SAY AI NGOÀI SAY EM


Dù sao cô vẫn tin vào mắt nhìn của mình, cô thấy bộ váy này rất "kỳ cục" nên nhất quyết không muốn mặc:
- Tôi không quen mặc những bộ váy như vậy đâu.
Hạc Đệ không để tâm đến lời cô nói, anh chỉ muốn làm điều mà anh thích.

Cô đã nằm trong tay anh thì mọi quyết định của cô đều cần phải có sự cho phép của anh.
- Mau mặc thử tôi xem.
Thấy anh cứ quyết tâm làm khó mình, tuy cô có chút lo lắng nhưng vẫn chưa chịu khuất phục:
- Tôi đã nói là không muốn mặc, tôi không thích chiếc váy này.
Anh mỉm cười nhếch mép, vẻ mặt lúc này lộ ra một sự đểu cáng.

Cô chỉ tiếc không thể giáng cho anh một cái tát vào mặt.

Hạc Đệ cầm lấy chiếc váy rồi đưa ra trước mắt cô, giọng nói nghiêm nghị, hờ hững vừa nghe đã biết là đang áp đặt:
- Muốn tự mặc hay để tôi mặc giúp cô?
Cô đối mắt nhìn anh, đồng tử có hơi giãn nở vì căng thẳng, sau năm giây khiêu chiến bằng ánh mắt thì cô cũng đành chịu thua vì căn bản Y Thoa là người yếu thế hơn anh về mọi mặt:
- Được rồi, tôi sẽ thử.

Tuy cô không phục nhưng cũng phải chấp nhận nghe theo lời anh.

Y Thoa mang bộ váy vào phòng tắm.

Cô mất một lúc loay hoay để mặc vào vì lần đầu tiên tiếp xúc với bộ váy lạ lẫm như vậy.
Chiếc đầm nàng hầu rất phù hợp với thân hình của cô, có thể nói là rất vừa vặn.

Chẳng rõ anh chỉ mua đại theo cảm tính hay là có quan sát số đo của cô để mua chính xác đến thế.

Màu sắc của chiếc đầm tôn lên nước da trắng mịn, để lộ đôi chân dài miên man, trông hút mắt vô cùng.

Ngoài ra bộ váy còn được đính kèm thêm một đôi vớ cao kéo đến tận đầu gối, làm tăng thêm sức hấp dẫn của bộ trang phục.
Càng nghĩ cô lại càng thấy ấm ức, anh đột nhiên mua thứ quái quỷ này về rồi bắt cô mặc, chẳng rõ tên Uông Hạc Đệ này đang nghĩ gì nữa.

Cô nào cần anh cho đi tham dự Halloween cùng, mặc bộ váy này khiến cô xấu hổ chết đi được.
Sau khi thay xong trang phục, cô phải mất thêm một lúc để lấy bình tĩnh mới có thể bước ra ngoài.

Hạt Đệ dửng dưng ngồi trên ghế sofa chờ cô.

Y Thoa đi từng bước nhỏ tiến về phía anh rồi cất lời nhỏ nhẹ:
- Tôi...tôi thay xong rồi.
Anh xoay mặt về phía cô, nhìn thấy người con gái mang gương mặt thanh thuần nhưng thân hình lại rất nóng bỏng trong bộ váy nàng hầu khiến anh không thể rời mắt được.

Hạc Đệ lại càng tự thấy mình có mắt thẩm mỹ khi đã chọn một bộ trang phục hợp với cô như vậy.
Anh đứng dậy tiến về phía cô, dù anh chưa làm gì cả nhưng Y Thoa đã cảm thấy sự nguy hiểm toát ra từ người anh khiến cô lạnh cả sống lưng.
- Bộ váy này rất hợp với cô.
Lời khen của anh lại khiến cô cảm thấy chói tai một cách khó hiểu vì căn bản cô không thích bộ váy mình đang mặc, cũng không thích cách mà anh ép buộc cô.
- Tôi cứ thấy nó sao sao đấy.
Y Thoa ngây ngô cứ cố đưa tay để kéo tà váy xuống hết mức có thể vì không muốn để lộ da thịt quá nhiều.
- Nhưng tôi thấy rất đẹp.

Cô đưa mắt nhìn anh đầy ngượng ngùng vì bản thân chưa từng ăn mặc như vậy mà đứng trước mặt người đàn ông nào cả.
- Mà sao anh lại muốn đưa tôi đi tham dự tiệc?
Anh đưa bàn tay nam tính nâng nhẹ chiếc cằm thon gọn, ngón cái lả lướt trên môi cô như thể đang trêu chọc:
- Đơn giản vì tôi thích.
Cô tiếp tục bất lực, nói chuyện với anh kiểu này không khéo có ngày cô sẽ lên máu vì tức.
- Có lẽ bữa tiệc sẽ rất đông người, tôi mặc như vậy có kỳ lắm không?
Xem ra cô vẫn chưa thôi lo lắng, gương mặt đáng thương của cô làm anh không nhịn được mà mỉm cười.
- Tôi đã bảo là tiệc Halloween nên tất cả mọi người đều hóa trang cả.

Có nhiều người còn hóa trang thành những nhân vật rất sexy, vậy nên cô đừng lo lắng quá.
Nghe đến đây cô buộc miệng hỏi anh:
- Thế anh hóa trang thành nhân vật gì vậy?
Anh bình thản đáp lời:
- Tôi sao? Có nàng hầu thì phải có cậu chủ.
Cô nghi ngờ vì không hiểu ý của anh, cứ như Uông Hạc Đệ nói chuyện rõ ràng thì sẽ bị bệnh không bằng.
- Cậu chủ?
Anh gật đầu:
- Đúng vậy, tôi cứ là tôi thôi.
Cô cảm thấy có điều gì đó cứ sai sai, bất ổn.
- Vậy mà cũng gọi là hóa trang sao? Mà tôi thường thấy Halloween mọi người sẽ cải trang thành những nhân vật kinh dị.


Tôi ăn mặc như vậy dường như không đúng chủ đề lắm.
Cô liên tục đặt câu hỏi, anh cảm thấy Cẩm Y Thoa cũng rất lắm chuyện.

Nhưng nể tình cô còn nhỏ tuổi lại xinh xắn, anh sẽ kiên trì giải thích:
- Bây giờ Halloween mà hóa trang kinh dị là xưa rồi, phải độc lạ và ấn tượng nhưng vẫn sang trọng.

Cô hiểu không?
Nhà cô vốn nghèo khổ, ăn còn không đủ no, mấy chuyện lễ lộc ăn chơi thế này cô chưa từng tham gia.

Nói chi đến việc sắm sửa quần áo mới để hóa thân này nọ.
- À, là vậy sao.

Nhưng tôi vẫn thấy tôi mặc như vậy rất kỳ cục.
Nói mãi không được, anh chau mày hằn giọng:
- Tôi đã bảo là không kỳ, cô mà còn càu nhàu, tôi sẽ cho cô mặc đồ ngủ đi dự tiệc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi