Đám bác sĩ cùng y tá ở trong phòng điều trị cách ly không thể nhận ra thủ pháp châm cứu của Trương Văn Trọng, chính là "Dĩ Khí Ngự Châm" thất truyền đã lâu. Nhưng...sau khi Ngô Thủ Chí và Nhạc Tử Mẫn tiến nhập vào phòng bệnh, bọn hắn trên phương diện nghiên cứu Đông y có thành tựu cực cao, hơn nữa đối với lịch sử phát triển của châm pháp có trình độ am hiểu sâu sắc, tự nhiên liếc mắt một cái là nhìn ra thủ pháp châm cứu của Trương Văn Trọng, cũng không phải đơn giản.
Ngô Thủ Chí và Nhạc Tử Mẫn liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhận thấy được nỗi khiếp sợ ở tận sâu trong mắt đối phương.
Ngô Thủ Chí hít một ngụm khí lạnh, thần tình khiếp sợ nói: "Thủ pháp châm cứu Trương viện phó đang thi triển, chẳng lẽ chính là Dĩ Khí Ngự Châm đã từng đề cập ở trong một số quyển sách cổ, hơn nữa còn bị thất truyền nhiều năm qua?"
Nhạc Tư Mẫn dùng sức gật đầu, diễn cảm so với Ngô Thủ Chí chẳng khác là bao, run giọng nói: "Lão Ngô, ông xem châm pháp Tiểu Trương đang thi triển kìa, nhất định đúng là Dĩ Khí Ngự Châm rồi! Trong sách cổ chỉ ghi hiệu quả trị liệu chứ không hề đề cập tới thủ pháp thi triển. Hôm nay, rốt cuộc thì ta cũng được chứng kiến tận mắt, thủ pháp Dĩ Khí Ngự Châm đã bị thất truyền nhiều năm trong lịch sử Đông y rồi!"
Ngô Thủ Chí cảm khái nói: "Vốn ban đầu tôi tưởng rằng, Dĩ Khí Ngự Châm chỉ là một câu chuyện truyền thuyết phóng đại lên mà thôi. Thật không ngờ nó có tồn tại, càng không nghĩ ra, thời buổi này có người biết cách sử dụng nó! Trương viện phó quả nhiên không đơn giản chút nào."
Nhạc Tử Mẫn phân trần: "Tôi sớm đã biết Tiểu Trương không phải người đơn giản! Bởi vì lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn thi triển thủ pháp, chính là Cố Bổn Bồi Nguyên châm của Nhạc gia chúng tôi! Sau lại sử xuất ra thủ pháp mát xa thần kì Nhu Vân Cửu Ma. Hiện giờ, đối với chuyện hắn biết Dĩ Khí Ngự Châm, cũng không cảm thấy kì quái lắm."
Ngô Thủ Chí cảm thán một tiếng, âm thầm nghĩ: "Chẳng biết Trương viện phó có nguyện ý, đem những pháp môn đã thất truyền kia, viết thành sách, tuyên truyền giảng dạy tại viện y học hay không nhỉ?"
Đột nhiên hắn lại nhớ ra một cái vấn đề, nhanh chóng hỏi: "Lão Nhạc, ông cùng Trương viện phó quan hệ tương đối khá, cháu gái ông chính là đệ tử y bát của hắn. Như vậy, ông có biết hắn học những pháp môn thất truyền kia từ đâu không?"
"Cái này hả?" Nhạc Tử Mẫn nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên, theo sau lắc đầu cười khổ, nói: "Tôi làm sao biết đây? Hắn không nói, tôi cũng chẳng dám hỏi. Ài, lão Ngô, ông cảm thấy tò mò quá thì đi hỏi hắn xem?"
"Đợi sau khi ngăn chặn được dịch bệnh Than, tôi nhất định sẽ tìm một cơ hội, hỏi thăm Trương viện phó." Ngô Thủ Chí cảm thán nói: "Y thuật của hắn xuất sắc như vậy. Tôi rất tò mò, không biết sư phụ hắn là đại nhân vật nào?"
Ngay khi Nhạc Tử Mẫn cùng Ngô Thủ Chí khiếp sợ bởi vì Trương Văn Trọng thi triển thủ pháp Dĩ Khí Ngự Châm, thì Lâm Xảo nguyên bản nhịp tim đã ngừng đập, trải qua sự kích thích của Trương Văn Trọng rốt cuộc đã khôi phục bình thường, chậm rãi mở mắt ra.
Đám bác sĩ cùng y tá trong phòng điều trị cách ly, phi thường rung động, sôi nổi kinh hô:
"Bệnh nhân đã khôi phục nhịp tim rồi!"
"Trời ạ, châm cứu mà cũng có công hiệu kích thích nhịp tim ư? Trước kia sao ta chưa từng nghe nói qua đây?"
Đúng lúc này, Trương Văn Trọng ngoảnh mặt nhìn về phía bọn hắn, nói: "Tốt lắm, mọi người nhanh lại đây băng bó cho cô ấy đi."
"Dạ." Đám bác sĩ cùng y tá ở trong phòng điều trị cách ly, đồng thanh đáp lời. Nhanh chóng triển khai kế hoạch trị liệu bệnh Than cho Lâm Xảo.
Trương Văn Trọng cùng Nhạc Tử mẫn, Ngô Thủ Chí vừa đi ra khỏi phòng điều trị, thì lại trông thấy một đám y tá khiêng cáng chạy đến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Thấy tình cảnh này, sắc mặt Nhạc Tử Mẫn liền trở nên ngưng trọng, nói: "Ài...lại có thêm người bị nhiễm bệnh Than nữa rồi."
"Đây mới chỉ là màn khởi đầu thôi." Ngô Thủ Chí cũng thở dài nói: "Chẳng biết, thời gian trôi qua, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người bội nhiễm dịch bệnh. Chỉ hi vọng là công tác lần này của chúng ta, có đủ khả năng ngăn chặn đại dịch bùng phát."
Trương Văn Trọng lắc đầu: "Chúng ta đã làm hết khả năng rồi, cứ nghe theo thiên mệnh đi."
Sự tình phát triển đúng theo như dự đoán của Ngô Thủ Chí, thời gian trôi đi...càng lúc càng nhiều người bội nhiễm bệnh Than, được đưa tới bệnh viện cùng phòng y tế trong trường đại học Ung Thành. Chẳng bao lâu sau, phòng điều trị cách ly đã chật kín bệnh nhân. Bởi vậy, cho nên bọn hắn nghĩ, cần phải mau chóng kiến thiết mấy khu phòng điều trị cách ly tạm thời, an bài người nhiễm dịch nằm ở trong đó.
Rạng sáng thời gian, sắc trời còn tờ mờ, Phan Văn Đào dẫn theo mấy vị lãnh đạo chạy đến phòng khám của trường đại học Ung Thành, tất cả gồm có, phó thị trưởng Ung Thành, cục trưởng cục vệ sinh, cục phó, và các quan viên cao cấp trong ngành.
Khi Phan Văn Đào cùng nhóm lãnh đạo cục vệ sinh xuất hiện ở trước mặt Trương Văn Trọng, thì cũng là lúc hắn đang chữa trị cho một người bị nhiễm bệnh Than. Mặc dù nhìn thấy đoàn người Phan Văn Đào từ xa, nhưng hắn lại không hề ngừng tay nghênh đón, mà vẫn chuyên tâm tiến hành công việc của mình.
Vậy nên, nữ y tá dẫn đường cho đám người Phan Văn Đào, sau khi liếc trộm Trương Văn Trọng một cái, liền dùng ngữ khí lo lắng nhìn Phan Văn Đào nói: "Phan thị trưởng, nếu như có thể, phiền ngài khuyên giải Trương viện phó nghỉ ngơi một chút đi. Từ đêm qua tới giờ, hắn vẫn luôn luôn duy trì ở tuyến đầu."
Mặc dù hiện tại quan sát tinh thần của Trương Văn Trọng vẫn còn phấn chấn như cũ. Nhưng cái loại làm việc điên cuồng như thế này, thật sự là quá mức dọa người. Bọn hắn sợ Trương Văn Trọng sẽ lao lực quá độ mà ngất xỉu tại đương trường.
Bất quá, hiện giờ Phan Văn Đào đã biết, Trương Văn Trọng là thành viên trong Đặc Cần tổ, đều là Tu Chân giả hoặc Dị Năng giả. Đối với những người này mà nói, làm việc liên tục sáu bảy tiếng đồng hồ, trong môi trường cường độ cao, căn bản cũng không phải việc khó khăn gì. Thế nhưng, khúc mắc quả này hắn tự nhiên sẽ không nói cho ngoại nhân biết. Cho nên, sau khi nghe nữ y tá nói, hắn liền gật đầu trả lời: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp các cô khuyên nhủ hắn."
Vừa lúc này, Trương Văn Trọng cũng hoàn thành xong phần việc của mình, theo sau giao nốt mấy thao tác trị liệu cho một vị bác sĩ khác làm. Rồi hắn mới ngẩng đầu lên nhìn đám người Phan Văn Đào, dò hỏi: "Các vị tới đây làm gì? Các vị không phải bác sĩ, mà cũng muốn chạy tới vùng phát dịch này xem náo nhiệt sao? Nếu như các vị nhiễm bệnh, ai sẽ chủ trì công tác hành chính đây?"
Phan Văn Đào biết tính tình của Trương Văn Trọng, dù là ở ngay trước mặt Tôn lão gia, hắn đều có thể nói chậm, thậm chí thẳng thắn chỉ trích sai lầm của đối phương. Cho nên, lúc này hắn cũng không giận, chỉ cười nói: "Yên tâm đi, bác sĩ Trương, chuyện tình cần phải an bài, tôi đã thu xếp ổn thỏa cả rồi. Hiện giờ, chúng tôi tiến vào khu vực này, chỉ là muốn an ủi bệnh nhân, để họ tăng thêm tự tin chống lại dịch bệnh thôi mà."
Thái độ của Phan Văn Đào làm cho nhóm người đi theo sau hắn phi thường khiếp sợ. Mặc dù bọn hắn biết Trương Văn Trọng là bác sĩ nổi tiếng, nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, Phan Văn Đào thân là thị trưởng của một thành phố cấp tỉnh, ở trước mặt Trương Văn Trọng, lại phải phải dùng kính lễ đối đãi.
"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
"Chẳng lẽ, ngoại trừ cái mác bác sĩ nổi tiếng ra, Trương Văn Trọng còn có bối cảnh cường đại lắm hay sao?"
Nhóm quan chức cao cấp vừa khiếp sợ trong lòng, đồng thời cũng âm thầm suy đoán.
Phan Văn Đào biết rõ, lúc này ở trong lòng thuộc cấp của mình đang nghĩ cái gì. Bất quá hắn vẫn dùng diễn cảm nghiêm túc nhìn Trương Văn Trọng dò hỏi: "Bác sĩ Trương, tình huống hiện tại như thế nào rồi?"
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Trải qua công tác thống kế, phân vùng. Trước mắt ở bên trong trường đại học phát hiện số người nhiễm bệnh Than, tổng cộng là ba trăm hai mươi bảy người. Do phát hiện kịp thời, nên chưa có bệnh nhân nào xuất hiện tình huống tử vong. Ngoại trừ bao nhiêu đó ra, khu vực trong ngoài và lân cận trường đại học cũng đã phun dịch tiêu độc khử trùng."
"Thế thì tạm ổn rồi." Phan Văn Đào nhẹ nhõm thở phào một hơi, theo sau lại hỏi: "Như vậy, các anh có cần thêm sự trợ giúp gì nữa hay không?"