SIÊU CẤP HOÀNG KIM THỦ

Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

Lúc này trong lòng Mao lão cũng đang rất khó chịu, đây là mục mà ông và cả Lý Dương đều không am hiểu, Lý Dương lại phát hiện ra vấn đề sớm hơn ông chứng tỏ ông kém hơn Lý Dương, việc này làm cho ông rất khó tiếp nhận, dù sao thì ông củng lớn tuổi hơn Lý Dương hơn nữa có xuất than từ một thế gia .

-Thầy Mao, ngài có điều không biết, ba ngày trước tôi đã xem qua cái bàn dài này, hơn nửa còn lấy mẫu đem về xem xét, sau khi xem xét xong chứng tỏ nó là Cúc Hoa Lê có hơn 400 năm lịch sử, ở chỗ tôi còn có giấy chứng nhận đây!

Tên mập cảm thấy có chút không đúng, nhưng mà hắn rất tin tưởng bản thân mình.

-Kỹ thuật xem xét cũng không phải hoàn toàn có thể tin!

Mao lão khẽ thở dài, vừa rồi quan sát ông đã thấy được vết dán, dấu vết này che giấu rất cao minh, rất khó có thể nhìn thấy được. Người làm nó lại dung một cách xảo diệu để che giấu nó đi nên lại càng khó thấy.

-Kỹ thuật xem xét không thể tin, nói vậy thì ánh mắt các người có thể tin?

Người đi theo tên mập nói một câu, tên mập có chút nghi ngờ nhìn Mao lão, hắn cũng không tin việc này. So với nhãn lực của chuyên gia thì xét nghiệm càng có lực tin cậy hơn, hơn nữa trước khi mua cái bàn hắn cũng đã xem xét rất nhiều lần, tìm đọc khá nhiều tư liệu, những hoa văn trên cái bàn rất phù hợp với tư liệu mà hắn đã xem

-Tôi không ní là ánh mắt của tôi đáng tin hơn, nhưng mà thứ này thật sự có vấn đề, tôi chỉ nói ra cái nhìn của tôi thôi!

Mao lão lắc lắc đầu, sắc mặt của tên mập hơi đổi, ông già kia thì đứng lên.

-Nói hưu nói vượn, thứ này là vật tổ truyền, làm gì có vấn đề chứ? Các người cho giá quá thấp nên tôi bán cho người khác, bây giờ thì quay sang nói xấu, các người xem đây là chỗ nào? Các người cút đi cho tôi, lập tức cút ra, nơi này không chào đón các người, Đại Hải, còn không mau duổi những người này đi cho tôi, định để cho ông lão này tự mình làm hay sao?

Ông già tức giận hét lớn, nước miếng thì văn khắp nơi, hắn như vậy càng làm tăng thêm sự nghi ngờ của tên mập.

Lời nói của ông già làm cho tên mập tin tưởng là Mao lão mua không được cái bàn nên kiếm cớ gây sự, từ đó, sự kính trọng của tên mập đối với Mao lão cũng không còn cao như lúc trước.

Lý Dương cau mày, tên lừa gạt này thật sự quá kêu ngạo.

Nhưng mà không thể không nói hành động của hắn rất là cao minh, nếu như không phải là đã phát hiện ra cái bàn này là hàng giả thì Lý Dương cũng đã tin lời ông già này.

-Chúng tôi sẽ đi, nhưng mà không phải bây giờ, hơn nữa các người còn phải đi với chúng tôi?

Lý Dương cười lạnh một tiếng, đối mặt với ba người này hắn cũng không hề lo lắng chút nào, hắn rất tin tưởng vào than thủ của Lưu Cương.

-Còn không đem bọn họ đuổi đi cho tôi!

Ông già lại rống lớn lên, Cận Đại Hải vội vàng tiếng lên định đuổi Mao lão đi.

Hắn mới vừa nắm được tay Mao lão thì liền phát hiện có môt lực lượng thật lớn nắm lấy cổ tay mình, Ngay sau đó thì hắn cảm thấy thân thể tê rần rồi lùi ra ngoài, Lưu Cương lúc này đã đứng trước mặt Mao lão.

Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trong lòng âm thầm thở dài.

Vốn hắn định rời khỏi đây rồi mới báo cảnh sát, nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể động thủ trước mà thôi. Nhưng mà như vậy cũng tốt, có tên mập là chứng cứ xác thật nhất hiện cũng đang có mặt ở hiện trường thì rất tốt, đây là vụ lừa đảo tài sản hơn trăm vạn, đoán chừng là ông già này phải ngồi từ vài năm rồi.

Lý Dương âm thầm sử dụng năng lực đặc thù nhìn bốn phía xung quanh, Lý Dương không phải tên ngốc, cho dù muốn dánh nhau thì cũng phải xem xung quanh có đồng lõa hay không đã.

Cho dù có đồng lõa Lý Dương cũng không sợ, sau khi thấy được thân thủ của Lưu Cương thì cho dù là có mười người Lý Dương cũng không sợ, chỉ cần có thể tự bảo vệ được chính mình thì Lưu Cương có thể dễ dàng ché trụ bọn họ.

Hiện giờ năng lực đặc thù có thể duỗi ra xung quanh cơ thể Lý Dương trong phạm vi 50 thước nhưng phạm vị quan sát của hắn thì chỉ có 20 thước mà thôi.

Lấy thân mình làm trung tâm, Lý Dương cẩn thận quan sát năm mươi thước xung quanh, hiện tại hình ảnh lập thể Lý Dương có thể khống chế nó, bây giờ nó giống như là một cung tròn vậy, chỉ cần Lý Dương dời ánh mắt đi thì cung tròn này sẽ chuyển động theo.

Nhưng mà quan sát ở khoảng cách xa như vậy rất hao phí sức lực, liên tục xme xét ở phạm vị xa thế này Lý Dương chỉ có thể duy trì torng mười giây, không thể nào quan sát một thứ trong thời gian dài được nhưng mà dung để quan sát xung quanh thì vậy cũng đủ rồi.

Đây chính là ưu đãi hắn có được từ lần nuốt kim cương trước, phạm vi năm mươi thước cũng đã là một con số kinh khủng rồi.

Vừa mới xem một nữa Lý Dương liền có chút gây người, sau đó hắn xoay người lại tiếp tục xem xét, nhưng mà thỉnh thoảng Lý Dương lại liếc mắt nhìn về phía cái sân bên ngoài.

Sauk hi quét xong một vòng, Lý Dương phát hiện bên trong không có người, phát hiện này làm cho hắn yên tâm không ít.

-Các người muốn làm gì? Không mua thì định cướp à?

Lúc Lý Dương quan sát xung quanh thì tên đi chung với tên mập hét lớn, tiếng hét của tên này àm cho tên mập có chút cảnh giácmà người trung niên phía sau thì trừng mắt nhìn Lưu Cương, Lưu Cương làm cho hắn cảm thấy rất nguy hiểm.

-Câm miệng!

Lý Dương đột nhiên chỉ vào tên thanh niên, rồi lấy di động từ trong túi ra, phương pháp xử lý mấy tên lừa đảo này tốt nhất chính là báo cảnh sát, có Lưu Cương ở đây thì bọn họ muốn chạy cụng không thoát.

-Đồn cảnh sát phải không... . . .

Lý Dương mới vừa nói những lời này thì sắc mặt của Cận Đại Hải và tên trung niên liền trở nên rât hung ác, ông già kia không ngờ còn lấy từ trong người ra một con dao.

-Chia nhau chạy...

Ông già đứng thẳng người lên hét lớn, đối phương đã báo cảnh sát, bọn họ cũng biết rõ âm mưu của mình đã bại lộ, nếu thật sự chờ cảnh sát tới thì bọn họ sẽ chạy không thoát.

Thừa dịp cảnh sát không có tới bọn họ vẫn có cơ hội đào tẩu, ông già này cũng là một người quyết đoán, trong nahy1 mắt ông già này đã mang theo 120 vạn rồi bỏ chạy.

Dù sao thì thân phận của bọn họ cũng chỉ là giả, chỉ cần đến nơi khác thì bọn họ vẫn có thể tiếp tục sung sướng.

Bọn họ cũng rất tin tưởng là mình sẽ chạy thoát, ba người bọn họ tuy dánh không lại năm người nhưng chạy thoát thì không có vấn đề gì, tuy người đi chung với tên mập nhìn có vẽ nguy hiểm nhưng cũng chẳng đáng là gì, chỉ cần thoát khỏi Lưu Cương thì trên cơ bản họ đã thoát khỏi nguy nhiểm.

Sắc mặt của Bạch Minh và Mao lão đều thay đổi, bọn họ lức này đang rất kinh ngạc và khẩn trương, bọn họ không ngờ những tên này lại hung ác như vậy, ngay cà dao cũng đã lấy ra.

Tên mập có vẽ có chút hồ đồ, người thanh niên thì kéo tên mập tới gần người rồi cẩn thận nhìn những ngươi trước mặt này.

A,a…

Mấy tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, ông già kia vừa định chạy thì trong nháy mắt liền đứng yên tại chỗ, chỉ mấy giây ngắn ngủi hai người kia đã bị Lưu Cương chế trụ rồi ném ra ngoài, hiện tại hai người đang nằm trên mặt đất không ngừng rên la, bộ dáng rất là thảm thiết.

-Cao thủ gặp hạn!

Đây là ý tưởng duy nhất torng lòng ông già, lúc này, tên mập cũng đã tĩnh táo lại, sắc mặt hắn trở nên rất âm trầm, hắn hung hăng nhìn ông già.

Ông già định chạy trốn, nếu hắn còn nhìn không ra vấn đề thì hắn quả thật là đã sống uổng.

Người thanh niên đứng trước mặt tên mập đang trừng mắt há to miệng, khi hắn nhìn về phía Lý Dương, trong mắt hắn có thêm một tia sợ hãi.

Động tác của Lưu Cương rất nhanh, nhanh đến nổi hắn không thấy Lưu Cương làm gì thì hai người kia đã bị chế trụ.

Tên thanh niên này là bảo tiêu cũa tên mập, hắn từng ở trường võ học qua vài ba năm, đối phó côn đồ bình thường còn được chứ không thể nào so sánh với loại bộ đội đặc chủng như Lưu Cương được.

-Tiền, tôi sẽ cho các người tiền, các người hãy thả chúng tôi đi...

Lúc này ông già không còn dáng vẻ cao ngạo như lúc nãy nữa, hắn ta liên tục nói lắp bắp, hắn sợ hãi nhìn Lưu Cương, hai người mà hắn dựa vào đã nằm trên mạt đất, cho dù là hắn muốn chạy thì đã không còn kịp nữa.

Ông già này tuy giả làm lưng còng nhưng tuổi thì thật sự đã lớn, cả đời hắn đều lừa gạt người khác, cuối cùng không ngờ lại thành ra thế này.

-Muốn nói gì thì chờ cảnh sát tới rồi nói, vị họ Cao này, bây giờ đã hiểu ý của Mao lão rồi chứ?

Lý Dương lắc lắc đầu rồi nói với tên mập một câu, lúc nói hắn còn vô tình nhìn về phía sau, hắn cũng không ngờ cái thôn nhỏ này thật sự có bảo bối, chẳng qua là không có ở bên trong nhà mà thôi.

-Hiểu được, hiểu được, tôi đã hiểu, cám ơn mọi người, cám ơn thầy Mao!

Tên mập mạnh mẽ gật đầu, trong lòng cũng thấy rất may mắn, may là hắn gặp được đám người mao lão nếu không thì hắn đã bị lừa rồi.

Bị lừa tiền là việc nhỏ, thứ này hắn mua về là định tặng người khác, nếu đem thứ này đi tặng lại bị người đó phát hiện là đồ giả thì càng phiền toái. Lúc này trên trán của tên mập chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, thứ này hắn định đem tặng cho một đại nhân vật, người này rất thích đồ cổ nhưng tính tình thì không tốt cho lắm, nếu thật sự để cho hắn phát hiện ra đây là đồ giả thì chuyện không phải là chỉ tồn thất về tài sản nữa.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi