Bốn người béo hòa thượng trong kinh ngạc, cũng nhanh chóng vây quanh Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng, ồn ào hỏi ra nguyên nhân.
Nhưng làm cho bọn họ thất vọng chính là, hỏi hồi lâu cũng không có được đáp án gì. Tô Hiểu Hồng thật sự không biết nguyên nhân tu vi tăng cường, bản thân nàng còn cảm thấy kỳ lạ, vẻ mặt còn mờ mịt, bốn người béo hòa thượng làm sao có khả năng từ trong miệng của nàng hỏi ra được đáp án gì? Về phần Trương Văn Trọng, tuy rằng hắn đoán được nguyên nhân trong đó, nhưng vẫn im miệng không nói, cũng không giải thích cho bốn người béo hòa thượng.
Sau một phen dò hỏi không có kết quả, bốn người chỉ đành cảm khái nói: "Ai, phúc duyên của hai người thật là quá tốt. Nguyên chúng tôi còn cho rằng, có thể may mắn gặp được niệm lực trăm năm khó gặp, đã nói phúc duyên của chúng tôi đã quá tốt. Thế nhưng so sánh với hai người, chúng tôi mới biết, cái gì gọi là phúc duyên tốt, cái gì gọi là người so với người thật tức chết người."
Ngay khi còn đang cảm khái, một trận tiếng chuông điện thoại du dương từ trong túi béo hòa thượng truyền ra.
Béo hòa thượng lấy ra điện thoại, nhìn biểu hiện trên màn hình, nói: "Là điện thoại của đặc cần tổ chúng ta, hẳn tiếp viện tới rồi." Dứt lời hắn bấm nút tiếp điện thoại. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Mấy phút đồng hồ sau, béo hòa thượng cắt đứt điện thoại, nhìn Trương Văn Trọng nói: "Trương tổ phó, là người của Trú Thú Môn đã đến, hiện nay bọn họ đang ở trong Ung Thành, triển khai tìm tòi trong phạm vi lớn. Lúc nãy bọn họ gọi tới, muốn bốn chúng tôi chạy qua một chuyến, một là muốn hỏi một ít vấn đề, hai là hiệp trợ hành động tìm tòi. Anh xem..."
Béo hòa thượng có vẻ có chút do dự, ba người còn lại cũng đều như vậy.
Dù sao dịch bệnh bên trong Đại Học Thành còn chưa hoàn toàn giải trừ, vừa rồi bọn họ còn làm lỡ thời gian vì tu luyện, lo thu nạp niệm lực đề thăng tu vi bản thân, cũng đã cảm giác có chút hổ thẹn. Cho nên giờ khắc này, so sánh với việc phải đi qua hiệp trợ người của Trú Thú Môn tìm tòi hung phạm sau màn, trong nội tâm bọn họ kỳ thực càng muốn ở lại đây hỗ trợ. Chỉ là vừa rồi người phụ trách Trú Thú Môn gọi điện tới cho béo hòa thượng hiển nhiên là mang đến mệnh lệnh của tổ trưởng Đặc Cần tổ, cho nên bọn họ cũng không dám tự ý vi phạm.
Trương Văn Trọng nói: "À? Người của Trú Thú Môn đã đến? Ân, vậy mọi người mau nhanh qua hỗ trợ, chuyện bên này cứ giao cho những nhân viên y tế như chúng tôi xử lý là được rồi. Hi vọng các vị có thể sớm ngày tìm ra người đứng sau màn, diệt trừ hắn để ngăn chặn ngày sau xuất hiện chuyện thế này."
Kỳ thực, bốn người béo hòa thượng cũng hiểu rõ, hiện tại bên trong Đại Học Thành cần chỉ là nhân viên y tế, bốn người bọn họ dù là người tu chân, có được năng lực kinh thế hãi tục, nhưng ở chỗ này vốn không có tác dụng gì. Cho nên sau thoáng do dự, bọn họ cũng quyết định chủ ý, lúc này hướng Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng chắp tay cáo từ: "Trương tổ phó, Tô tiểu thư, chuyện ở đây giao cho hai vị, chúng tôi đi trước."
Trương Văn Trọng nói: "Khi rời khỏi khu dịch bệnh, nhớ đừng quên dùng linh lực tắm rửa toàn thân. Trục xuất khuẩn que trên người, đừng để khuếch tán ra vùng bên ngoài."
Bốn người béo hòa thượng đã cất bước đi ra bên ngoài, nghe Trương Văn Trọng căn dặn, Tam Si quay đầu vừa cười vừa nói: "Yên tâm đi, Trương tổ phó, chúng tôi tuyệt đối sẽ cẩn thận."
Quý Mị cũng quay đầu, nói đùa: "Phải nha, phải nha, thần tượng thúc, chú cứ yên tâm đi, chúng tôi cũng không muốn làm tội nhân thiên cổ đâu."
Trương Văn Trọng gật đầu, thu hồi ánh mắt, lại cùng Tô Hiểu Hồng tiếp tục làm việc. Hắn cũng không quan tâm bốn người béo hòa thượng làm sao rời khỏi khu cách ly, nếu như nói, bốn người tu chân Kết Đan kỳ với chút năng lực này cũng không có, đó mới thật sự không tưởng tượng nổi, sẽ làm người cười rớt hàm răng.
Bốn người béo hòa thượng đi không bao lâu, Ngô Thủ Chí và Nhạc Tử Mẫn vẻ mặt uể oải tiều tụy nhưng hưng phấn chạy tới, tìm được Trương Văn Trọng, nói: "Trương phó viện trưởng, tin tức tốt, tin tức tốt a. Quân y từ toàn quốc có kinh nghiệm phong phú về phương diện truyền nhiễm học đã đến Đại Học Thành. Cùng đi với họ còn có thuốc men, thuốc vắc xin từ khắp nước đưa tới, nghe nói số lượng rất nhiều, đủ cho mọi người trong khu dịch bệnh tiêm phòng ngừa!" Tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng Ngô Thủ Chí và Nhạc Tử Mẫn vẫn cắn răng kiên trì chiến đấu trên tuyến đầu, tuy rằng cũng từng được nghỉ ngơi chốc lát, nhưng dù sao tuổi tác đã cao, thân thể không được như thanh niên, cho nên vẻ mặt uể oải tiều tụy không ít. Nhưng tin tức hai người nhận được đã kích thích tinh thần của họ, để cho bọn họ mặc dù mệt mỏi, nhưng cũng kích động không ngớt.
Vẻ mặt Trương Văn Trọng cũng vui mừng nói: "Tin tức tốt! Quả nhiên là tin tức tốt! Có càng nhiều nhân viên y tế, có càng nhiều vắc xin, trận dịch này cũng có thể chân chính khống chế hoàn toàn."
Ngô Thủ Chí và Nhạc Tử Mẫn cùng gật đầu, cảm khái vạn phần nói: "Phải nha, phải nha, thật đúng là không dễ dàng. Nếu không có Trương phó viện trưởng sớm cảnh cáo chúng tôi, đồng thời làm tốt chuẩn bị ứng đối, trận dịch này còn không biết sẽ lấy đi tính mạng bao người."
Trương Văn Trọng xua tay nói: "Hai vị ngàn vạn lần đừng nói như vậy, chỉ nhờ vào một mình Trương Văn Trọng tôi, thật không chống cự được trận ôn dịch lần này. Đây đều nhờ mọi người không sợ hãi cái chết, liều mình quên thân, cùng nhau phấn đấu mà có kết quả, tôi cũng không dám một mình kể công."
"Cậu nha, lúc nào cũng quá mức khiêm tốn." Ngô Thủ Chí và Nhạc Tử Mẫn cùng cười nói.
Ngay trong lúc ba người đang nói chuyện, một đội quân y mặc áo blouse trắng, bước nhanh chạy tới phòng y tế.
Trong đó có một vị đầu lĩnh tóc hoa râm, bước nhanh tới trước ba người Trương Văn Trọng.
Tuy rằng vị lão nhân kia mang mặt nạ bảo hộ, thế nhưng Ngô Thủ Chí và Nhạc Tử Mẫn chỉ liếc mắt liền nhìn ra hắn: "Ông là...Bạch Hiểu Xuyên? Ngôi sao sáng trong truyền nhiễm học quốc nội Bạch Hiểu Xuyên? Không nghĩ tới lần này do ông tự mình dẫn đội."
Làm nhân vật đầu lĩnh về truyền nhiễm học trong quốc nội, Bạch Hiểu Xuyên không chỉ có uy danh hiển hách trong giới y học quốc nội, dù trong giới y học quốc tế, cũng đều có uy vọng rất cao. Chính bởi vì cống hiến kiệt xuất của hắn trong lĩnh vực truyền nhiễm học, nên thu được quân hàm thiếu tướng, trở thành một vị quân y thiếu tướng. Từ quân hàm mà nói, hắn cũng đồng cấp với Trương Văn Trọng.
"Thế nào, chỉ cho phép hai lão già các ông ở đây, không cho lão gia hỏa này tới? Tôi cũng không cho rằng, tôi có chỗ nào kém hai người các ông." Bạch Hiểu Xuyên là một người có tính cách hào sảng rộng rãi, cùng Ngô Thủ Chí và Nhạc Tử Mẫn cũng đều là tri kỷ bạn tốt nhiều năm, cho nên lúc này gặp mặt, cũng sẽ không khách khí, cười ha hả nói đùa cùng bọn họ.
Ánh mắt Bạch Hiểu Xuyên rất nhanh dời qua trên người Trương Văn Trọng, vừa cười vừa nói: "Vị này chính là Trương Văn Trọng Trương giáo thụ thanh danh nổi bật gần đây phải không? Đối với cậu, tôi ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Có thể cậu cho rằng tôi đang nói lời khách sáo, kỳ thực không phải, từ lúc lão gia hỏa Nhạc Tử Mẫn lần đầu tiên gặp mặt cậu, cũng đã đem đủ chuyện thần kỳ của cậu nói cho tôi nghe trong điện thoại, nếu không phải vì công tác của tôi vẫn luôn bận rộn, đã sớm đến nhà gặp mặt. Cùng cậu tham thảo y đạo, lại không nghĩ rằng, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, cũng nằm trong dạng tình huống này." Nói xong hắn vươn tay phải cho Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng cũng vươn tay, nắm lấy tay hắn, mỉm cười nói: "Chào ông, bác sĩ Bạch, thật cao hứng có thể nhận thức ông."
Nắm chắc tay, Bạch Hiểu Xuyên nói: "Lời khách sáo tôi cũng sẽ không nói thêm, nhìn ra được các vị đã khổ cực suốt một đêm cùng cả sáng nay. Hiện tại vô luận là thân thể hay tinh thần, đều đã rất uể oải. Nếu như còn tiếp tục kiên trì, dù các vị không mệt chết, cũng sẽ vì quá độ mệt nhọc mà xuất hiện tình huống chẩn bệnh sai lầm. Cho nên hiện tại xin mời giao chuyện ở đây cho chúng tôi đảm nhiệm, các vị lui xuống nghỉ ngơi, đợi khi cơ thể cùng tinh lực đều khôi phục, lại tiếp tục công tác phòng chống bệnh dịch, được không?"
Ngô Thủ Chí cùng Nhạc Tử Mẫn đều đưa mắt nhìn Trương Văn Trọng, trải qua một đêm không ngủ, bọn họ bất tri bất giác đều xem hắn là người quyết định, cho nên toàn bộ mọi chuyện, cũng không tự chủ được mà giao cho Trương Văn Trọng ra chủ ý.
Nhìn thấy một màn này, Bạch Hiểu Xuyên thập phần giật mình. Danh vọng của Ngô Thủ Chí cùng Nhạc Tử Mẫn, hắn thập phần rõ ràng, chỉ cao hơn hắn chứ không thấp. Thế nhưng hiện tại, hai người đối với Trương Văn Trọng, không chỉ luôn nghe lời, thần tình cũng mang theo vẻ kính phục. Điều này làm cho hắn không khỏi nảy sinh hứng thú thật lớn đối với Trương Văn Trọng.
Kỳ thực kể từ khi Trương Văn Trọng trị xong quái bệnh cho nữ hoàng Elizabeth, sau khi truyền thông đưa tin, trở thành một danh y từ vô danh đến nổi danh khắp thế giới, trong giới y học quốc nội, đã có những luận điệu "ăn không được trái nho thì nói trái nho chua", cho rằng Trương Văn Trọng bất quá chỉ gặp vận khí tốt, bằng vào một ít phương thuốc cổ truyền không lên được mặt bàn, nên may mắn trị hết quái bệnh cho nữ hoàng Elizabeth, kỳ thực y thuật chân chính cũng không bao nhiêu, hơn nữa mặc dù Trương Văn Trọng mở chương trình giảng bài công khai trong y học viện đại học Ung Thành, nhưng đều là cơ sở lý luận tri thức Đông y, cũng không có truyền thụ y thuật hoặc y đạo tinh thâm gì, cho nên luận điệu như vậy trong giới y học quốc nội cũng có nhiều người tin tưởng.
Bởi vì có Nhạc Tử Mẫn, tuy Bạch Hiểu Xuyên không tin những luận điệu này, nhưng trong mắt hắn, cũng không cho rằng y thuật của Trương Văn Trọng kinh thế hãi tục, chỉ nghĩ Trương Văn Trọng giống như một ngôi sao mới trong giới y học quốc nội mà thôi. Nhưng giờ khắc này, khi nhìn thấy biểu tình của Ngô Thủ Chí và Nhạc Tử Mẫn, hắn đối với Trương Văn Trọng lại có thêm một nhận thức mới.
Trong lòng kinh ngạc, Bạch Hiểu Xuyên cũng nhịn không được âm thầm suy đoán: "Có thể làm cho Ngô lão vui lòng phục tùng, đừng nói trong giới y học quốc nội, dù là giới y học quốc tế, cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hiện tại xem thần tình của Ngô lão, lại đối với người thanh niên tên Trương Văn Trọng này vui lòng phục tùng, lẽ nào nói, y học của hắn thật sự kinh thế hãi tục hay sao?"
"Bác sĩ Bạch nói rất đúng, chúng ta đã vất vả cả đêm, đích thật nên nghỉ ngơi một chút." Trương Văn Trọng thoáng trầm ngâm, đồng ý kiến nghị của Bạch Hiểu Xuyên, lại nói với Tô Hiểu Hồng: "Tiểu muội, để mọi người chuẩn bị giao ban!"
"Dạ." Tô Hiểu Hồng đáp lời, vội vã đem lời của Trương Văn Trọng nhắn xuống dưới.
Ngay khi những nhân viên y tế chiến đấu suốt cả đêm chống bệnh dịch đem tình huống cùng bệnh lịch và những hạng mục công việc giao ban cho quân y, chuẩn bị theo Trương Văn Trọng đi nghỉ ngơi, chuyện xúc động làm bọn họ không tưởng tượng được đã xảy ra.
Trong tiếng quát mạnh mẽ hữu lực của Bạch Hiểu Xuyên: "Nghiêm, cúi chào!" Toàn bộ quân y đều hướng những nhân viên y tế đã làm việc cả một đêm dài không ngủ, đầy cõi lòng kính ý cùng cảm kích, kính một lễ thật tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội.
"Đã quá khổ cực, cảm ơn các vị!" Nhóm quân y cùng kêu to, trên mặt tràn đầy sự cảm kích chân thành.