Khi Vưu Giai tỉnh dậy, mọi người liền lên xe rời khỏi thôn Long Hóa, chiếc xe mười sáu chỗ Trương Văn Trọng lái tới đã sớm bị hư hỏng vì tuyết núi lở tràn xuống, lúc này còn bị một khối đá lớn đè bẹp không còn hình dạng.
Khi chia tay, thôn dân trong thôn Long Hóa đều đến, lưu luyến không rời hướng nhóm người của Trương Văn Trọng nói lời từ biệt. Còn có người mang tới đặc sản vùng núi trong nhà mình hay món ăn thôn quê toàn bộ nhét vào trong xe, nói đó là một mảnh tâm y của thôn dân thôn Long Hóa, dùng cảm tạ đêm qua bọn họ không để ý tới an nguy bản thân mà triển khai hành động cứu viện, muốn bọn họ mang về nhà dùng, vốn không cho họ cơ hội cự tuyệt hay chối từ. Cứ như vậy bịn rịn suốt hơn một tiếng đồng hồ Trương Văn Trọng mới có thể cho xe rời thôn Long Hóa.
Trường hợp như vậy làm Vưu Giai phi thường cảm động, nàng không khỏi cảm khái nói: "Thực sự là một thôn xóm nhiệt tình lại thuần phát a."
"Bọn họ đích thật là rất nhiệt tình, nhưng đúng là có chút nhiệt tình quá mức." Một nghiên cứu sinh ngồi phía sau nói. Cũng không biết là vị thôn dân nào ép buộc nhét vào một con vịt sống, cái mông béo phì của con vịt đang quét tới quét lui trên mặt hắn, bởi vì chung quanh toàn là người và hàng hóa, món ăn thôn quê, cho nên hắn cũng không cách nào nhường cho con vịt một chỗ để nằm, chỉ đành không ngừng cầu khẩn: "Ngươi là vịt ca hay vịt tỷ? Mặc kệ, hai chúng ta cảm tình tốt, ngươi ngàn vạn lần đừng ị vào mặt tan ha, bằng không, hình tượng nam nhân tài hoa mà ta nhiều lần chế tạo đi ra xem như bị hủy hoại trong chốc lát."
Câu nói của hắn nhất thời khiến cho mọi người bên trong xe cười vang, Tô Hiểu Hồng càng đầy ngập tiếc hận nói: "Đáng tiếc lúc này tôi không có rảnh tay, nếu không nhất định sẽ ghi lại hình dạng lúc này của anh, sau đó truyền lên truyenfull.vn, tất nhiên sẽ có thể cho anh trở thành người nổi tiếng, được gọi là hình tượng nam nhân bị vịt ép mông."
Ngay khi Tô Hiểu Hồng và các nghiên cứu sinh còn đang nói giỡn, Trương Văn Trọng đang cẩn thận lái xe, nói với Vưu Giai: "Anh nhớ tập đoàn Vưu thị của em có công ty kiến trúc phải không?"
Vưu Giai ngồi bên cạnh ghế tài xế khẽ gật đầu, nói: "Có mấy công ty, sao vậy anh?"
Trương Văn Trọng nói: "Anh dự định bỏ vốn xây dựng một trường học cho thôn Long Hóa, không chỉ có trung học mà có luôn tiểu học. Dùng tiền bao nhiêu cũng không sao, nhưng chất lượng trường học phải thật tốt, cũng không thể làm loại công trình vừa sờ vào liền sụp như bã đậu."
Vưu Giai cũng nhìn thấy tình huống bị hao tổn của thôn Long Hóa sau trận tuyết lở, gật đầu đáp: "Chuyện này cứ giao cho em đi làm, em nhất định sẽ an bài đội thi công tốt nhất để xây dựng ngôi trường này, bảo chứng sẽ không xuất hiện công trình như bã đậu." Nàng lấy ra điện thoại, lập tức an bài chuyện này.
Cả đêm không ngủ, vô luận là Vưu Giai hay các nghiên cứu sinh, đều vô cùng mệt mỏi. Cho nên không qua bao lâu, bọn họ đều ngủ say sưa. Tiếng ngáy liên tiếp vang lên bên trong xe, chỉ có một mình Trương Văn Trọng tinh thần chấn hưng, đang cẩn thận lái xe.
Lúc trở lại Ung Thành, đã hơn ba giờ chiều. Trương Văn Trọng đưa Tô Hiểu Hồng và các nghiên cứu sinh về đại học Ung Thành, lại để bọn họ cầm theo rất nhiều đặc sản và món ăn miền núi. Vị nghiên cứu sinh một đường thân thiết với con vịt kia, thẳng thắn ôm con vịt đi về luôn. Dùng cách nói của hắn, đó chính là: "Con vịt mập này thật nghe lời, dọc theo đường đi không giẫm đạp ị bậy. Bởi vậy có thể thấy được, nó có duyên với tôi. Cho nên tôi quyết định, phong nó thành bảo bối trấn trạch, dưỡng nó làm sủng vật."
Ngay khi nghiên cứu sinh ôm con vịt mập rời đi, mấy nghiên cứu sinh khác ghé vào cùng nhau, nhìn bóng lưng hắn cùng con vịt giống như tình lữ ân ái, tràn đầy buồn bực và không giải thích được nói: "Kỳ quái, trước đây vì sao không nghe nói hắn thích nuôi sủng vật vậy?"
Lý Minh Hiên một ngụm liền nói toạt ra chân tướng: "Có gì hiếu kỳ chứ? Người này hơn phân nửa xem con vịt mập này là vịt cái, muốn nuôi nó mỗi ngày có trứng vịt để ăn."
"Nguyên lai là như vậy." Mọi người đồng thời bừng tỉnh hiểu ra.
Lý Minh Hiên còn nói thêm: "Đáng tiếc nha, nguyện vọng này chỉ sợ đã thất bại. Bởi vì con vịt mập này, vốn là một con vịt đực."
Mọi người lại cười vang một mảnh.
Sau khi đưa Vưu Giai về tập đoàn Vưu thị, lúc này Trương Văn Trọng mới về tới linh cư của hắn trong tiểu khu biệt thự Hải Vận.
Ngay lúc này, thị trưởng Phan Văn Đào của Ung Thành gọi điện thoại tới cho hắn.
"Trương tiên sinh, nghe nói anh đã ở thôn Long Hóa? Anh...anh không sao chứ?" Tuy rằng Phan Văn Đào có công phu hàm dưỡng thâm sâu, thế nhưng ở lúc này trong thanh âm của hắn vẫn rõ ràng run lên.
Người khác có thể không biết, thế nhưng hắn đã từng làm bí thư cho Tôn lão gia tử cũng phi thường rõ ràng, Trương Văn Trọng không phải người thường, mà là một nhân vật có địa vị cao trong lòng thủ trưởng cùng mấy vị đại lão trên trung ương! Nếu như Trương Văn Trọng xảy ra chuyện tại thôn Long Hóa, hắn thân là thị trưởng Ung Thành, sẽ gặp khó khăn lớn. Thậm chí cuộc đời chính trị của hắn rất có khả năng bởi vậy mà kết thúc. Cho nên khi hắn nghe tin Trương Văn Trọng đã ở thôn Long Hóa, mới kinh hoảng như vậy, nhanh chóng gọi điện thoại hỏi thăm Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng cười đáp: "Tôi có thể có chuyện gì? Hiện tại tôi đang ở Ung Thành."
"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì quá tốt." Phan Văn Đào thở dài một hơi, trái tim treo cao nhất thời nhẹ nhõm xuống.
Trương Văn Trọng nói: "Được rồi Phan thị trưởng, tôi ở tại thôn Long Hóa phát hiện khu đất rất thích hợp trồng trọt thuốc Đông y, tôi dự định ở nơi đó kiến tạo một cơ sở vun trồng cây thuốc."
Nghe tin tức này, Phan Văn Đào còn chưa kịp hoàn hồn chuyện tuyết lở tại thôn Long Hóa, nghe vậy không khỏi rất vui mừng, thậm chí hắn có chút không tin được lỗ tai mình, vội vàng hỏi: "Trương tiên sinh, tôi không nghe lầm chứ? Anh dự định xây dựng cơ sở thuốc Đông y ở thôn Long Hóa? Đây là thật chăng?"
Cơ sở trồng thuốc Đông y của Trương Văn Trọng, được tổng lý xem như là chuyện tốt lợi ích quốc gia, cũng được tổng bí thư và các đại lão trung ương thừa nhận. Phan Văn Đào tự nhiên là hiểu rõ, một ngày cơ sở thuốc Đông y được xây dựng tại Ung Thành, không hề nghi ngờ sẽ tạo thành một điểm sáng rất lớn trong cuộc đời chính trị của hắn. Vốn hắn còn tưởng rằng, sau khi Trương Văn Trọng gặp phải thiên tai tuyết lở nghiêm trọng như vậy, sẽ sản sinh tâm lý mâu thuẫn đối với thôn Long Hóa, không muốn kiến thiết căn cứ thuốc Đông y ở nơi đó nữa, nhưng trăm triệu thật không ngờ, có thể thu hoạch được sự vui mừng ngoài ý muốn.
Phan Văn Đào rất sợ Trương Văn Trọng sẽ thay đổi, nhanh tay vỗ ngực bảo chứng: "Trương tiên sinh, anh yên tâm, các cấp chính phủ của Ung Thành chúng ta sẽ hoàn toàn mở rộng đèn xanh cho việc này, cung cấp sự tiện lợi cùng ưu đãi cho cơ sở trồng thuốc Đông y của anh tại thôn Long Hóa. Ngàn vạn lần đừng đưa nó đi địa phương khác nhé!"
Trương Văn Trọng không khỏi bật cười, nói: "Phan thị trưởng, ông cứ yên tâm đi, tôi nói chuyện sẽ giữ lời."
"Không sai, không sai, nhân vật như Trương tiên sinh, tự nhiên nói sẽ giữ lời, tốt, tốt, tốt." Phan Văn Đào cười toe toét.
Cùng Phan Văn Đào hàn huyên thêm vài câu về chuyện kiến tạo căn cứ thuốc Đông y, lúc này Trương Văn Trọng mới cắt đứt điện thoại.
Sau một lát suy nghĩ, hắn liền bấm số điện thoại của Tam Si.
Theo hắn xem ra, nhóm người Tam Si nếu thuộc Đặc Cần tổ, phụ trách chuyện dị thường xảy ra trong tỉnh Thiên Nam, như vậy ở ngọn núi thôn Long Hóa xuất hiện thượng cổ ác yêu Minh Xà, cũng nên thông tri cho bọn họ một chút, để bọn họ bớt thời giờ sưu tầm chung quanh tỉnh Thiên Nam, nhìn xem còn có yêu quái nào khác tồn tại hay không, để phòng ngừa gây tai họa cho người thường.
Nguồn: http://truyenfull.vnNhưng làm Trương Văn Trọng hoàn toàn không giải thích được chính là, điện thoại của Tam Si đã tắt máy. Không chỉ là hắn, dù là béo hòa thượng, Quý Mị và Vũ Văn Hà cũng tắt máy.
"Đã lâu như vậy, bốn người còn chưa báo cáo công tác xong sao? Hay là bọn họ được phái đi chấp hành nhiệm vụ đặc thù?" Vừa nghĩ tới nhiệm vụ đặc thù, trong lòng Trương Văn Trọng chợt hiện lên thân ảnh của nữ nhân áo trắng thần bí, cùng lời thuật lại về Tinh Tế Môn tại Vịnh Ả Rập. Lẽ nào bốn người này đã được phái đến Vịnh Ả Rập?
"Mà thôi, mặc kệ việc này." Lắc đầu, Trương Văn Trọng vứt bỏ tạp niệm trong đầu, sau đó lấy ra Càn Khôn Hồ, đặt tới trước mặt, để nó có thể tiếp tục hấp thu linh khí tu dưỡng bản thân.
Nguyên hắn cũng dự định phóng xuất Minh Xà vừa thu phục ra hấp thu linh khí, nhưng cuối cùng lo lắng Minh Xà vì to lớn tới hơn mười thước, bởi vì chưa triệt để hoàn thành tiến hóa mà không thể đem hình thể biến hóa như thường, nếu phóng xuất ra chỉ sợ sẽ làm bên trong căn biệt thự biến thành hỏng bét, hắn đành bỏ đi ý niệm này trong đầu, để nó ở yên trong Càn Khôn Hồ hấp thu linh khí. Tuy rằng như vậy hiệu suất hấp thu linh khí tương đối thấp, nhưng không đến vài ngày, cũng có thể giúp nó hoàn toàn hoàn thành tiến hóa, chân chân chính chính trở thành một thượng cổ ác yêu Minh Xà có tu vi Hóa Thần sơ kỳ!
Một người tu chân Nguyên Anh kỳ, có được một thượng cổ ác yêu Hóa Thần kỳ làm yêu phó, chuyện thái quá như vậy, phóng mắt khắp tu chân giới, sợ rằng chỉ có Trương Văn Trọng làm được đi? Không hề nghi ngờ, chuyện như vậy một ngày để người trong tu chân giới biết được, không chừng sẽ làm họ hoảng sợ sinh bệnh tim hay bệnh tâm thần cũng không chừng!
Sau khi đặt xong Càn Khôn Hồ, Trương Văn Trọng gọi Tam Túc Ô và ba tiểu yêu đến trước người, phân phó chúng nó: "Hiện tại ta cần bế quan luyện chế pháp bảo, bốn người các ngươi thay ta hộ pháp. Đừng cho người đến quấy rối ta!"
Tam Túc Ô tự tin tràn đầy đáp: "Yên tâm đi chủ nhân, với năng lực bốn người chúng ta, lại thêm trận pháp thiết trí quanh linh cư, dù có cao thủ Hóa Thần kỳ tới, cũng đừng mơ tưởng xông vào!" Bởi vì có đủ linh tài liệu, cho nên Trương Văn Trọng lại cường hóa trận pháp trong linh cư thêm một lần, uy lực thăng hơn vài đẳng cấp, cũng khó trách lúc này Tam Túc Ô không có chút nào lo lắng.
"Tốt." Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu, xoay người đi vào phòng sách nơi Linh Khí Nhãn. Đem Hỗn Độn Lô và Phỉ Thúy Hồn, thêm linh tài liệu cần thiết đem ra toàn bộ, chất thành một gò tài liệu bên trong phòng.
Lần này Trương Văn Trọng dự định xa xỉ một lần, cạn kiệt khả năng, dù xem là xa hoa không luyện chế ra được tiên khí, tốt xấu cũng phải luyện chế ra một hai kiện linh khí uy lực vô cùng cao minh, dùng thật tốt cùng tiện tay!