SIÊU CẤP TIÊN Y

Tới thời gian tan sở buổi chiều, Triệu Tín Chương đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc của Trương Văn Trọng, cùng đi với hắn còn có một nam tử gương mặt hàm hậu khoảng ba mươi tuổi, chính là đứa con lớn nhất của hắn tên Triệu Nguyên Mông.

Sau khi nhìn thấy ngồi trong phòng Trương Văn Trọng còn có Tô Hiểu Hồng cùng với mấy nghiên cứu sinh, Triệu Tín Chương thoáng do dự một chút, cuối cùng mở miệng nói: "Trương tiên sinh, chúng ta đã đem đủ những gì bạn của anh cần đưa tới. Anh xem, lúc nào có thể mời hắn đến kiểm tra hàng hóa một chút? Tiện thể chữa bệnh cho con trai cùng đệ tử Triệu gia tôi?"

"Ác? Đã đưa tới đủ rồi sao? Tốt, tôi đi thay hắn kiểm tra." Trương Văn Trọng đứng dậy đáp, bất quá hắn cũng không vội vã theo Triệu Tín Chương ra kiểm tra hàng hóa, mà dặn dò mấy nghiên cứu sinh vài câu, để bọn họ ở lại trong phòng xem sách y học mà hắn đưa qua, nếu như có bệnh nhân đến đây, bọn họ cũng có thể thay mình khám bệnh cho bệnh nhân. Sau đó hắn gọi Tô Hiểu Hồng, để nàng đi theo mình, khi hắn giải độc cho Triệu Nguyên Bản cùng đệ tử Triệu gia, cũng cần phải có một trợ thủ ở bên cạnh hiệp trợ, Tô Hiểu Hồng là người tốt nhất được lựa chọn.

Nhìn theo Tô Hiểu Hồng đi phía sau Trương Văn Trọng, trong ánh mắt Triệu Tín Chương hiện lên một tia kinh ngạc. Hiển nhiên hắn nhìn ra Tô Hiểu Hồng có tu vi Kết Đan kỳ, mà thần sắc khiếp sợ trong mắt Triệu Nguyên Mông càng đậm hơn, bởi vì hiện tại hắn đã ba mươi tuổi, chỉ mới bước vào Kết Đan sơ kỳ. Thế nhưng thiếu nữ ngay trước mắt này, chỉ mới mười tám tuổi, tu vi chỉ cao chứ không thấp hơn hắn. Điều này làm lòng cao ngạo tự tin của hắn không khỏi bị đả kích thật lớn.

Nhưng sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, Triệu Tín Chương và Triệu Nguyên Mông cũng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, cũng không nói thêm điều gì, xoay người dẫn Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đi nhanh ra khỏi đại học Ung Thành, quẹo vào một ngõ nhỏ hẻo lánh không người ngay bên trường đại học.

Trong ngõ nhỏ này, có một chiếc container loại nhỏ đang đậu. Bốn phía có mấy người nhìn qua như người đi đường bình thường đang đứng, kỳ thực đều là người tu chân do Triệu gia phái tới hộ tống linh tài liệu. Khi bọn hắn nhìn thấy người xuất hiện trong ngõ nhỏ là Triệu Tín Chương, cùng nhau thi lễ, cũng không cần phân phó, liền mở cửa xe container.

Triệu Tín Chương làm ra thủ thế như mời, nói: "Trương tiên sinh, những linh tài liệu này do bạn của anh đã yêu cầu, thỉnh kiểm tra một chút."

"Ân." Trương Văn Trọng gật đầu đáp, dẫn Tô Hiểu Hồng chui vào container, kiểm tra đống tài liệu chất đống bên trong. Hắn cũng không sợ Triệu Tín Chương dám động tay chân, bởi vì cách làm như vậy chỉ có thể làm chính hắn bị tổn thương.

Vừa kiểm tra linh tài liệu, Trương Văn Trọng vừa giảng giải phương pháp nhận rõ linh tài liệu cho Tô Hiểu Hồng cùng với công hiệu. Hắn giảng những tri thức này vô cùng trân quý, có rất nhiều điều Triệu Tín Chương chưa từng biết đến.

Bất quá tuy rằng Triệu Tín Chương rất muốn ở lại lắng nghe, nhưng hắn cũng sợ bởi vì vậy mà làm Trương Văn Trọng cùng bạn của hắn tức giận. Dù sao tính mạng con trai cùng mười sáu đệ tử Triệu gia, cùng pháp môn tu luyện Thao Thủy Cửu Quyết đều hoàn toàn nắm giữ trong tay đối phương. Cho nên dù hắn có muôn vàn sự tiếc nuối, Triệu Tín Chương cũng phải thối lui ra xa. Bất quá dù là như vậy, hắn vẫn dựng lỗ tai, khởi lên toàn bộ tinh thần, kỳ vọng có thể nghe được Trương Văn Trọng giảng giải, cho dù chỉ một chút cũng xong.

Nhưng cuối cùng Triệu Tín Chương đành thất vọng, bởi vì thanh âm giảng giải của Trương Văn Trọng cũng không lớn, đứng gần còn có thể nghe được, nhưng ở xa một chút cũng chỉ có thể nhìn thấy miệng hắn cử động mà không thể nghe thấy được thanh âm. Ở dưới tình huống này, Triệu Tín Chương không khỏi rất hối hận, nhịn không được trong lòng thầm oán chính mình: "Ghê tởm, vì sao ngày trước ta không học qua cách đọc thần thuật (chỉ cử động của môi đoán đang nói gì)? Nhìn tư thế của tiểu tử này, trình độ hiểu biết đối với linh tài liệu sợ là còn cao thâm hơn Tượng Quận Triệu gia rất nhiều. Ai...đây chính là một cơ hội tốt để đề thăng sự hiểu biết về linh tài liệu của Tượng Quận Triệu gia nha, không ngờ bị không công lãng phí. Đáng tiếc, quả nhiên là đáng tiếc!"

Qua chừng nửa canh giờ, Trương Văn Trọng mới kiểm tra xong toàn bộ linh tài liệu bên trong container, đồng thời cũng giảng giải xong cho Tô Hiểu Hồng. Đến tận đây hắn mới cùng Tô Hiểu Hồng chui ra.

Triệu Tín Chương đứng ở xa xa, thấy thế vội vã đi tới, cung kính dò hỏi: "Trương tiên sinh, thế nào, linh tài liệu phẩm chất được chứ?"

"Nhóm linh tài liệu này phẩm chất không tệ. Nhìn ra được Triệu tiên sinh vì muốn thu thập chúng đã tìm một phen khí lực rất lớn."

"Chỉ cần để Trương tiên sinh và người bạn kia hài lòng, dù tốn hao khí lực lớn hơn, cũng là đáng giá. Vậy...Trương tiên sinh, không biết có thể hiện tại đến giải độc cho con trai và mười sáu đệ tử của Triệu gia tôi không? Tuy rằng hiện tại bọn họ không nguy hiểm tính mạng, nhưng lúc nào cũng phải truyền dịch để bổ sung hơi nước trong cơ thể, cũng không phải là biện pháp tốt..."

Trương Văn Trọng nói: "Nếu các vị đã đưa nhóm linh tài liệu đầu tiên đến, như vậy tôi cũng sẽ giữ lời. Triệu Nguyên Bản bọn họ đang ở đâu? Đưa tôi đi giải độc cho bọn họ..."

"Đa tạ Trương tiên sinh, đa tạ Trương tiên sinh." Vô cùng vui mừng, Triệu Tín Chương đầu tiên chắp tay tạ ơn Trương Văn Trọng, sau đó mới dẫn hắn và Tô Hiểu Hồng đi ra khỏi ngõ nhỏ, hướng một phòng khám bệnh của một xã khu đi đến. Vừa đi hắn vừa nhìn Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng giải thích: "Bởi vì con trai tôi và mười sáu đệ tử Triệu gia lúc nào cũng phải cần truyền dịch để bổ sung hơi nước trong cơ thể, chúng tôi chỉ đành đem họ an bài ở phòng khám bệnh gần nhất trong xã khu nơi này. Cho nên chỉ đành làm phiền Trương tiên sinh và vị tiểu thư này cùng tôi đi một chuyến."

Trương Văn Trọng hơi gật đầu, cũng không tiếp lời, Tô Hiểu Hồng vẻ mặt đề phòng nhìn hắn, hiển nhiên đã nhận ra hắn là người tu chân, tu vi còn không kém.

Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Triệu Tín Chương, Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đi tới cửa phòng khám bệnh trong xã khu. Nhưng ngay khi bọn họ chuẩn bị đi vào, một người vẻ mặt kinh hoảng cũng từ bên trong vọt ra, vừa lúc va vào trên người Triệu Tín Chương.

"Hoang mang rối loạn như vậy làm gì? Nhìn hình dạng thất hồn lạc phách của ngươi, không sợ mất mặt sao?" Triệu Tín Chương lớn tiếng quát lớn. Nguyên lai người vừa từ trong phòng khám bệnh lao ra, cũng là một trong những đệ tử của Triệu gia, phụ trách ở chỗ này chiếu cố Triệu Nguyên Bản cùng mười sáu đệ tử Triệu gia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

"Gia...gia chủ?" Triệu gia đệ tử vừa xác định người đứng trước mặt là Triệu gia gia chủ Triệu Tín Chương, nhất thời liền gào khóc lên: "Tam thiếu gia...tam thiếu gia..."

Trái tim Triệu Tín Chương bỗng nhiên nhảy mạnh, một tia dự cảm bất tường nảy lên trong lòng. Nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng hỏi tình huống của Triệu Nguyên Bản, Triệu Nguyên Mông vẫn đi theo bên người hắn yên lặng không nói chuyện, cũng bước nhanh tới túm tên đệ tử Triệu gia lên, mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi chất vất: "Tam đệ của ta ra sao? Nói! Nói mau! Ngươi mau nói nhanh! Khóc sướt mướt làm gì? Nếu như ngươi không nói rõ cho ta, tin ta một đao bổ ngươi hay không?"

"Tam thiếu gia đã chết." Trong tiếng gào khóc, tên đệ tử Triệu gia cuối cùng cũng nói ra.

"Cái gì? Nguyên Bản đã chết? Điều này sao có thể? Điều này sao có thể?" Triệu Tín Chương quá sợ hãi, thân thể không khỏi hơi nhoáng lên, thật vất vả mới đứng vững mà không ngã. Sau khi hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình, hắn tiếp tục dò hỏi: "Mười sáu đệ tử còn lại thế nào? Tình huống bọn họ làm sao?"

"Đã chết! Đều đã chết! Toàn bộ đều đã chết!" Tên đệ tử khóc lên, hồi đáp.

"Là ngươi! Đều là ngươi! Là ngươi hại chết tam đệ của ta!" Triệu Nguyên Mông hai mắt đỏ bừng, bỗng nhiên xoay người lại căm tức nhìn Trương Văn Trọng: "Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi báo thù cho tam đệ!" Dứt lời hắn bước tới trước người Trương Văn Trọng, vung tay phải lóe ra từng sợi quang mang màu u lam, đánh vào đầu Trương Văn Trọng.

"Nếu như ngươi dám bất kính đối với lão sư của ta, ta một phát bắn vỡ đầu của ngươi!" Động tác của Tô Hiểu Hồng cũng không chậm hơn hắn, ngay khi tay phải hắn vừa vung lên, nàng cũng đã rút khẩu Desert Eagle, họng súng chỉ thẳng vào đầu Triệu Nguyên Mông, tùy thời đều có khả năng bóp cò súng.

Ban đầu Trương Văn Trọng nghe nói Triệu Nguyên Bản và mười sáu đệ tử Triệu gia đã chết, cũng hơi sửng sốt, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc. Bởi vì tuy rằng hắn làm cho Triệu Nguyên Bản cùng mười sáu tên đệ tử Triệu gia bị trúng "Thủy Độc" cũng không nghiêm trọng, chỉ cần mỗi ngày bổ sung đầy đủ lượng nước cần thiết, chí ít trong vòng một tháng cũng sẽ không nguy hiểm tới sinh mạng. Thế nhưng hiện tại, Triệu Nguyên Bản cùng mười sáu đệ tử đã chết. Chuyện này vô luận thấy thế nào cũng lộ ra vẻ quỷ dị cùng ly kỳ.

Lúc này, Trương Văn Trọng đã khôi phục bình tĩnh. Hắn cũng không nhìn Triệu Nguyên Mông đang đứng trước mặt, thần sắc thản nhiên nhìn Triệu Tín Chương, nói: "Nếu như tôi nói, cái chết của Triệu Nguyên Bản cùng mười sáu đệ tử không liên quan gì đến chúng tôi, ông tin tưởng không?"

Triệu Nguyên Mông bị cây súng trong tay Tô Hiểu Hồng làm kinh sợ, tuy rằng không dám động thủ đối với Trương Văn Trọng, nhưng cũng mở miệng giận dữ hét: "Trời mới tin tưởng ngươi! Chính các ngươi hại chết tam đệ của ta!"

"Nguyên Mông, câm miệng cho ta, chuyện này cũng không phải như con tưởng!" Sau thoáng suy tư, Triệu Tín Chương nhìn con lớn nhất quát lớn một tiếng, sau đó mới trả lời câu hỏi của Trương Văn Trọng: "Tôi tin tưởng cái chết của Nguyên Bản và mười sáu đệ tử không quan hệ đến các vị. Bởi vì nếu các vị muốn giết bọn hắn, cũng không cần phải phiền phức như thế. Trương tiên sinh, tôi có một yêu cầu quá đáng, còn mong muốn anh có thể cùng tôi đi vào, điều tra rõ cái chết của bọn họ."

"Không thành vấn đề." Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Tôi cũng muốn tìm hiểu rõ ràng, Triệu Nguyên Bản và mười sáu đệ tử, thế nào trước khi tôi kịp đến giải độc cho bọn họ, lại đột nhiên chết đi thật kỳ lạ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi