SĨ VÌ TRI KỶ

Tia sáng từ cánh cửa chàng đẩy ra nghiêng nghiêng rơi vào phòng, im ắng lặng lẽ, thoảng như có tiếng đàn đang chảy. Tử Thanh vẫn ngồi trên giường, búi tóc trên đầu vừa được tháo, tóc xanh đua nhau đổ xuống.

Vốn nên như thế, nàng ấy vốn dĩ nên mang dáng vẻ ấy…

Hoắc Khứ Bệnh nhìn cô, cho dù trước đó chưa từng thấy cô ăn mặc như con gái, nhưng chớp mắt nhìn thấy cô, chàng không hề có cảm giác đột ngột chút nào.

Màu xanh nhạt như thủy mặc bao lấy cô, vẫn là hàng mày thanh tú nhìn ngoan ngoãn hiền lành ấy, chôn sâu lấp ló đâu đó là mấy phần rất kiên trì bên trong, đúng vậy, nàng vẫn luôn là như thế này, sao mình không phát hiện được chứ? Hoắc Khứ Bệnh cười tự giễu, thấy cô định búi lại tóc, bèn đi qua giữ lại tay cô.

“Đừng buộc mãi, em thả tóc rất đẹp.” Chàng dùng ngón tay chải sợi tóc, nói, “Ta giúp em chải một búi tóc rũ (trụy kế) nhé?”

Tử Thanh khá biết nghe lời nhẹ gật đầu, kinh ngạc hỏi: “Tướng quân cũng biết ạ?”

“Lúc nhỏ khi gặp rắc rối chọc mẹ giận, bà giận đến mức không cho phép ta ra ngoài.” Hoắc Khứ Bệnh nhoẻn nụ cười nghịch ngợm, “Muốn làm cho bà vui, ta mới dậy thật sớm, đứng ngoài cửa bà chờ, nghe thấy bà đã dậy, bèn cụp mi cụp mắt bưng chậu rửa khăn mặt vào, rồi quấn lấy chải đầu cho bà. Nếu bà cho phép, sẽ quá nửa là hết giận, ngày hôm đó ta lại có thể ra ngoài đi chơi…”

Tưởng tượng dáng vẻ Tướng quân khi ấy, Tử Thanh không nhịn được nhoẻn cười.

Ngoài phòng, Lý Cảm im lặng đứng sau cửa, nhìn dáng vẻ hai người bên trong tự nhiên thân mật không có khoảng cách, nghe những lời thì thầm ríu rít, trong lòng thất vọng mất mát…

Hoắc Khứ Bệnh dùng ngón tay êm ái chải tóc xanh cả đầu Tử Thanh trước, sợi tóc dày mảnh chảy xuôi theo kẽ hở ngón tay, cứ thế từng chút từng chút, vuốt tóc cô trôi chảy suôn sẻ rồi mới dùng lược chải lại lần nữa, cuối cùng buộc lên thành lọn.

Từ đầu đến cuối không một sợi tóc nào bị kéo chặt, không hề đau đớn, một cơn mệt mỏi như từ từng lọn tóc chảy thẳng lên, Tử Thanh cảm thấy mí mắt mỏi dừ, nhấc tay dụi mắt, bất giác ngáp một cái.

Đoán là thuốc an thần bắt đầu có hiệu nghiệm, Hoắc Khứ Bệnh dịu dàng thì thầm: “Nếu buồn ngủ thì ngủ một lát đi.”

“Không sao, em còn chưa buồn ngủ…”

Tử Thanh cố gượng nói, lần này đi Trường An luôn gặp rất nhiều chuyện cảm thấy không ổn, Tướng quân lại nhiều lần có ơn cứu mạng, bảo cô không thể nào từ chối. Tóm lại đầu đang rối bời bời, với thói quen làm việc của cô, chưa lý giải xong trong đầu thì chẳng sao ngủ được.

“Em chỉ ở Trường An mấy ngày, được không?” Cô do dự hỏi chàng.

Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày: “Mấy ngày?”

“Năm ba ngày?” Tử Thanh nhìn lông mày chàng, lại sửa lời, “Tám chín ngày cũng được.” Với cô mà nói, thế đã là tối đa rồi, cứ nghĩ trong tám chín ngày đó rất có thể sẽ gặp lại Vệ Thiếu Nhi, cô đã cảm thấy cực xấu hổ.

“Ít nhất phải dưỡng cái chân bị thương ổn đã,” Hoắc Khứ Bệnh không nhanh không chậm nói, “Thương cân động cốt một trăm ngày.”

Nhẽ không phải hơn ba tháng sao, mặt Tử Thanh lộ vẻ khó xử, vừa định lên tiếng đã bị chàng ngăn lại…

“Ta sẽ gặp mẹ giải thích nguyên do, sẽ không để bà ấy lại đến gây khó dễ cho em, em yên tâm đi.”

Bên ngoài có gia nhân đến hồi bẩm xe ngựa đã chuẩn bị xong, Hoắc Khứ Bệnh bế Tử Thanh, bước ra ngoài, ôm thẳng cô lên xe ngựa. Lý Cảm rất thận trọng, trong xe ngựa đã trải chăn đệm mềm mại, tiện bề cho Tử Thanh nghỉ ngơi, đồng thời bên cạnh còn chuẩn bị nước lương thực bông băng thuốc trị thương các thứ.

“A Nguyên, muội dưỡng thương cho thật tốt nhé…” Lý Cảm đứng bên xe ngựa, nhìn khuôn mặt tái nhợt thật đáng thương, mãi lâu mới nói, “Nếu có chuyện hãy tìm ta, ta luôn luôn là Lý gia ca ca của muội.”

Tử Thanh khẽ mỉm cười, nhẹ gật đầu.

“Đến Trường An, ta mời huynh uống rượu.” Hoắc Khứ Bệnh thi lễ với Lý Cảm, cười nói: “Cáo từ!”

Lý Cảm cười cười, đáp lễ.

Hoắc Khứ Bệnh nhảy lên xe, phu xe vụt roi lên không ầm vang, xe ngựa từ từ, chậm rãi lái ra khỏi tầm mắt Lý Cảm.

Trên quan đạo, dưới vó ngựa, cát bụi bay lên.

Xe ngựa nhẹ nhàng đung đưa, cuối cùng Tử Thanh không chống nổi hiệu nghiệm của thuốc an thần, mắt từ từ khép. Mấy ngày liền bôn ba, sinh tử ác chiến, lại thêm trên đùi bị thương nặng, tất thảy hiện giờ nặng nề đè lên cô, khiến cho cô không đỡ nổi mà chìm vào giấc ngủ say sưa trong xe ngựa.

Hoắc Khứ Bệnh ngồi yên bên cạnh, lặng lẽ ngắm nét mặt cô khi ngủ, nhớ lại tình cảnh về tới Trường An phát hiện cô đã rời đi, lòng chỉ thấy đầy yên vui, tựa như trên đời này không còn chuyện gì làm chàng thấy bình yên bằng được ở bên cạnh cô.

Đã vào thu, mưa rả rích rơi, trời cũng dần lạnh.

Trần phủ, Vệ Thiếu Nhi đang lệnh cho gia nhân xếp hết trúc tịch, rút chăn mền mùa đông mới giặt phơi vào. Trần Lão phu nhân đêm qua ho khan mấy tiếng, lão nhân gia kị thuốc thang, bà vội vàng sai người đi mua quả sơn trà cao đến, ngọt lịm, như quà vặt vậy.

Vừa xem gia nhân thu vén xong xuôi thì quản sự Hoắc phủ đến, mang theo hai cái sọt cua lớn vừa lớn vừa béo nói là Khứ Bệnh đặc biệt lệnh cho ông ta lấy ra hiếu kính mẫu thân.

Sai gia nhân đem cua xuống bếp, bà mới hỏi quản sự: “Tướng quân về bao giờ?”

“Tướng quân vừa về tới đêm qua.” Quản sự giữ lễ bẩm.

“Còn có ai khác à?”

Nghe vậy, quản sự hơi nghẹn lời, một lát sau nói: “Tướng quân chỉ dặn tiểu nhân đưa cua đến, chuyện khác, tiểu nhân không biết, cũng không dám nhiều lời.”

Nghe ông ta nói vậy, Vệ Thiếu Nhi đã nắm mấy phần trong lòng, nhíu mày: “Ngươi nói thật đi, có phải cô gái lần trước đã về?”

Quản sự khoanh tay đầy phục tùng: “Tướng quân chỉ nói mọi việc ngài sẽ tự gặp phu nhân giao phó, không cho phép tiểu nhân nói nhiều.”

Biết rằng tuy Khứ Bệnh ở trước mặt mình vẫn còn ra dáng có chút trẻ con, nhưng dù sao cũng là một viên Tướng quân dẫn binh, nói một không hai, nếu nó đã hạ mệnh lệnh, tất nhiên đám gia nhân trong phủ phải nơm nớp lo sợ không dám chống lệnh. Vệ Thiếu Nhi xoắn mày suy nghĩ, chi bằng mình đi một chuyến, xem đến cùng cô ả kia đã gặt hái thế nào.

Hoắc phủ, trong Cầm Uyển.

Trên Hành lang, theo tiếng lục bục phát ra từ chiếc lò đất nhỏ, mùi thuốc lượn lờ, nhẹ nhàng chậm chạp tràn ra.

Dưới hiên, mưa theo dây nhỏ từ mái hiên nhỏ xuống, kích thích lên thềm đã thành những đóa hoa nhỏ xinh.

Sốt cao một đêm, mãi đến sáng sớm mới hạ sốt, Tử Thanh dựa ngồi trên giường, cửa mở, nghe tiếng mưa rơi rì rầm bên ngoài. Cô có thể nhìn thấy Tướng quân đang một mình sắc thuốc ngoài hiên. Ngài cầm cây đũa bạc dài mảnh quấy quấy trong ấm sắc, nhẹ gõ hai lần cho rơi cặn thuốc mới đậy nắp.

“Ba chén nước sắc thành một chén, còn phải chờ hồi lâu.” Chàng cười bảo Tử Thanh, “Nếu sớm biết sắc thuốc không dễ vậy, xưa kia thật sự không nên đổ thuốc của em.”

Nhớ đến tình cảnh lúc xưa, Tử Thanh cũng không nhịn được cười, nghĩ bình thường Tướng quân chưa từng tự mình sắc thuốc cho ai, bắt ngài ở đây canh thuốc đúng là làm khó, lại thấy cảm động hơn mấy phần.

Vứt đũa bạc, Hoắc Khứ Bệnh đi tới, không yên tâm đưa tay sờ thử trán cô, thấy không có gì lạ mới nhẹ thở phào.

“Hồi đêm qua phát sốt còn nói mê sảng đấy, biết không?” Chàng cười nói.

Tử Thanh tò mò: “Nói những gì thế ạ?”

“Gọi cha, mẹ…” Chàng ngừng đoạn, “Còn có Lão Đại, Thiết Tử, Thiết Tử là ai?”

“Là anh em cùng Ngũ trong quân, Từ Đại Thiết, cậu ấy là một cổ thủ, Tướng quân còn nhớ chứ?” Tử Thanh nghiêm nghị nói.

Trí nhớ Hoắc Khứ Bệnh rất tốt, nhớ ra ngay: “Ta nhớ, cậu này vì quê nhà bị lụt, quậy cho một chầu, suýt nữa bị Mông Đường lôi ra chém.”

“Vâng, chính là cậu ấy.”

“Giờ cậu ấy còn trong quân chứ?”

Tử Thanh nhẹ nhàng nói: “Ở trận chiến núi Cao Lan, cậu ấy kiệt lực mà chết.”

Nhớ tới núi Cao Lan, như bị binh qua náo động ồn ào đập vào mặt, Hoắc Khứ Bệnh im lặng.

Ngay lúc ấy, phía hiên ngoài, có tiếng bước chân vội đi tới, ngay sau đó dừng trước cửa phòng, gia nhân bẩm: “Tướng quân, phu nhân đã tới!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi