợ nghẹn khuất.


Nick miệng há hồi lâu mới khép lại, kích động trợn mắt: "Quá đẹp! Có thể được học ở đây, có chết em cũng mãn nguyện!"


"Đàn ông con trai phải chết trên chiến trường mới mãn nguyện." Triệu Khê không hổ là quân nhân chuyên nghiệp, nói ba câu thì hết hai câu là liên quan đến quân đội, chiến trường.


Nick hổ thẹn mà che mặt, hơn nửa ngày mới híp mắt tiếp tục ngắm phong cảnh.


"Đó là Đại học Hoa Đô!"


Một tòa nhà to lớn, kiến trúc cổ kính, tọa lạc giữa mảnh đất rộng mênh mông, từ trên xe chỉ có thể nhìn thấy một góc cửa lớn của nó. Nhưng chỉ một góc đá lởm chởm này đã làm người ta rung động không thôi. Cổng trường màu trắng phong cách nhà thờ cổ, cao lớn uy nghiêm, phía trên là bốn chữ lóe sáng kim quang "Đại học Hoa Đô", trang nghiêm túc mục giống như hùng sư đang nhắm mắt ngủ say. Khiến bọn Diệp Tố không khỏi nghẹt thở.


Diệp Tố ngẫm lại, trường đại học mình học cũng là trọng điểm số một số hai trong nước, nhưng so với Đại học Hoa Đô trước mắt vẫn không là gì.


Triệu khê cười nói: "Cố gắng nỗ lực, cố gắng thi đậu Hoa đại."


"Nhất định sẽ." Triết Tu nghiêm túc đáp, nhìn về phía bóng Đại học Hoa Đô dần dần khuất xa mà trong mắt tràn ngập sự kiên định.


Đại học Hoa Đô mang cho bọn họ ấn tượng quá sâu sắc mà quên đi câu nệ, Nick bắt đầu lôi kéo làm quen cùng Triệu Khê: "Anh Triệu, nghe nói Hàn thiếu tá không phải sinh viên tốt nghiệp từ Hoa đại?"


"Ừ." Triệu khê nói, "Thiếu tá tốt nghiệp từ trường quân đội, tốt nghiệp xong liền trực tiếp tới quân đoàn H0036."


"Trường quân đội? So với Đại học Hoa Đô cái nào lợi hại hơn?"


"Nơi nào cũng có sở trường riêng. Nhưng điều kiện tuyển sinh của trường quân đội khắc nghiệt hơn Hoa đại rất nhiều, thể chất cùng tinh thần lực thiếu một thứ cũng không được. Hoa đại tính ra chỉ chú trọng sở trường đặc biệt mỗi người, về bản chất thì nó là đại học tổng hợp, đào tạo nhân tài các ngành nghề cho xã hội. Quan trọng là, huấn luyện trong trường quân đội biến thái vô cùng, người bình thường không dám thử dù chỉ một lần. Khải Lâm thiếu tướng, Phương Cảm thiếu tướng uy danh lan xa đều là từ trường quân đội ra, Phương Cảm thiếu tướng là bạn học của Hàn thiếu tá, nghe nói quan hệ bọn họ ở trong trường học rất tốt."


"Hàn thiếu tá thực lợi hại." Nick cảm thán, lại hỏi: "Vì sao Phương Cảm thiếu tướng đã là thiếu tướng, mà Hàn thiếu tá vẫn là thiếu tá?"


Diệp Tố thiếu chút nữa đẩy Nick ra ngoài cửa sổ, vấn đề làm người ta xấu hổ này xin cậu đừng hỏi có được không?


Triệu Khê tỏ vẻ không sao cả mà cười cười: "Quân đoàn H là quân đoàn thanh thiếu niên, nhiệm vụ chủ yếu là tuyển chọn và huấn luyện binh lính có tiềm lực, tổ chức đội quân dự bị, cơ hội lập công rất ít so với quân đoàn A của Phương Cảm thiếu tướng đóng quân ở phòng tuyến biên giới, rất khó thăng quân hàm. Kỳ thật so năng lực, thiếu tá không kém bất cứ ai."


"Vậy à, nhưng tại sao Hàn thiếu tá lại vào quân đoàn H?"


"Mỗi quân đoàn đều có nhiệm vụ của mình." Triệu Khê cười, "Có người xung phong giết địch trên tiền tuyến, thì cũng phải có người chuẩn bị nhân lực, vật lực ở hậu phương. Nếu không có ai chống đỡ phía trước, lòng người phía sau sẽ hoảng loạn. Nhưng nếu không có ai thủ phía sau, người phía trước cũng không đấu tranh được lâu dài."


Nick bị những lời này kích động: "Đúng vậy, có lý. Giống như Triết Tu thì muốn trở thành quân nhân, em thì muốn trở thành một nhà chế tạo cơ giáp, chế tạo cơ giáp lợi hại cho người khác!"


"Nhà chế tạo cơ giáp cũng không dễ làm đâu."


"Rất khó ạ? Anh Triệu nói cho em nghe một chút đi."


Triệu Khê cười cười, tuy anh không am hiểu chế tạo cơ giáp, nhưng là một chiến sĩ, đối với tác chiến cơ giáp anh vẫn rõ như lòng bàn tay, để chỉ điểm cho Nick thì dư dả, liền nói dăm ba câu.


Bầu không khí trong xe rất náo nhiệt. Diệp Tố đồng dạng nghe được nhiều điều hay ho, những việc này sách lịch sử vũ trụ kia đều chưa từng nói qua.


Triệu Khê nói xong về chế tạo cơ giáp, lại bắt đầu dặn bọn họ một số điều cần chú ý ở Hoa Đô tinh, vừa lái xe vừa nói: "Ở Hoa Đô tinh quan trọng nhất chính là tuân thủ pháp luật, người không tuân thủ pháp luật nơi này không nhiều, nhưng một khi có, tuyệt đối phải có địa vị cao......"


Chưa nói xong, xe bọn họ ngồi liền chấn động, Nick vì nghe Triệu Khê nói mà nhướn người về phía ghế điều khiển, xe rung lên như vậy, nếu không  có đai an toàn thì cậu đã ngã nhào.


"Vừa nói đến pháp luật đã thấy người không tuân thủ." Triệu Khê nhanh chóng phán đoán tình hình. Có người ác ý mà tiếp cận với tốc độ cao làm máy dò xét của xe tự động phán đoán thấy nguy hiểm mà phun ra khí giảm xóc, phòng ngừa phát sinh tai nạn xe cộ. Mà người nọ lại tiếp tục tăng tốc va chạm, mới dẫn đến xe chấn động.


Triệu Khê dừng xe ven đường, mở cửa xe, nhìn về phía xe thể thao màu đỏ đâm sát đằng sau.


Tuýt — người bên trong bấm còi nghe đến đau tai, mới thò đầu ra: "Chúng mày đi chậm như vậy là lãng phí thời gian của tao, biết không?"


"Tiên sinh, chúng tôi cũng không đi chậm hơn hạn tốc thấp nhất của quốc lộ." Triệu Khê mặc thường phục, lái xe tiện lợi, đối phương không nhận ra thân phận của hắn, "Mà anh ác ý va chạm, vi phạm luật giao thông Liên Bang chương 17 điều thứ 78."


"Nực cười. Mày cho rằng mày là ai mà dám nói chuyện kiểu đó với tao?" Người nọ quả thực cười ha ha, nhìn thấy ba người Diệp Tố đi xuống, tức khắc cười càng thêm khinh miệt. Tuy rằng ba người Diệp Tố mặc quần áo chất lượng không kém, nhưng vô luận là kiểu dáng hay màu sắc đều không hợp thẩm mỹ lưu hành ở Hoa Đô; tựa như đồ nhà quê lên tỉnh. Trong mắt người ở đây, chính là ba đứa nhà quê nịnh bợ được một dân cư Hoa Đô nên miễn cưỡng kiếm được giấy cư trú.


Triệu Khê cong lưng nhìn giấy phép điều khiển tùy ý ném trong xe, "Trương Minh Diệp, 18 tuổi, xem ra còn đang đi học đúng không?"


"Làm sao? Định gọi cho người nhà tao sao? Chiêu này từ khi tao đi học tiểu giáo viên đã không dám dùng nữa rồi." Trương Minh Diệp ngồi trên cửa xe, khoe khoang lắc chân.


Đồ ngu. Diệp Tố lắc đầu.


Trương Minh Diệp chỉ chỉ Diệp Tố, "Đồ nhà quê, mày lắc đầu cái gì, có tin tao làm mày vĩnh viễn không lắc được không!"


"Không tin."


Trương Minh Diệp sửng sốt một chút, nhảy xuống xe, đi thẳng về hướng Diệp Tố, uy hiếp nói: "Mày biết cha tao là ai không?"


Diệp Tố nghĩ thầm lời này rất quen thuộc nha, bất quá vẫn trả lời: "Không biết."


"Ba tao là Trương Cương! Nhóc con nên thức thời một chút." Trương Minh Diệp nhấc chân liền đá Diệp Tố, nhưng vừa đến giữa không trung đã bị một bàn tay nhẹ nhàng chế trụ.


Lờ đi ánh mắt phẫn nộ của Trương Minh Diệp, Triệu Khê đưa một tay khác lấy từ trong lồng ngực ra thẻ chứng minh: "Trương Minh Diệp, quân đoàn H đã ghi chép lại hành vi vi phạm của cậu, tích phân tốt nghiệp trong vòng mười năm, sẽ bị giảm 10% trong khảo hạch và tuyển chọn quân sự."


Trương Minh Diệp bị thân phận của Triệu Khê làm cho ngây người, sau đó lại không sợ hãi nói: "Mày biết cha tao là ai không? Là chuẩn uỷ viên nghị sĩ!"


"Tôi trực thuộc quân đoàn H0036." Triệu Khê chỉ dùng một câu liền khiến biểu tình kiêu ngạo của Trương Minh Diệp hoàn toàn héo.


Triệu Khê thu hồi tay, nói với bọn Diệp Tố: "Đi thôi."


Lần này Trương Minh Diệp cũng không dám cản nữa, mặt trắng bệch như trát phấn.


"Oa. Anh Triệu, ban nãy anh thật ngầu." Lên xe, Nick liền nhịn không được kích động nói: "Trương gì đó vừa nghe đến tên quân đoàn H0036 liền héo, mấy anh lợi hại như vậy nha!"


Triệu Khê cười cười, ý vị lại có điểm bất đắc dĩ: "Kiểm soát viên quân đoàn H có quyền lực giám sát thanh thiếu niên, nhưng kiểm soát viên cũng không thể một lời định tội, còn cần đem báo cáo giám sát gửi lên tổng bộ, rồi tổng bộ mới quyết định hình phạt cuối cùng. Nhưng những người dám trái quy định phần lớn đều có bối cảnh nhất định, mà cao tầng quân đoàn H có một số người không có bối cảnh lớn, hoặc nhiều hoặc ít có điểm cố kỵ, trừng phạt tất nhiên cũng không quá mức nghiêm khắc."


Diệp Tố thầm cảm thấy lời Triệu Khê nói có phần nói giảm nói tránh, không chỉ là cố kỵ, mà còn là không dám phạt.


"Vậy tại sao anh ta lại sợ quân đoàn H0036?" Tâm tư của Triết Tu trưởng thành hơn Nick nhiều, nhưng không khỏi tò mò.


"Bởi vì Hàn Nghiệp thiếu tá không giống cấp trên các nhánh khác của quân đoàn H, trừng phạt ngài đưa ra không ai dám trốn."


"Tại sao?"


Triệu Khê tại phương diện này lại không nhiều lời, cũng không biết do anh ta không muốn nói, hay là vì đã đến nhà khách rồi.


Vị trí nhà khách quân đội tương đối hẻo lánh, mà cũng thanh tĩnh.


Triệu Khê sau khi đưa chip thân phận liền đưa ba người Diệp Tố đi vào, mỗi người một phòng. Triệu Khê an bài bọn họ thỏa đáng rồi mới rời đi: "Ngày mai sẽ có người tới đưa thẻ cu trú và chip thân phận cho Diệp Tố. Khoảng hai ngày là có thể hoàn thành thủ tục nhập học trung học trực thuộc Đại học Hoa Đô. Trong khoảng thời gian này, mấy đứa cứ chơi thật vui, có vấn đề gì cứ gọi cho anh."


"Tôi không đồng ý cho bọn họ nhập học." Đại tá trung niên, huân chương hai gạch bốn sao đặt báo cáo công tác của Hàn Nghiệp lên bàn, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi lại cương quyết.


Hàn Nghiệp hai gạch một sao giờ phút này có vẻ hơi tứ cố vô thân, nhưng hắn chỉ cười ôn hòa: "Diệp Tố, Triết Tu, Nick, ba đứa trẻ này không có tiền án phạm tội, phù hợp với điều kiện nhập học."


"Tinh thần lực của cả ba đứa không ai đạt tới cấp S."


"Điều kiện nhập học không có yêu cầu này."


"Nhưng cậu muốn đặc cách cho cả ba, thì đây là điều kiện cần thiết!"


"Ai yêu cầu?" Hàn Nghiệp cười hỏi, "《Hiến pháp Liên Bang》 hay là 《Luật giáo dục Liên Bang》?"


Đại tá không nói gì, nhìn chằm chằm Hàn Nghiệp một lúc lâu mới mở miệng: "Hàn Nghiệp, sớm hay muộn cậu cũng sẽ tự huỷ hoại bản thân mình."


"Tất cả những gì tôi làm đều phù hợp với luật lệ đã định, hợp lý hợp pháp." Hàn Nghiệp cúi chào, rời khỏi văn phòng đại tá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi