SIÊU CẤP HOÀNG KIM THỦ

Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

- Trình độ làm giả quả thật quá cao.

Bất kể là người trên bục Chủ tịch hay là thành viên của Hiệp hội ngọc thạch ở phía dưới đều bị lời nói của Lý Dương dọa cho ngây người. Mấy vị lão tiền bối vừa mới giám định tác phẩm này 100% là hàng thật xong mà giờ Lý Dương ngang nhiên phán nó là của rởm, không chỉ có mấy vị chuyên gia kia không chấp nhận được mà phần lớn những thành viên của Hiệp hội Ngọc thạch đang ngồi dưới kia cũng khó mà chấp nhận nổi.

Nguyên nhân lại thực rất đơn giản, Lý Dương còn quá trẻ, lời nói của anh ta cũng không có mấy sức thuyết phục, mà mọi người cũng còn đang hy vọng ngọc Tử Cương này sẽ đoạt giải quán quân từ tay đội Nam Dương bao năm nay, cho nên theo bản năng thì tất cả mọi người đều lựa chọn không tin lời Lý Dương.

Thẩm Hạo ban đầu có chút sửng sốt, lập tức lấy lại phong độ lóe ra một tia cười ranh mãnh, hắn cũng thật chẳng nghĩ nổi Lý Dương ngang nhiên dám nói đây là đồ giả. Món đồ vật đắc ý này của hắn là tác phẩm hoàn mỹ nhất mà hắn tốn không biết bao công sức mua từ Pháp về.

Thẩm Hạo căn bản không bao giờ tin rằng tác phẩm này lại có thể là giả được, Lý Dương dám nói nó là giả đối với hắn mà nói ngược lại lại có lợi, giúp hắn có điều kiện để đả kích Lý Dương thâm hiểm hơn.

- Lý Dương, anh nói là giả sao, có chứng cớ gì không?

Thẩm Hạo cười nhạt tới cạnh Lý Dương, Thẩm Hạo biết năng lực của Lý Dương, nếu như Lý Dương nói miếng cổ ngọc khác là giả thì hắn sẽ còn có thể có chút lo lắng, nhưng với cái này thì tuyệt đối không thể nào, ngọc Tử Cương cho tới giờ phút này không ai có thể bắt chước phỏng tác tốt đến như vậy, đây là việc được công nhận trong giới ngọc thạch.

Còn đối với vì sao Lý Dương lại nói thế, Thẩm Hạo cũng chẳng muốn biết làm gì, Thẩm Hạo chỉ đang mải nghĩ kết quả cuối cùng mà có lợi cho bản thân là được rồi.

- Cậu ta nói không sai, chàng trai, cậu nói đây là phỏng tác, có chứng cớ gì không?

Một vị chuyên gia đứng lên, tức giận nói với Lý Dương, vừa rồi Thẩm Hạo chỉ có chút điều làm cho bọn họ không hài lòng, còn bây giờ Lý Dương quả thật đang làm cho bọn họ rất căm giận. Bọn họ vừa mới giám định qua, Lý Dương liền phủ nhận sự giám định đó, quả thật chính là đang bới lông tìm vết, mà không, so với bới lông tìm vết càng ác liệt hơn, đây chính là tát thẳng vào mặt mấy vị chuyên gia đầy sự tự tôn.

-Chứng cớ, đương nhiên có.

Lý Dương quay đầu liếc mắt nhìn vị chuyên gia đó một cái, chậm rãi trả lời.

Ngay sau khi Lý Dương nói xong lời đó, những người ở bên dưới lại im bặt, tất cả mọi người đang chăm chú theo dõi coi rốt cục tên Lý Dương này có thể đưa ra bằng chứng như thế nào để phản pháo lại giám định là hàng thật của mấy vị chuyên gia.

- Được, tôi đang đợi nghe cao kiến của ngài Lý đây, xem xem rốt cuộc là có chứng cứ gì để chứng minh tác phẩm ngọc Tử Cương này là hàng giả hàng nhái, ở đây tôi còn có giấy giám định chứng nhận đồ cổ của Hội giám định đồ cổ nước Pháp, còn có giấy chứng nhận hóa đơn của Hiệp hội cất chứa đồ cổ, đồng thời còn có giấy chứng nhận của các vị chuyên gia Pháp ở phòng đấu giá Drew, phải chăng là những người này đều không bằng Lý tiên sinh ngài chăng, đây không phải là chén Dạ Quang giả ngày nào bị ngài phát hiện ra đâu.

Âm thanh của Thẩm Hạo càng nói càng lớn, phía dưới lại càng im lặng, Thẩm Hạo sơ sểnh ra không chú ý liền nói toẹt cái vụ lần trước, tuy nhiên e rằng đây cũng là mưu mẹo của hắn. Nếu Chén Dạ Quang có thể tính là tác phẩm được phỏng tác ở trình độ cao, thì tác phẩm phỏng tác ngọc Tử Cương trước mắt kia sẽ là thần khí rồi.

Đồng thời, Thẩm Hạo lập tức liền khiến cho Lý Dương phải đối mặt với nhiều chuyên gia lợi hại như vậy, cần phải biết rằng, có giấy chứng nhận là sự liên hợp của các chuyên gia này, cho dù là giả thì cũng sẽ biến thành thật.

Còn hiện tại, những vị chuyên gia và mọi người đang ngồi trước mặt đều hiểu ra, hai chàng thanh niên trước mặt này là có mối ân oán với nhau, bằng không Thẩm Hạo sẽ không cố ý lôi Lý Dương lên đài, chỉ sợ ngay từ lúc đầu tên Thẩm Hạo này cũng chẳng có tâm tốt đẹp gì.

Điều đó giờ cũng khiến cho chuyên gia thêm phần căm tức.

Kẻ đang đứng trong cơn phong ba bão táp Lý Dương cũng không có bị Thẩm Hạo dọa cho sợ hãi, chỉ mỉm cười với mấy vị chuyên gia, không trả lời câu hỏi của Thẩm Hạo.

Nếu chỉ có hai điểm khác biệt rất nhỏ kia thì Lý Dương cũng tuyệt đối không ở đây mà chỉ ra nó là đồ dởm, cho dù là cùng một người làm đi chăng nữa thì ở những thời điểm khác nhau cũng có thể cho ra những tác phẩm không giống nhau, ở những thời điểm khác nhau mà có một chút khác biệt thì cũng là điều rất bình thường.

Cũng may là cái tên làm giả kia còn để lại tên của hắn, tương đương như để chứng cứ lại cho Lý Dương.

-Các vị chuyên gia, không biết các vị còn nhớ một người tên là Chu Diệp hay không?

Lý Dương cuối cùng cũng đã tung ra sát khí lớn, cười nói với mấy vị chuyên gia.

Lại nói Lý Dương cũng thật chẳng xa lạ gì với Chu Diệp, Chu Diệp là người Dương Châu, cũng là từ nhỏ liền bắt đầu học điêu khắc ngọc, ở trong nước còn có chút danh tiếng, hai năm trước đoạt quán quân trong trận chạm trổ ngọc. Bốn năm trước Chu Diệp đột nhiên làm nổi lên phỏng tác làm cổ ngọc, sau khi lừa một nhóm người và bị họ phát hiện, sau đó sống lưu vong ở hải ngoại, sở dĩ lão Hà nói với Lý Dương một số nhân vật làm giả nổi tiếng, có kẻ đang lưu lạc ở ngoài hải ngoại, chính là Chu Diệp.

Tuy nhiên là Chu Diệp trước đây chưa có cái trình độ cao tới như vậy, không có khả năng phỏng tác ra ngọc Tử Cương giống đến thế, các vị chuyên gia cũng đã nghĩ tới việc đó, có một chuyên gia ngay lập tức đứng lên hỏi Lý Dương:

- Chu Diệp chúng ta biết, bây giờ vẫn còn đang là tội phạm truy nã, ngươi không phải nói tác phẩm ngọc Tử Cương này là do Chu Diệp phỏng chế đấy chứ?

Ở tại chỗ này những người biết Chu Diệp cũng không phải là ít, chuyên gia vừa nói như vậy bọn họ đều gật gật đầu, dù sao trước đây Chu Diệp cũng là một tay nổi tiếng về chạm trổ, vốn được kỳ vọng là một cao nhân, cuối cùng lại bước sai con đường, khiến cho người khác thấy rất đáng tiếc.

- Ngài đoán đúng rồi, khối Tử Cương Ngọc này quả đúng là Chu Diệp phỏng chế, tuy rằng tôi không biết giờ ông ta đang lưu lạc ở nơi nào, đã trải qua những việc gì, nhưng tôi có thể xác định đây chính là do Chu Diệp phỏng tác làm ra.

Lý Dương gật gật đầu, lớn tiếng nói, nói đùa chứ tên còn ở trên này rồi mà không phải mới là lạ đấy.

- Lý Dương, anh nói là do Chu Diệp phỏng chế làm ra, mày lấy chứng cớ gì ra mà nói vậy chứ?

Lý Dương vừa dứt lời, Thẩm Hạo liền gào lớn, vài vị chuyên gia đều không nói gì, lẳng lặng nhìn Lý Dương, Thẩm Hạo đã nói ra những lời mà họ muốn nói rồi.

- Tôi vừa rồi đã nói, chứng cớ đương nhiên là có, không biết hiện trường có ai mang theo máy ảnh kĩ thuật số, còn có laptop không? Tôi muốn mượn hai thứ này dùng một chút.

Lý Dương cười khẽ lắc lắc, chữ được khắc trên miệng ngựa kia mắt thường nhìn kĩ cũng chưa chắc đã nhìn ra, nhưng rất phức tạp, giờ ở đây có màn hình lớn, hắn đem chụp lại ảnh rồi phóng lớn cho mọi người coi là liền thấy ngay, đây chính là phương pháp đơn giản nhất.

Người không phạm mình mình không phạm người, chính là do cái tên Thẩm Hạo đáng ghét này cứ luôn muốn nhằm vào mình, Lý Dương ắt sẽ không khách khí.

Máy ảnh KTS và laptop rất nhanh được mang lên, Lý Dương chọn vài góc, chụp chụp vài cái trên miệng con ngựa, mấy chữ này chìm cũng thật quá sâu, chỉ có một góc vô cùng vô cùng nhỏ là có thể nhìn được, nếu mà khắc chìm không tốt thì cũng chẳng đợi tới lượt Lý Dương mới bị phát hiện ra.

Ảnh chụp được chuyển tới laptop, lập tức được phóng đại ra, vài vị chuyên gia ngơ ngác nhìn ảnh đã được phóng đại, sắc mặt bất chợt tái mét.

Mấy vị chuyên gia đột nhiên đứng phắt dậy đi qua con ngựa ngọc đó nhìn kĩ càng lại vài lượt, hận không thể xẻ miệng ngọc ra mà coi. Mấy phút đồng hồ trôi qua, lại để Lý Dương nhắc nhở, mấy vị chuyên gia cuối cùng cũng nhìn ra chữ bên trong miệng con ngựa.

Bỏ ngọc ngựa xuống quay trở về chỗ ngồi, mấy vị chuyên gia cảm thấy có chút gì đó mất mát, bọn họ thật không nghĩ tới, mấy người cộng vào với nhau mấy trăm tuổi, lăn lộn trong ngành sản xuất ngọc thạch này cũng mười mấy năm rồi, vậy là lại không bằng một chàng trai trẻ tuổi.

- Không thể nào, điều đó là không thể xảy ra, đây là giả, là do ngươi cố ý tạo ra.

Thẩm Hạo cũng đã thấy bốn chữ được phóng lớn đó, vẻ mặt không thể tin nổi, đây chính là vật mà hắn đã đấu giá từ bên Pháp mang về, còn có cả giấy xác nhận của quốc gia, sao tự nhiên lại có thể biến thành đồ rởm như thế này được.

Phần lớn các thành viên của Hiệp hội ngọc thạch đang ngồi bên dưới lúc này đều không nói gì, đây là màn kịch hay hiếm khi thấy được, mọi người chăm chú nhìn bức ảnh phóng lớn của Lý Dương, còn có chuyên gia đích thân đứng lên xem lại, hẳn không phải là chuẩn bị trước.

Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói:

- Thẩm Hạo, lời thì không thể nói linh tinh, tôi đâu có biết anh cũng tới Nam Dương, cho dù là tôi muốn chuẩn bị trước thì cũng chẳng có cách gì cả, ai biết là anh sẽ đem ngọc mã tới chứ, còn nữa, tôi chụp ảnh là ở trước mặt mọi người, nếu anh không tin thì có thể tự mình đập miệng ngựa ra để xem xét, cũng có thể nhìn được mấy chữ như vậy.

- Cho tôi nhìn với.

Hội trưởng Nam Dương không biết cũng chạy lên đài từ lúc nào, cầm ngọc mã tỉ mỉ cẩn thận nhìn một hồi, cuối cũng vẫn là dưới sự giúp đỡ của Lý Dương mới có thể nhìn được mấy chữ khắc chìm trên miệng ngựa.

Hội trưởng Nam Dương thở dài thật mạnh một cái, nói:

- Không sai, đúng thật là do Chu Diệp phỏng chế, thật không ngờ Chu Diệp lại lợi hại tới như vậy, ngay cả ngọc Tử Cương mà cũng có thể làm giả được, thị trường ngọc cổ lại loạn rồi.

- Nói rất đúng, chuyện này phải mau chóng bão cáo cho bọn lão Hồng, mọi người, tôi xin phép vắng mặt trước vậy.

Một vị chuyên gia đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, những vị chuyên gia khác cũng đều dồn dập rời khỏi, đổ rởm này đã có thể xác định được rồi, mấy chữ này chính là chứng cứ, đồ vật thật thì kẻ nào lại có thể khắc mấy chữ như vậy được chứ.

Chuyên gia đều đi rồi, chỉ còn lại mấy vị lãnh đạo của Hiệp hội Ngọc thạch, trận so ngọc này không còn cách nào để có thể tiếp tục được nữa, Hội trưởng Hiệp hội Ngọc thạch tỉnh Hà Nam uể oải tuyên bố tạm dừng trận so ngọc, đợi sau này so tiếp, cuối cùng căm hận nhìn Thẩm Hạo và Lý Dương rồi cũng cũng với các vị lãnh đạo khác rời khỏi.

Có thể nói, một trận so ngọc rất bình thường bị Lý Dương và Thẩm Hạo làm cho kết thúc hoàn toàn, đây là kết quả chưa từng xảy ra ở các khóa trước Hiệp hội Ngọc thạch.

Trận so ngọc mới tiến hành được một nửa thì kết thúc, tuy nhiên các thành viên phía dưới Hiệp hội Ngọc thạch cũng không tỏ ra thất vọng, đây là trận so ngọc đầu tiên trong lịch sử so ngọc khiến bọn họ cảm thấy có ý nghĩa nhất, trước sau đều có tình tiết gay cấn quả là chuyện khiến người khác vô cùng phấn khích, sau khi bọn họ trở về thì sẽ có nhiều chuyện để bàn rồi.

Đồng thời, danh tiếng của Lý Dương cũng lại càng có nhiều người biết tới, có thể nói Hiệp hội ngọc thạch tỉnh Hà Nam không ai là không biết tới Lý Dương, theo ảnh hưởng mà lan ra thì trong nước có rất nhiều người trong ngành cũng đều bắt đầu biết tới chàng trai tên Lý Dương này.

Thẩm Hạo cuối cùng cũng vẫn là không nỡ đập ngọc mã, nhưng có mấy vị chuyên gia đã nhìn thấy được chữ khắc bên trong, hơn nữa lại còn có cả hình ảnh chứng minh, e rằng con ngựa này của hắn từ nay về sau sẽ không bao giờ được mang danh ngọc Tử Cương mà lộ diện nữa rồi, cho dù có lộ diện thì cũng chỉ là phỏng chế ngọc Tử Cương mà thôi, giá trị tự nhiên sẽ bị rớt thê thảm.

Nổi danh cùng với Lý Dương còn có cả Chu Diệp, không giống nhau một chỗ Lý Dương là nổi danh tốt đẹp còn Chu Diệp là nổi danh chẳng hay ho gì. Mấy ngày sau trận so ngọc, các công ty đấy giá ngọc đều đem ngọc cổc của mình ra để giám định lại lần nữa, một ít người có vốn dư thừa định mua cổ ngọc cũng thu hồi hết vốn về, tất cả đều là do Chu Diệp làm hại.

Trở về khách sạn, bọn Trương Vĩ và Tư Mã Lâm đều phấn khích đứng vây quanh Lý Dương, Lý Dương lần này khiến cho bọn họ thật mát mặt quá chứng, so với việc đoạt giải quán quân còn vui sướng gấp chục lần. Mấy tên chuyên gia đấy đều bị mắc lừa, cuối cùng lại bị Lý Dương phát hiện ra. Bây giờ những người của Hiệp hội Lý Dương đi tới đâu thì cũng đều ngẩng cao đầu tự hào được rồi.

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi