SIÊU CẤP HOÀNG KIM THỦ

-Đúng vậy, đây là chợ quỷ, lần đầu tiên nhìn thấy chợ quỷ, biểu hiện của tôi cũng không khác anh bao nhiêu!

Ngô Hiểu Lỵ nhỏ giọng cười nói, từ khi số người sưu tầm đồ cổ tăng lên thì lượng người biết tới chợ quỷ và người tới chợ quỷ để đào bảo càng ngày càng nhiều. Hơn mười năm trước, chợ quỷ chỉ bắt đầu sau nữa đêm, hừng sáng liền chấm dứt, nhưng hiện tại chưa tới 0 giờ chợ quỷ đã bắt đầu rồi.

-Đi, vào xem!

Trịnh Khải Đạt chà xát hai tay, nét mặt vô cùng hưng phấn, hắn không mua được thứ gì tốt ở trong cổ thành nên chỉ còn cách đặt hi vông vào chợ quỷ thôi, hơn nữa lần này còn có Lý Dương đi theo nên hắn tin chắc là mình sẽ gặp thứ tốt.

Đi vào chợ quỷ, Lý Dương lập tức nhíu mày, hắn ngửi được một mùi khó ngưởi từ những quầy hàng xung quanh.

-Trong chợ quỷ hàng giả có rất nhiều, nhưng mà những món hàng giả này đều được làm rất tinh vi, không giống như những người trong cổ thành trực tiếp dùng đồ mỹ nghệ làm thành đồ cổ, bọn người đó chỉ có thể lừa gạt người mới còn những người này thì lại khác, nếu không cẩn thận thì ngay cả chuyên gia cũng có thể bị lừa!

Đi vào chợ quỷ, Ngô Hiểu Lỵ lập tức giải thích cho Lý Dương hiểu, khi nói tới đây thì giọng của cô đã rất nhỏ, chỉ dủ cho hai người nghe mà thôi

Nói xong Ngô Hiểu Lỵ dừng bước lại, ngồi xổm một quầy hàng chăm chú nhìn lọ đồ sứ thời thanh khoảng hai ba phút cô mới lắc đầu đi khỏi.

Ngô Hiểu Lỵ đi vài bước lại ngồi xổm xuống nhìn một khối ngọc cổ.

Lý Dương cũng ngồi xuống nhìn một chút, những thứ ở đây ngoài miếng ngọc cổ ra đều là đồ sứ, Ngô Hiểu Lỵ không hỏi gì thì ông chủ cũng không nói gì mà chỉ tủm tỉm cười nhìn hai người.

Lý Dương cẩn thận nhìn mấy khối ngọc cổ đặt trên bàn một lát rồi bất đắc dĩ lắc đầu, nếu những loại ngọc mới thì cho dù là loại nào hắn cũng nhận ra, nhưng thứ trước mắt lại là đồ cổ, hắn không cách nào nhìn ra thật giả cả, hắn nhìn thì giống như thật nhưng hắn lại cảm giác nó là giả.

-Ít nhất thì mấy thứ này đều là ngọc!

Lý Dương thầm nghĩ trong lòng, cho dù là làm giả cổ ngọc thì ít nhất cũng phải dùng ngọc để làm, vậy thì thứ này dù ít hay nhiều thì cũng có chút giá trị.

Trước mắt tổng cộng có ba mươi mấy khối cổ ngọc, Lý Dương mở ra năng lực đặc thù bao phủ những khối ngọc này, ít nhất thì dùng năng lực đặc thù hắn có thể biết được chất liệu của những khối cổ ngọc có tốt hay không.

Ba mươi mấy khối cổ ngọc lập tức hiện ra trong hình ảnh lập thể, Lý Dương ngơ ngác ngồi ở đó, trên mặt còn mang theo một chút không thể tin.

Thứ bị hắn nhìn chăm chú là những thứ căn bản không phải là ngọc, năng lực làm đồ giả của những người này quả thật quá mạnh, nếu như không có năng lực đặc thù thì Lý Dương còn cho rằng nó ít nhất cũng là ngọc nữa đó.

Trong số này chỉ có một phần ba là dùng ngọc để làm, nhưng mà những khối ngọc đó đều là hàng kém chất lượng, những thứ này trên cơ bản đều là thứ không có giá trị.

Trong quầy hàng chỉ có một số rất ít thứ là có giá trị, Lý Dương lặng lẽ liếc nhìn Ngô Hiểu Lỵ một cái, hắn thấy cô đang quan sát những khối ngọc cổ này, vài phút sau, Ngô Hiểu Lỵ lại lắc đầu rồi rời đi.

Cuối cùng quầy hàng này cũng bị Ngô Hiểu lỵ bỏ qua, kỳ thật vừa rồi Lý Dương cũng đả cảm thấy có chút kỳ lạ, hắn cảm thấy những khối ngọc này không phải là ngọc, Lý Dương cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác như thế.

Đi tới quầy hàng phía trước hai người một lần nữa ngừng lại, Trịnh Khải Đạt đang đứng gần đó quan sát một bức tranh chữ, Tư Mã Lâm hì chắp tay sau đít ngắm nhìn bức tranh, bức tranh này có thật hay không hắn khong biết, nhưng người viết những chữ này hắn rất thưởng thức.

-Thế nào rồi Hiểu Lỵ, có nhìn trúng thứ gì chưa?

Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ đi qua thời điểm, Trịnh Khải Đạt vừa lúc thu hồi tranh chữ, giao cho bên cạnh người bán hàng rong.

-Không, một năm không bằng một năm!

Ngô Hiểu Lỵ cười khổ một tiếng, Trịnh Khải Đạt cũng đồng cảm gật đầu.

Hiện nay người sưu tầm đồ cổ càng ngày càng nhiều, chỉ cần là đồ cổ liền có người sưu tầm, những món đồ cổ hiện nay phần lớn đều bị người khác cất giữ, phần còn lại thì nằm trong biển người mênh mông không dễ tìm được, cho nên hiện nay người làm đổ giả càng ngày càng nhiều, đồ cổ đem ra bán càng ngày càng ít.

Với tranh chữ Lý Dương không biết gì, hắn cũng lười dùng năng lực đặc thù để quan sát, dù sao thì nhìn cũng không ra cái gì.

-Từ từ tìm, việc này không thể gấp được, trước sau gì cũng tìm được thôi mà!

Trịnh Khải Đạt nói, bức tranh kia hắn cũng không mua, nhưng mà Lý Dương hiểu được bức tranh chữ này không hề đơn giản, nếu không thì Trịnh Khải Đạt sẽ không có biểu hiện như vậy.

Càng tiến lên phía trước thì người càng nhiều, thời gian từ từ trôi qua, một lát sau thời gian đã hơn 0 giờ, những quầy hàng torng chợ quỷ đã đầy người, xung quanh mọi người dùng nhiều ngôn ngữ khác nhau cò kè mặc cả giá, lúc này chở quỷ rất giống một cái chợ thập cẩm.

Trong chợ quỷ, Lý Dương đã hai lần dùng năng lực đặc thù của mình, một lần là quan sát những khối cổ ngọc, một lần khác là dùng để nhìn những khối chạm khắc gỗ, hắn muốn nhìn một chút xem bn6 trong những thứ này có bảo bối gì không, kết quả là hắn vông cùng thất vọng.

Hai lần quan sát này làm cho Lý Dương phát hiện một điều, cho dù là cổ ngọc hay là nhưng khối chạm khắc gỗ đều có một điểm giống nhau là bề mặt của chúng đều xuất hiện một tầng màu vàng óng ánh. Nhưng mà không phải cái nào cũng giống nhau, có một số khác đậm hơn, một số còn có phân chia tầng nữa.

Lý Dương nhớ tới lúc quan sát những khối cổ ngọc, lúc đó những khối ngọc này cũng có một tầng màu vàng bao phủ bên ngoài, ba mươi mấy khối ngọc đó mặc kệ chất liệu ra sao đều chỉ có một lớp màu vàng rất mỏng.

Mặc kệ nhiều tầng hay là một tầng, chúng chỉ có thể thấy trong hình ảnh lập thể của Lý Dương mà thôi, nói cách khác là chỉ khi Lý Dương sử dụng năng lực đặc thù thì tầng màu vàng này mới xuất hiện, hơn nữa chỉ có một mình Lý Dương có thể thấy được. Tầng màu vàng mỏng manh đó còn mỏng hơn cả sợi tóc, nếu không phải hình ảnh lập thể rất rõ ràng cộng thêm việc Lý Dương quan sát rất kỹ thì hắn cũng không thể thấy được.

Lý Dương còn đang suy nghĩ thì, Ngô Hiểu Lỵ và Trịnh Khải Đạt đột nhiên cùng lúc nhìn chằm chằm vào một con ngựa bằng gốm, thoạt nhìn thì con ngựa này không có gì đặc biệt, Lý Dương cảm thấy nó còn không bằng những bức tượng ngựa trưng ở nhà nữa, ít nhất thì nó không đẹp bằng.

-Hiểu Lỵ, hai người cứ xem đi, tôi tới phía trước nhìn một chút!

Trịnh Khải Đạt đột nhiên cười lên, khi phát hiện mình và Ngô Hiểu Lỵ cùng lúc có hứng thú với bức tượng này thì Trịnh Khải Đạt chủ động nhường lại.

-Tốt, cám ơn Trịnh ca, một lát nữa em sẽ đuổi tới!

Ngô Hiểu Lỵ cũng không khách khí, thứ này quả thật là không tồi, hơn nữa Ngô Hiểu Lỵ đã xác định được khối gốm này có từ thời Đường, cuối cùng thì cô cũng tìm được một thứ mà ông ngoại cô thích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi