Ngô Phẫn nhỏ giọng nói: "Theo tôi được biết, ở cách nơi này không xa, có một khu vực thường ngày không có vết chân người lui tới. Không bằng chúng ta đem người theo đuôi kia dẫn dụ tới đó đi." Sở dĩ hắn đưa ra kiến nghị như vậy, chính vì nhìn ra khu vực kia cách hội đấu giá thật gần, một khi gặp chuyện không may, đệ tử Hà Phi Quan, Phong Sơn phái cảnh giới chung quanh hội đấu giá có thể đúng lúc phát hiện chạy tới hỗ trợ. Kể từ đó, hệ số an toàn tự nhiên cũng có thể đề thăng trên diện rộng.
Trương Văn Trọng cũng không làm hắn thất vọng, đưa tay nói: "Dẫn đường đi."
Ngô Phẫn không nói thêm lời vô ích, bước nhanh tiến tới phía trước đội ngũ. Hắn dẫn theo ba người Trương Văn Trọng, bước nhanh về khu vực hắn vừa nói.
Cùng lúc đó, Trương Văn Trọng lấy ra điện thoại di động, nhắn một tin nhắn cho Trần Nhàn, để nàng nhanh chóng đi tới khu vực kia, mai phục đợi mệnh lệnh.
Trương Văn Trọng cũng không dự định tự mình đối phó người đi theo đuôi. Bởi vì tu vi của hắn chỉ ở Kim Đan sơ kỳ, Trương Văn Trọng cũng không có ý thích ỷ mạnh hiếp yếu. Lần này Trương Văn Trọng dự định cho Trần Nhàn đối phó hắn. Tuy rằng tu vi của Trần Nhàn chỉ ở Trúc Cơ đỉnh kỳ, yếu nhược hơn người tu chân Kim Đan kỳ rất nhiều, thế nhưng Trương Văn Trọng vẫn tự tin, có thể để Trần Nhàn chiến thắng hắn!
Trúc Cơ kỳ chiến thắng Kim Đan kỳ, chuyện như vậy đừng nói tại tu chân giới hiện nay, dù là trước đây, đồng dạng cũng là chuyện chưa từng có!
Thế nhưng, Trương Văn Trọng đã có lòng tin, có thể để Trần Nhàn sáng tạo ra một trận kinh điển điển hình làm khiếp sợ cả tu chân giới!
Rất nhanh, Trần Nhàn nhắn trả lời cho Trương Văn Trọng, tin nhắn của nàng chỉ có hai chữ: "Đã đến."
Không bao lâu, bốn người Trương Văn Trọng đã đi vào khu vực kia, nơi này đã sớm biến thành khu vực đầy cỏ hoang.
"Các hạ theo đuôi chúng ta lâu như vậy, cũng nên hiện thân rồi chứ?" Đứng yên tại chỗ, Trương Văn Trọng xoay người lại, hướng ngay chỗ người theo đuôi ẩn thân, gương mặt mỉm cười nói.
Một nam tử từ trong bóng tối hiện ra, từ gương mặt và cách ăn mặc của hắn mà xem, hoàn toàn là một người làm việc tri thức văn phòng, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thực sự rất khó liên hệ hắn với người tu chân.
Người này hiện ra thân hình, dùng ánh mắt ngạc nhiên đánh giá Trương Văn Trọng, nói: "Phàm phu tục tử như ngươi, làm thế nào nhìn ra chỗ ẩn thân của ta?" Với tu vi của hắn, tự nhiên nhìn không ra sâu cạn của Trương Văn Trọng, cũng giống như đạo trưởng Hà Phi Quan, hắn cũng cho rằng Trương Văn Trọng chỉ là một phàm phu tục tử.
Hà Phi Quan vốn là Bách Hiểu Sanh của tu chân giới. Mà Trác Thanh Liên lại có bản lĩnh gặp qua là không quên được, liếc mắt liền nhận ra thân phận của người này, tiến đến bên tai Trương Văn Trọng, dùng thanh âm chỉ có hắn nghe thấy, nhỏ giọng nói: "Trương tiên sinh, người này là La Văn Sâm của Âm Kiệt phái, đã luyện được đủ loại pháp thuật của Âm Kiệt phái tới mức lô hỏa thuần thanh. Phong Sơn phái muốn đối phó hắn, chỉ sợ không phải là một chuyện dễ dàng."
"Âm Kiệt phái sao?" Trương Văn Trọng không khỏi cười khẽ.
Ngày xưa, hắn cũng từng trị liệu thương thế tật bệnh cho người tu chân của Âm Kiệt phái, lại từ trong tay bọn họ thu được nguyên bộ công pháp của Âm Kiệt phái. Thậm chí có thể nói như thế này, công pháp hiện tại của Âm Kiệt phái, đã tồn trữ đầy đủ trong đầu Trương Văn Trọng. Tuy rằng hắn chưa từng tu luyện qua những công pháp này, thế nhưng phương pháp công kích cùng phá giải, đều hoàn toàn ghi khắc trong đầu hắn.
Những tri thức này, đủ để cho Trương Văn Trọng giúp đỡ Trần Nhàn chỉ có tu vi Trúc Cơ đỉnh kỳ, chiến thắng La Văn Sâm ở tu vi Kim Đan kỳ!
Đương nhiên việc này Trương Văn Trọng cũng sẽ không nói cho Trác Thanh Liên. Sau khi nhìn nàng mỉm cười, biểu thị mình đã hiểu rõ, hắn mới trả lời vấn đề của La Văn Sâm: "Ta chỉ tùy tiện đưa mắt nhìn đại một chỗ mà thôi, vậy mà không ngờ, ngươi thật sự ẩn núp nơi đó."
"Ác...nói như vậy, ngươi chỉ là mù quáng nói bậy sao?" La Văn Sâm suýt chút bị lời nói của Trương Văn Trọng lòng tức nghẹn, vốn tưởng rằng hành tung của mình đã bại lộ, lúc nãy mới hiện thân, không nghĩ tới người ta vốn chỉ lừa gạt mình.
"Thật mất mặt!" La Văn Sâm chỉ cảm thấy trên mặt nóng rần lên, trong lòng xấu hổ, lại cũng nhịn không được may mắn: "Hoàn hảo không bị người quen nhìn thấy."
Để che giấu sự quẫn thái cùng xấu hổ của chính mình, La Văn Sâm nhanh chóng thay vào biểu tình hung ác độc địa, cười lạnh nói: "Ta vốn tưởng rằng, các ngươi sẽ hướng địa phương đông người bỏ chạy, nói vậy ta có thể ném chuột sợ vỡ đồ, không dám đơn giản hạ thủ đối với các ngươi. Thế nhưng hiện tại các ngươi lại ngây ngốc chạy tới nơi không người bỏ hoang này, đây thật đúng là hợp với ý ta."
Ngay khi La Văn Sâm muốn bắt chước Tào Tháo ngửa đầu cười to ba tiếng, Trương Văn Trọng lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Lưu lại tiền tài trên người thế nào?"
"Ta cũng không phải kẻ cướp, đòi tiền tài có ích lợi gì?" La Văn Sâm nhe răng cười nói: "Nếu như thái độ các ngươi tốt, lưu lại bảo bối trên người ta có thể tha các ngươi rời đi. Mà nếu như các ngươi không biết điều, ngoại trừ bảo bối, còn phải lưu lại tính mạng của các ngươi!"
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm rồi. Ta nói lưu lại tiền tài, chỉ cũng không phải chúng ta, mà là ngươi. Nhưng cách nói vừa rồi của ngươi cũng đã đề tỉnh ta. Tiền tài đích thật không có tác dụng gì, ngươi lưu lại pháp bảo trên người là được."
"Ngươi...ngươi nói cái gì?" La Văn Sâm quả thực không thể tin được chính lỗ tai của mình, sau khi vững tin mình không có nghe sai, hắn phá lên cười: "Ngươi chỉ là một phàm phu tục tử, không ngờ cũng dám dùng cách nói chuyện này đối phó ta? Ngươi không phải ngây thơ cho rằng, chỉ bằng nữ đệ tử của Hà Phi Quan và hai phế vật Trúc Cơ kỳ mai phục trong bụi rậm kia, liền có thể đối phó được ta sao? Ha ha, đây quả thật là chuyện đáng chê cười nhất mà ta đã được nghe qua!"
Nếu đã bị phát hiện, hai chị em Trần Nhàn và Trần Hi đang mai phục trong bụi cỏ cũng đứng dậy đi tới bên người Trương Văn Trọng, dùng ánh mắt thương hại nhìn chăm chú vào La Văn Sâm. Người khác có thể không biết, nhưng đệ tử Trần gia bọn họ, cũng rất rõ ràng Trương Văn Trọng cường đại cùng đáng sợ đến cỡ nào.
La Văn Sâm thu liễm dáng tươi cười, dùng ánh mắt lành lạnh quét một lần trên nhóm người của Trương Văn Trọng, lạnh giọng nói: "Đến đây đi, cùng lên đi, hôm nay ta để cho các ngươi biết, chết, rốt cục nên viết như thế nào!"
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Ngươi đã hiểu lầm rồi. Chúng ta cũng không dự định cùng xông lên, bởi vì làm như vậy cho dù có thắng lợi, cũng thắng mà không hay. Cho nên chúng ta muốn một mình đấu."
La Văn Sâm lại lần nữa chấn kinh: "Một mình đấu? Ta không có nghe sai đi? Ngươi đích thực nói một mình đấu sao?" Theo hắn xem ra, trong mấy người trước mắt, tu vi tối cao chính là Trác Thanh Liên của Hà Phi Quan. Thế nhưng nàng ta vẫn còn kém hơn hắn một đẳng cấp.
Mấy người này dù có liên thủ, cũng tuyệt đối đấu không lại hắn. Thế nhưng hiện tại, bọn họ lại tuyển chọn một mình đấu.
La Văn Sâm nở nụ cười, hắn cũng không phải cười nhạt hay châm biếm, mà là cười giận dữ.
Hắn triệt để bị lời nói và thái độ của Trương Văn Trọng chọc giận.
"Phàm phu tục tử, chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công chọc giận ta. Muốn một mình đấu sao? Tốt, ta đáp ứng ngươi!" La Văn Sâm giận dữ cười nói, chỉ vào Trác Thanh Liên: "Ai đến đấu đầu tiên với ta, là cô ta sao?"
"Không." Trương Văn Trọng lắc đầu, đẩy Trần Nhàn đang đứng bên cạnh.
"Cô ta? Một phế vật Trúc Cơ đỉnh kỳ? Không ngờ cũng dám một mình đấu với ta?" Khiếp sợ liên tiếp đã làm La Văn Sâm có chút chết lặng.
"Tôi?" Trần Nhàn khiếp sợ nhìn Trương Văn Trọng, tuy rằng nàng nhìn không ra tu vi La Văn Sâm đã đến cấp bậc nào, nhưng nàng có thể phán đoán ra, tu vi La Văn Sâm tuyệt đối cao hơn nàng rất nhiều. Hiện tại Trương Văn Trọng lại muốn để nàng một mình đấu với hắn, chuyện như vậy chẳng khác gì kêu nàng đi chịu chết, cũng có gì khác nhau?
Ngay khi Trần Nhàn ngạc nhiên không giải thích được, thanh âm của Trương Văn Trọng cũng truyền vào trong lỗ tai nàng: "Yên tâm đi, có tôi ở đây, bảo đảm cô có thể thắng hắn. Như thế này, cô chỉ cần làm theo lời tôi nói là được. Nếu như sợ, hoàn toàn có thể nhắm mắt lại."
"Được." Trần Nhàn dùng lực gật đầu, đối với Trương Văn Trọng, nàng luôn luôn tín nhiệm.
Trần Hi hoảng sợ nói: "Được cái gì chứ? Chị, với thực lực của chị, thế nào khả năng đấu qua người kia! Tông...Trương tiên sinh, để tôi đi! Chí ít tôi có kinh nghiệm thực chiến hơn so với chị tôi!"
"Ách?" Trần Nhàn kinh ngạc nhìn Trần Hi, lúc này mới phát hiện, lời nói vừa rồi của Trương Văn Trọng, ngoại trừ nàng, cũng không ai khác nghe được, điều này làm nàng nhịn không được suy đoán lên: "Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào đây là truyền âm nhập mật trong truyền thuyết?"
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: "Ta thích, chính vì cô ấy không có kinh nghiệm thực chiến. Được rồi, Trần Hi, cậu cũng không cần nói thêm, tin tưởng chị của cậu, cô ấy nhất định có thể chiến thắng người này."
Trần Hi còn muốn khuyên bảo, nhưng Trần Nhàn đã làm theo lời phân phó của Trương Văn Trọng, cất bước đi về hướng La Văn Sâm, lại lấy ra một xấp phù chú, ba kiện pháp bảo cấp bảo khí, đồng thời báo ra danh hào: "Tại hạ Trần Nhàn đệ tử Phong Sơn phái, chuyên đến lãnh giáo cao chiêu của các hạ!"
"Ta kháo, ngươi chỉ là một đệ tử Trúc Cơ kỳ, không ngờ có ba kiện pháp bảo cấp bảo khí và một xấp phù chú, Phong Sơn phái các ngươi, muốn phá sản sao?" Vốn La Văn Sâm đã bị chấn động đến chết lặng, lại một lần nữa sợ hãi, mở to hai mắt nhìn chằm chằm phù chú và pháp bảo trong tay Trần Nhàn, miệng há hốc, suýt chút muốn chảy ra nước miếng.
Một giây sau, hai đạo hung quang từ trong mắt hắn bắn ra, hắn nanh giọng cười nhạt: "Mấy thứ này, đều là của ta, đi chết đi!" Hai đạo thanh quang từ trong thân thể hắn phóng ra, với uy thế sấm sét bắn về phía Trần Nhàn.
Trần Hi đã nhắm hai mắt lại, hắn hiển nhiên không tin chị mình có thể tránh thoát một kích sấm sét của La Văn Sâm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Trong ánh mắt Trác Thanh Liên, lại tràn ngập sự nghi hoặc và không giải thích được. Đến bây giờ nàng còn chưa hiểu rõ ràng, Trương Văn Trọng để Trần Nhàn một mình đấu với La Văn Sâm, đến tột cùng có ý tứ gì.
Từ lúc La Văn Sâm bắn ra hung quang, Trần Nhàn cũng đã nhắm mắt lại. Loại cử động này của nàng, ở người ngoài xem ra, cũng không khác gì buông tha chống lại. Nhưng những người này cũng không biết, ngay khi nàng vừa nhắm mắt lại, thanh âm của Trương Văn Trọng cũng truyền vào trong lỗ tai nàng:
"Trước tiên hướng theo chiều kim bốn giờ lui về sau hai bước, lại hướng chiều kim chín giờ bước lên một bước, đồng thời hướng mười giờ và hai giờ bắn ra Hàn Băng Phù và Điện Xà Phù."