SIÊU CẤP TIÊN Y

Trương Văn Trọng vừa gọi xong điện thoại thì Tô Hiểu Hồng cùng bốn người béo hòa thượng cũng vừa gọi xong điện thoại.

Nhìn thấy ánh mắt Trương Văn Trọng nhìn về chính mình, không đợi hắn mở miệng hỏi, Tô Hiểu Hồng vốn thông minh liền chủ động nói: "Em đã làm theo sự phân phó của thầy, gọi điện cho các nhân viên trong phòng y tế, mệnh lệnh bọn họ lập tức chạy tới phòng y tế đợi lệnh. Ngoài ra em cũng đã gọi điện thoại cho ông ngoại, ông nói sẽ lập tức tổ chức bác sĩ cùng hộ sĩ khoa truyền nhiễm của bệnh viện Ung Thành chạy tới Đại Học Thành. Đồng thời ông còn nói, sẽ suốt đêm cùng chuyên gia truyền nhiễm học trong quốc nội đạt được liên lạc, thỉnh cầu bọn họ chạy tới Ung Thành trợ giúp."

"Làm tốt lắm." Thấy Tô Hiểu Hồng hoàn thành nhiệm vụ mình giao phó thật xuất sắc, Trương Văn Trọng không khỏi khen ngợi một tiếng. Sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía bốn người béo hòa thượng, đồng dạng không đợi hắn mở miệng, bốn người lần lượt mở miệng nói.

Béo hòa thượng nói: "Tôi đã đem chuyện xảy ra nơi đây báo với tổ trưởng đặc cần tổ ở Bắc Kinh. Hắn nói sẽ lập tức phái người tu chân am hiểu điều tra chạy tới Ung Thành trợ giúp chúng ta, tranh thủ có thể trong thời gian ngắn nhất bắt được hung thủ phía sau màn, để ngừa chuyện tương tự xuất hiện. Đồng thời hắn còn nói, sẽ lập tức đem chuyện bên trong Đại Học Thành sắp bạo phát ôn dịch, đăng báo lên cấp trên cùng nhân viên liên quan của bộ vệ sinh. Để bọn họ có thể đúng lúc làm ra ứng đối. Ngoài ra, hắn còn có thể đem việc này báo với tổng tham mưu trưởng, thỉnh cầu thu được viện trợ từ bệnh viện quân đội..."

Quý Mị lại nói: "Tôi cũng vừa đem chuyện ở đây báo với sư phụ cùng các trưởng bối bên trong môn phái, hiện tại bọn họ đã bắt đầu tổ chức tụ họp người tu chân trong môn phái chuẩn bị đến Ung Thành viện trợ. Trương tổ phó, anh hẳn đã biết, Linh Bảo Tông chúng tôi ngoại trừ am hiểu phù chú thuật, đồng thời còn am hiểm chút luyện đan cùng y thuật. Nghĩ đến các sư huynh sư tỷ trong Linh Bảo Tông hẳn có thể giúp đỡ được."

Tam Si nói: "Tôi có mấy khách hàng, làm nghề sinh ý dược phẩm, vừa rồi tôi đã hỏi bọn họ lập tức vận chuyển thuốc...à, là vacxin ngừa ôn dịch đưa tới đây."

Tô Hiểu Hồng không khỏi hiếu kỳ dò hỏi: "Khách hàng của ông? Bọn họ chịu nghe lời ông phân phó?"

Tam Si đắc ý cười, hồi đáp: "Đương nhiên sẽ nghe, phải biết rằng, tôi nắm giữ rất nhiều bí mật của bọn họ không thể cho người ngoài biết."

Vũ Văn Hà hơi sầu lo nói: "Tôi cũng vừa báo cho sư phụ trưởng bối của tông môn cùng với mấy người bạn đem tới một nhóm vacxin ngừa bệnh, chỉ là không biết loại thuốc đối phó ôn dịch bình thường có hiệu quả phòng ngừa đối với vi khuẩn que bệnh than biến dị lần này hay không. Dù sao, khuẩn que lần này cũng không giản đơn, chính là Cốt Tinh tự bạo biến thành..."

"Cảm ơn các vị đã làm việc này." Trương Văn Trọng vẻ mặt cảm kích nói: "Với tu vi của bốn vị, dù khuẩn que có tiến nhập thân thể, đều sẽ bị các vị bức được ra bên ngoài, cho nên các vị cũng không cần lo lắng quá mức. Nhưng vì suy nghĩ cho an toàn của các vị, mọi người hay nhất nhanh rời khỏi đây. Nhưng trước khi rời đi, các vị tốt nhất dùng linh khí tinh lọc thân thể cùng quần áo một chút, để tránh đem khuẩn que truyền ra ngoài, khiến cho địa phương khác bị bùng phát ôn dịch."

Trương Văn Trọng quay đầu lại nói với Tô Hiểu Hồng: "Tiểu muội, cô cùng đi với bọn họ, với tu vi hiện tại của cô, chỉ được Luyện Khí trung kỳ, linh khí trong cơ thể không mạnh, ở lại chỗ này sẽ có nguy hiểm rất lớn!"

"Không, em không đi. Em muốn ở lại đây!" Thường ngày, Tô Hiểu Hồng vẫn luôn nghe lời Trương Văn Trọng nói. Ngay lúc này nàng lại trở nên vô cùng cố chấp, biểu tình nghiêm túc nói: "Tu vi của em tuy không cao, nhưng y thuật của em vẫn được. Làm một bác sĩ, há có thể lâm trận bỏ trốn? Huống chi, em tốt xấu cũng là một người tu chân Luyện Khí trung kỳ, còn hơn người thường mạnh không biết bao nhiêu. Hiện tại những bác sĩ bình thường đều không để ý tới an nguy của bản thân, từ bốn phương tám hướng chạy tới khu bị ôn dịch, lẽ nào em còn kém hơn họ hay sao? Nếu như hiện tại em đi, tuy rằng có thể tạm thời có được sự an toàn cho bản thân, nhưng không hề nghi ngờ chính là, trong lòng em sẽ xuất hiện bóng ma, cũng sẽ vì vậy mà hổ thẹn cả đời! Cho nên lần này, mặc kệ lão sư nói gì, em cũng sẽ không đi, em đều phải ở lại đây, cùng với thầy, và các bác sĩ, chiến đấu ở tuyến đầu chống lại dịch bệnh!"

Trương Văn Trọng thật không ngờ Tô Hiểu Hồng ở trong cảm nhận của hắn chỉ là một hài tử còn chưa kịp lớn, không ngờ lại nói ra được một phen những lời nói kiên cường dũng cảm như vậy, sau thoáng ngạc nhiên sửng sốt, hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ và an ủi, cho nên hắn cũng không phủ quyết lời nói của Tô Hiểu Hồng, mà mỉm cười nói: "Tốt, tốt, tốt, tiểu muội thật đã trưởng thành rồi. Cũng được, cô đã cố ý lưu lại, vậy thì lưu lại đi. Có cô ở bên cạnh trợ thủ, cũng là một chuyện tốt."

"Trương tổ phó, chúng tôi cũng không đi." Bốn người béo hòa thượng cùng kêu lên: "Tuy rằng chúng tôi không hiểu y thuật, nhưng dù sao chúng tôi cũng là người tu chân, nói vậy hẳn sẽ không gây thêm phiền phức cho các vị, trái lại còn có thể giúp đỡ. Mặt khác, anh cũng không cần lo lắng cho chúng tôi. Tựa như lời anh nói, chúng tôi có biện pháp dùng linh lực loại bỏ không khí hút vào trong cơ thể, sẽ không để khuẩn que chui vào trong thân thể mình."

Trương Văn Trọng do dự một thoáng, cuối cùng mỉm cười, gật đầu nói: "Được rồi, các vị đều đã tự nguyện lưu lại, vậy đều lưu lại đi. Nói vậy, kinh lịch lần này không chỉ có thể giúp đỡ mọi người bên trong Đại Học Thành, song song đối với việc tu luyện thân thể cùng tâm linh của các vị cũng sẽ có trợ giúp rất lớn."

Mọi người cùng bật cười, cùng kêu lên: "Trương tổ phó, có việc gì cần làm, cứ tùy ý phân phó, chúng tôi bảo chứng, sẽ cạn kiệt khả năng hoàn thành nhiệm vụ anh giao phó!"

Trương Văn Trọng cũng không dây dưa, lúc này nói: "Ân, đích thật là có một việc cần phiền phức mọi người."

"Thỉnh Trương tổ phó phân phó!" Bốn người béo hòa thượng "ba" một tiếng đứng nghiêm, đúng là nhìn có vài phần tác phong quân nhân. Xem ra trước khi trở thành đội viên của đặc cần tổ, bọn họ cũng từng tham gia huấn luyện quân sự.

Trương Văn Trọng đưa ra bình sứ đựng Lực Phách của Linh Tuệ Phách của nhóm người Trần Hi, giao vào trong tay béo hòa thượng, phân phó: "Vốn tôi định lập tức đem thứ này đuổi về thân thể bọn họ, thế nhưng bởi vì hiện tại lại có chuyện xảy ra, tôi phải cùng Tô Hiểu Hồng quay trở về phòng y tế, cho nên tôi xin nhờ bốn vị giúp đem thứ này về dùm bọn họ."

Bốn người béo hòa thượng có chút thất vọng, thế nhưng nghĩ lại, bốn người mình không hiểu y thuật, có muốn làm gì khác cũng không thể giúp. Mà chuyện đuổi về Lực Phách cùng Linh Tuệ Phách, giao cho người khác lại không được, thật đúng chỉ có bốn người họ mới có thể làm. Cho nên bọn họ rất nhanh liền điều chỉnh tâm tình, gật đầu đáp: "Không thành vấn đề, chúng tôi nhất định sẽ ổn thỏa đem thứ này quay về cơ thể bọn họ, thỉnh Trương tổ phó yên tâm đi!"

"Tốt, việc này không nên chậm trễ, các vị nhanh chóng hành động đi. Đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, đến phòng y tế tìm tôi." Dứt lời, Trương Văn Trọng cũng không cùng bốn người lãng phí thời gian, mà kéo Tô Hiểu Hồng xoay người hướng phòng y tế đại học Ung Thành cấp tốc chạy đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Chúng ta cũng đi thôi, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ này, sau đó đến phòng y tế xem có thể giúp được gì khác không." Nhìn thấy thân ảnh Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng biến mất trong màn đêm, béo hòa thượng quay đầu nhìn ba đồng bạn nói.

"Tốt." Ba người còn lại cùng kêu lên.

Sau đó thân ảnh của bốn người bọn họ cũng cùng nhau biến mất trong bóng đêm.

Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng rất nhanh chạy về phòng y tế đại học Ung Thành.

Tuy rằng đã là đêm khuya, thế nhưng bên trong phòng y tế đèn đuốc sáng trưng, nhất là sau khi nhận được điện thoại của Tô Hiểu Hồng, các bác sĩ và hộ sĩ trực ban liền bận rộn lên, ngoại trừ chuẩn bị, gen - ta - mi - xin, xtrép - tô - mi - xin, cùng với một số loại dược liệu khác, còn phải dùng thuốc sát trùng diệt khuẩn toàn bộ bên ngoài lẫn bên trong phòng y tế, triệt để tiêu độc, nhưng bởi bên trong phòng y tế không có quần áo bảo hộ, cho nên bọn họ đành dùng bao tay cùng giày ống nhựa mang vào, sau đó cài chặt toàn bộ cổ áo blouse.

Nhìn thấy Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đi vào phòng y tế, Trần Nhàn lập tức dẫn theo một hộ sĩ đi tới, trước tiên dùng thuốc sát trùng tiến hành một phen tiêu độc cho hai người, sau đó đưa bao tay, khẩu trang cùng với giày ống mủ cho bọn họ.

Đợi khi viên hộ sĩ rời đi, Trần Nhàn nhỏ giọng hỏi Trương Văn Trọng: "Tông chủ, chuyện bạo phát ôn dịch bên trong Đại Học Thành, là thật sao?"

Trương Văn Trọng hồi đáp: "Là thật, về phần nguyên nhân thì cô đừng hỏi."

Trần Nhàn quả thật không hỏi nguyên nhân, nhưng sắc mặt trắng nhợt nói: "Chúng ta nên làm như thế nào? Chúng ta có thể làm gì? Bên trong Đại Học Thành có hơn mười vạn người, dù là đại học Ung Thành của chúng ta thôi cũng đã có vài vạn học sinh lẫn thầy cô giáo, chỉ dựa vào chút người của chúng ta, chút dược vật chữa bệnh, căn bản không đủ dùng. Mà một khi ôn dịch thật sự bùng phát, trong khoảng thời gian hai ngày ngắn ngủi lập tức chết người."

Trương Văn Trọng nói: "Yên tâm đi, tôi đã báo lên trên việc này, tin tưởng hiện tại, đã có không ít nhân viên y tế sẽ mang thuốc men từ bốn phương tám hướng đem tới Đại Học Thành trợ giúp."

Trần Nhàn nhất thời thở dài một hơi: "Như vậy quá tốt."

Trương Văn Trọng phân phó: "Trần Nhàn, cô lập tức triệu tập toàn bộ bác sĩ cùng hộ sĩ, chuẩn bị công tác lấy máu thử máu. Đợi khi có thêm bác sĩ và hộ sĩ chạy tới, các vị trước hết lấy máu thử máu cho các học sinh trong bên trong y học viện, nhất là các thầy cô giáo, sau đó tiến hành kiểm tra đo lường huyết thanh, để có thể bài trừ chuyện thầy cô bên y học viện bị nhiễm bệnh, để họ còn có thể tham gia vào việc giúp đỡ chúng ta. Hiện tại chúng ta thiếu nhất chính là người chuyên nghiệp về y học cùng thuốc men, nếu có được những thầy cô bên y học viện giúp đỡ, trong khoảng thời gian ngắn tiến hành công tác kiểm tra cho toàn thể học sinh của trường, sẽ có giúp đỡ rất lớn. Ngoài ra một khi phát hiện có người nhiễm bệnh hoặc là nghi ngờ nhiễm bệnh, lập tức đưa đến phòng y tế cách ly trị liệu, mà phòng ngủ của họ cũng phải được tiêu độc nghiêm ngặt. Những người khác bên trong phòng ngủ đó cũng phải được quản chế nghiêm mật, một khi xuất hiện dị thường, lập tức đưa đến phòng y tế."

"Dạ!" Trần Nhàn trầm giọng đáp, xoay người dựa theo lời Trương Văn Trọng phân phó đi làm.

Vào lúc này, Trương Văn Trọng còn nói thêm: "À, được rồi, bệnh của em trai cô sẽ lành lại rất nhanh. Sau khi lành lại, cô bảo hắn ở yên bên trong phòng y tế, không được đi ra ngoài, để tránh khỏi bị nhiễm ôn dịch."

"Cảm ơn tông chủ." Trần Nhàn xoay người lại, đầy cõi lòng cảm kích hướng Trương Văn Trọng khom người chào thật sâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi