SĨ VÌ TRI KỶ

Trong y quán gần đó, lão y sĩ bắt mạch cho Oman, mày nhíu chặt nói: “Độc này rất bá đạo, trong chốc lát chưa bốc ra được đơn thuốc, chỉ có thể rót sữa trâu cho cậu ta trước, bảo vệ tì vị, mới là thượng sách.”

Tử Thanh cũng không nhìn ra rốt cuộc Oman trúng độc gì, biết ông ta nói có lý, gật đầu lia lịa. Lão y sĩ tức tốc sai học đồ trong quán chạy đi mua về một thùng sữa trâu, đỡ Oman ngồi dậy, dùng thìa gỗ từng chút từng chút bón sữa trâu. Cứ thế cứ thế, bón nôn, nôn lại bón, Oman bị dày vò nằm trên giường thoi thóp…

“Oman, uống thêm một chút, bắt buộc phải uống thêm một chút nữa.” Bất lực nhìn cậu ấy đến móng tay cũng bắt đầu biến thành màu đen, Tử Thanh gấp gáp chực khóc. Mà cô tự một mình vòng mấy lượt, Tướng quân không biết đã rời đi từ khi nào, có thể là không chịu được bãi ô uế phun trên đất, hay là có chuyện quan trọng khác,

“Có thể bốc thuốc giải độc chưa ạ?” Cô lo lắng nhìn vị y sĩ già.

“Chờ một lát, chờ một lát…”

Vị y sĩ già nhíu chặt mày, cắm đầu vào trong mới dược liệu.

Dưới tình hình dưới mắt, Tử Thanh thật hận y thuật lận lưng bình thường của mình đúng là thô thiển, chỉ biết chút ít bệnh tật bình thường, còn giây phút sống còn như hiện giờ đúng là chẳng có chút tác dụng gì.

“Uống thêm một chút, van cậu đấy, uống thêm một chút nữa…”

Cô cắn răng rót sữa trâu vào miệng Oman, chợt có người giữ bả vai cô lại.

“Dùng nước hòa tan thứ này cho cậu ta uống hết. Đây là thuốc trong cung, Bách Lộ Hoàn, công hiệu giải độc thần kỳ, tuy không biết có hữu hiệu không nhưng cứ thử cho cậu ta uống xem sao.”

“Vâng.”

Giọng nói trầm ổn của Hoắc Khứ Bệnh trong giây lát đã giúp cô bình tĩnh trở lại, cô nhận viên thuốc tỏa mùi thơm bốn phía từ tay chàng, dùng nước nghiền hòa tan hết, từ từ bón hết cho Oman. Không biết hiệu nghiệm viên thuốc thế nào, cô quỳ bên cạnh hắn, chăm chú nhìn từng nét biến hóa trên sắc mặt hắn, hoảng loạn chờ đợi.

Qua hồi lâu, đôi mày vẫn luôn dính chặt vì đau của Oman dần giãn ra. Tử Thanh vội vã thăm dò hơi thở của hắn, đã dần hồi phục kéo dài ổn định dần, thì mới yên lòng.

“Xem ra thuốc có tác dụng.” Hoắc Khứ Bệnh cũng nhẹ thở hắt.

“Đa tạ Tướng quân.”

Tử Thanh đứng dậy, do quỳ lâu nên đôi chân hơi tê, khẽ lảo đảo. Hoắc Khứ Bệnh đưa tay đỡ lấy cô, nhìn thấy trên mặt còn lấm tấm nước mắt.

“Cậu khóc à?” Chàng lạnh nhạt nói, “Là y sĩ trong quân có lẽ không nên yếu ớt thế chứ. Hay là, vì Oman rất quan trọng với cậu?”

Tử Thanh thẹn thùng dùng tay áo chùi mặt mấy lần thật mạnh: “Chỉ là vừa rồi quá sốt ruột…”

Nhìn cô đăm đăm một lúc, Hoắc Khứ Bệnh không nói thêm gì, liếc qua lão y sĩ còn đang vò đầu bứt tai phối phương thuốc: “Để lại nơi này cũng vô dụng, các cậu cũng không thể về lại chỗ ở lúc đầu, như vậy đi, về phủ ta ở. Nhìn dáng vẻ Oman lúc này, ta còn phải kiếm thêm mấy viên thuốc nữa mới được.”

Tuy biết là Tướng quân có ý tốt, cân nhắc chu toàn cho họ nhưng Tử Thanh vẫn từ chối: “Ý tốt Tướng quân tôi nhận trong lòng, nhưng vậy không ổn. Mãi cho đến giờ cũng không biết là ai muốn hại Oman, nếu mạo muội đến phủ Tướng quân ở sẽ liên lụy ngài.”

Nghe cô nói xong, Hoắc Khứ Bệnh lặng thinh một lát, xoay lưng đi hít thở thật sâu mấy hơi, mới lẳng lặng nói:

“… Cậu có thể đồng sinh cộng tử với cậu ta, sao đối với ta lại xa lạ như thế?”

“Tướng quân…”

Trước đó chỉ một lòng lo lắng sẽ liên lụy đến ngài ấy, Tử Thanh đâu nghĩ đến mức này, giờ nghe ra, kinh ngạc không thốt ra lời.

“Xe ngựa đã chờ ở bên ngoài, đi thôi.”

Không cho phép cô từ chối, Hoắc Khứ Bệnh xông lại đỡ Oman, im lặng bước trước ra ngoài.

Tử Thanh đành theo đuôi.

Dầu trước đó đã nghĩ Hoắc phủ chắc chắn là xa hoa, nhưng đi vào bên trong, cuối cùng Tử Thanh vẫn bất giác thầm nhíu mày vì những vật những thứ bên trong đập vào mắt.

Trước đó từng nghe nói vì Thánh thượng cảm thấy tòa Hoắc phủ hiện giờ quá mộc mạc, không xứng với tên tuổi Phiêu Kỵ Tướng quân nên muốn tặng một tòa phủ đệ lớn nữa cho Hoắc Khứ Bệnh, nào ngờ lại bị Tướng quân nhã nhặn từ chối. Giờ nghĩ đến, nếu là tặng phủ đệ thật, thì không biết sẽ xa hoa lãng phí đến mức nào, thật không dám nghĩ đến.

Sương phòng thu xếp cho họ sát bên một hồ nước xanh lớn, dẫn nước từ hồ Thái Dịch, hồ nước thanh tịnh có thể nhìn thấy cả con cá chạm trổ bằng ngọc thạch trong ao, bóng nước lăn tăn, con cá như đong đưa đầu đuôi, sinh động như thật.

Sắc mặt Oman đã từ từ khôi phục, chỉ là vẫn chưa tỉnh. Cô không có chuyện gì làm lại không muốn quấy rầy người trong Hoắc phủ, cũng không đi đâu, một mình ôm đầu gối ngồi dưới hiên trước sương phòng mất hồn, nhìn con cá ngọc chằm chằm nửa ngày, cho đến khi mặt trời lặn mới thu mắt.

Ấy là lúc mới lên đèn, cột đèn bằng đá khảm lưu ly trắng từng bước từng bước sáng lên, chiếu sáng vừa đúng đường đi trong phủ.

Tử Thanh đứng dậy vào trong sương phòng, dùng đá lửa đánh đèn, kiểm tra sắc mặt, hơi thở Oman một lần nữa, xác định hắn đang khôi phục mới rón rén đặt đèn lên bàn. Còn cô quay lại chỗ cũ dưới hiên, chọn một chỗ có thể luôn nhìn thấy Oman, yên lặng nhìn chỗ cuối hàng cột đèn…

Bóng người đong đưa.

Ánh đèn sáng tối chập chờn.

Có vẻ như ở cuối đường có người đi đến nơi này, còn không chỉ là một người.

Tử Thanh đứng dậy, hơi sửa sang lại áo bào, thấy người đến gần, là Tướng quân, phía sau còn có người hầu đem theo hộp cơm.

“Hắn thế nào rồi?” Hoắc Khứ Bệnh nhìn Oman bên trong.

“Vẫn chưa tỉnh,” Tử Thanh thưa, “Nhưng mà hơi thở đã rất ổn, sắc mặt cũng từ từ tốt lên.”

“Cậu yên tâm được rồi, xương cứng như hắn, đã chống đỡ đến giờ này sẽ không để cho mình có chuyện đâu.” Chàng thản nhiên nói.

Tử Thanh mỉm cười, nói: “Vâng, tôi cũng nghĩ cậu ấy là như vậy.”

Ra hiệu người nhà đặt hộp cơm xuống, Hoắc Khứ Bệnh phất tay bảo họ lui ra, thấy cả đám đã đi xa mới ngước mắt nhìn Tử Thanh hỏi: “Cậu không đói bụng à?”

“Cũng hơi đói.”

Hoắc Khứ Bệnh nhẫn nại nhìn cô, bảo: “Vậy sao cậu không nói…” Giờ này đã là giờ sơ khắc nghỉ ngơi của con người, chàng cố ý không cho gia nhân đưa cơm đã ăn đến chính là muốn chờ chính Tử Thanh đói bụng tới tìm mình. Chàng hơi trẻ con hy vọng Tử Thanh có thể có một thoáng đặt Oman sang một bên nhớ tới chính mình, cho dù chỉ là vì chuyện ăn uống.

“Tôi không biết nên nói với ai.” Tử Thanh đàng hoàng nói.

“Cậu không biết tìm ta à?”

“… Chuyện nhỏ thế này có thể nào lại quấy rầy Tướng quân.”

“Cậu…”

Tức giận hất cằm chỉ hộp cơm, chàng lớn tiếng: “Đói bụng thì nhanh ăn đi.”

“Vâng.”

Có tất cả là bốn hộp cơm, Tử Thanh chần chừ, mở hộp gần mình nhất, bên trong vẫn còn nóng, khay trên cùng là một khay khoai sọ cuốn chiên giòn vàng rụm, xếp thành lớp, to cỡ hai ngón tay, được rắc một lớp hạt mè thật mỏng bên trên, rất tinh xảo. Khay tiếp theo là một khay bánh hoa quế đường, trắng trắng mềm mềm, tỏa mùi hoa hoàng quế nức mũi; trong hộp cơm khác thì là canh thịt băm, còn có cơm…

“Đa tạ ý tốt của Tướng quân, nhưng thực sự quá nhiều, một mình tôi không ăn được nhiều như vậy.”

Tử Thanh không cần mở hai hộp còn lại, chỉ hai hộp này cô đã ăn không hết.

“Ai nói là một mình cậu, còn có ta mà.” Hoắc Khứ Bệnh không muốn vào trong phòng, dứt khoát ngồi xuống ngay thềm đá dưới hiên, tiện tay xách một hộp cơm, dỡ khay gà nướng ra

“Tướng quân cũng chưa dùng cơm ạ?!”

Tử Thanh thật không ngờ đến, bèn phụ giúp dỡ hết toàn bộ hộp cơm bày ra trước mặt Tướng quân, bản thân cũng ngồi xuống thềm đá.

Lúc chuẩn bị ăn cơm, cô lưỡng lự một thoáng, vẫn không kìm được hỏi: “Tướng quân, vết thương của ngài đã khá hơn ít nào chưa ạ?”

“Cậu còn quan tâm thật à?”

“Ừm.”

“Vậy sao cậu không đích thân đến nhìn xem.”

Gương mặt Hoắc Khứ Bệnh khuất sau bóng đèn, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc. Dừng một lát, bỗng chàng chìa tay kéo cô đến trước mặt mình.

Hai người gần đến mức có thể nghe được hơi thở.

Chàng nắm lấy tay cô, ấn mạnh lên áo mình ngay lồng ngực.

Cách một lớp áo sa thật mỏng, nhiệt độ thân thể chàng truyền thẳng đến lòng bàn tay cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi