SINH CỤC CƯNG CHO BẠO QUÂN PHẢN DIỆN RỒI PHẢI LÀM SAO ĐÂY?


Lục phu nhân bối rối, hỏi: “A Thiền? Nó về rồi ư? Mẹ chưa thấy nó đâu cả!”
Lục Hàm Chi giật mình, khuôn mặt cố nặn ra nụ cười: “Mẹ, trò đùa này không vui chút nào.

Nhanh nói cho con biết đi, mẹ đã giấu A Thiền ở đâu?”
Lục phu nhân cũng sợ hãi đáp: “Còn chưa trở về, A Thiền thật sự chưa trở về! Hàm Nhi, con đã cho người đưa A Thiền về thật ư?”
Vũ Văn Mân không hỏi nhiều nữa, quay lại nói với thuộc hạ: “Triệu tập tất cả thân vệ của phủ An thân vương tìm từ Lục phủ đến thôn trang!”
Thân vệ lập tức hành động, xoay người gọi các huynh đệ đi tìm người.
Lục Hàm Chi cảm thấy chân mình nhũn ra, xoay người lao ra cửa.
Lục phu nhân cũng kinh hãi, nói với Lục Tư Nguy: “Ông còn ngây ra đó làm gì? Phái người đi tìm nhanh!”
A Thiền là đứa cháu ngoại đầu tiên của họ, nếu cứ vậy mà lạc mất, Lục phu nhân cũng không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.

Hơn nữa A Thiền còn là cháu trai lớn nhất của Hoàng đế, đánh mất bé cũng không phải chuyện đùa.
Lục Tư Nguy biết chuyện này không đơn giản, vội vàng dẫn theo toàn bộ người hầu trong nhà đi tìm.
Sau khi chạy được vài phút, Lục Hàm Chi nghe thấy tiếng vó ngựa lọc cọc từ sau mình truyền đến.

Vũ Văn Mân ngồi trên ngựa, chìa tay nói: “Ta đưa ngươi đi tìm.”
Lục Hàm Chi biết dựa vào đôi chân của mình thì có chạy đến khi trời tối đen cũng không thể tới được thôn trang.

Vì vậy cậu đưa tay ra cho Vũ Văn Mân, xoay người lên ngựa.

Cậu ngồi phía trước còn Vũ Văn Mân ở phía sau, tư thế có hơi mập mờ nhưng giờ này cậu chẳng rảnh nghĩ nhiều, chuyện sống chết của A Thiền khiến lòng cậu như lửa đốt, dày xéo tâm can.
Lục Hàm Chi bắt đầu tưởng tượng đủ loại khả năng, và điều khiến cậu lo lắng nhất không phải là A Thiền gặp chuyện, mà là bé bị bắt cóc.
Cậu đã chứng kiến ​​vô số những bi kịch trẻ em bị lừa bán, nếu A Thiền cũng gặp phải tình huống như vậy… A Thiền đã gần nửa tuổi.

Trong sáu tháng qua, tình cảm của cậu dành cho bé đã sâu đậm đến mức chính cậu cũng không thể tưởng tượng được.
Phía sau, Vũ Văn Mân thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ cùng ngươi tìm A Thiền về.”
Lục Hàm Chi không trả lời.

Trên lưng ngựa xóc nảy, cả hai vọt đi một mạch.
Trên đường đi, họ gặp được thống lĩnh đội thân vệ của Sở Vương, xem ra Sở Vương cũng đang dốc hết sức lực để tìm kiếm A Thiền.

Sắc trời đã dần tối, thời gian đang độ cuối thu, Lục Hàm Chi bắt đầu sợ hãi.

Trên núi không chỉ lạnh mà còn có vô số thú dữ và chim săn mồi.

Mà mùi sữa thơm trên cơ thể trẻ nhỏ có thể sẽ thu hút sự chú ý của những con vật hung ác này.
Càng nghĩ càng thấy sợ, Lục Hàm Chi cảm thấy mình sắp sửa sụp đổ tới nơi.

Cậu cũng không khống chế nổi mình nữa, xuống ngựa chạy như bay một hồi lâu mới ôm lấy một gốc cây lớn bên vách đá mà sụp đổ khóc rống lên.
Vũ Văn Mân theo sau cậu, cuối cùng tiến lên ôm cậu vào lòng.
Hắn không giỏi an ủi người khác, chỉ nói một câu: “Sau này còn có ta ở bên, ngươi không cần phải sợ hãi rồi tự trách mình nữa.”
Lời này vừa nói xong, Lục Hàm Chi chợt nghe được tiếng trẻ con khóc mơ hồ.
Lục Hàm Chi đột nhiên quan sát xung quanh, mới phát hiện trên bùn đất dưới chân cậu có vết bánh xe, cỏ cây cũng bị gãy, hẳn là đã bị một chiếc xe ngựa nghiền qua.

Mà dọc theo vết bánh xe này nhìn xuống là một vách đá tối đen và một con mương sâu.
Vách đá không quá cao, nhưng nếu ai đó rơi xuống, sợ rằng sẽ không thể sống được.

Ngay dưới chân vách đá, tiếng khóc của đứa bé vang lên vang dội, vậy mà kiên cường truyền đến tận đỉnh vách đá.
Lục Hàm Chi không nói hai lời lập tức muốn nhảy xuống, nhưng bị Vũ Văn Mân ngăn lại.

Lục Hàm Chi muốn đẩy hắn ra nhưng bị đối phương ôm ngang, đạp khinh công bay xuống vách đá.
Lục Hàm Chi cuối cùng cũng lấy lại chút lý trí:… Giỏi khinh công tốt thật.
Cậu sụt sịt, đột nhiên cảm thấy Vũ Văn Mân thật ra cũng khá đáng yêu.
Mãi cho đến khi hai chân đặt lên mặt đất, Vũ Văn Mân mới buông Lục Hàm Chi ra, hai người đi về phía âm thanh tìm kiếm.
Đáy vách đá không có cây cối, toàn là đá cát lẫn lộn, đi lại không quá thoải mái.

Lục Hàm Chi sốt ruột muốn nhìn thấy A Thiền, không biết liệu bé có bị thương không, có sợ hãi không.
Cuối cùng, hai người thấy một chiếc xe ngựa bị lật dưới chân vách đá.

Bà vú A Mãn đã chết từ lâu, tiếng khóc của A Thiền vọng ra từ trong xe ngựa.
Đứa trẻ mập mạp đang nằm dựa vào góc xe ngựa, trong tay ôm guồng nước đồ chơi nhỏ mà Lục Hàm Chi đã đưa cho bé trước khi rời nhà, nước mắt giàn giụa khắp mặt.


Bé hẳn đã ở đây cả một ngày, lại vẫn có sức mà khóc đến rung trời thấu đất như vậy, đúng thật là không dễ dàng.
Được thế này có lẽ là do ngày thường bé ăn nhiều, nhờ vậy mà tích góp được nhiều năng lượng.
Lục Hàm Chi theo ánh sáng tiến vào xe ngựa, A Thiền nhìn thấy cậu thì lập tức vẫy cánh tay nhỏ bé nỗ lực bò về phía cậu, nhưng vì cả ngày chưa ăn được gì nên không còn sức mà ngã sấp xuống đất.
Lại nhìn lần nữa, cậu thấy cả người A Thiền bê bết bùn đất, khóe miệng bị rách, đôi mắt cũng sưng đỏ cả lên.
Lục Hàm Chi đau lòng muốn khóc, cậu tiến tới ôm lấy A Thiền, lại cấn phải một miếng ngọc vỡ.

Cậu nhặt miếng ngọc lên mới nhớ rằng mình từng mua một vật bảo hộ cho A Thiền.
Vật bảo hộ đó có thể chống lại một lần gặp phải vết thương chí mạng và vài lần trọng thương, vết thương nhẹ thì vô số.

Cậu đúng là đã gắn vật bảo hộ đó vào chiếc khóa ngọc này.
Bây giờ khóa ngọc đã bị phá vỡ, điều đó có nghĩa là nếu không có bùa hộ mệnh này thì giờ đây A Thiền sẽ chỉ là một cái xác rỗng.
Cậu cảm thấy vô cùng may mắn vì trước đó đã bất chấp hậu quả để thêm một mạng cho A Thiền, nếu không cậu không thể tưởng tượng được mình sẽ sụp đổ thành dạng gì nữa.
Sẽ chết ư?
Có lẽ là không, nhưng cậu cảm thấy rằng người tiếp theo hắc hóa có thể chính là mình.
Bây giờ cậu đã bắt đầu hiểu Vũ Văn Mân thêm chút, trơ mắt nhìn người thân lần lượt chết đi, không hắc hóa cũng khó.
Lục Hàm Chi cứ vậy mà ôm A Thiền quỳ bất động, cơ thể cũng dần hết run rẩy.
Vũ Văn Mân đứng bên cạnh, ngón tay nắm Trầm Kha đến trắng bệch, lồ ng ngực hắn cũng phập phồng lên xuống.

Hắn không biết tại sao cảm xúc của mình lại đột nhiên dao động mãnh liệt đến vậy.

Hắn chỉ biết khi thanh niên trước mắt hắn khóc đến mức sụp đổ, trái tim hắn đau như bị xé nát.
Hắn luôn biết rằng họ ở bên nhau vì lợi ích, cũng không có thứ gọi là tình cảm.

Nhưng mới lúc nãy, hắn lại vì thanh niên mà đau lòng, cũng đau lòng vì đứa bé mà hắn đã đánh mất.
Khi hắn nghe thấy tiếng khóc vang dội đó, mắt hắn lại dấy lên niềm hy vọng, làm cho trái tim bỗng chốc sáng ngời.

Cho tới nay hắn luôn chôn giấu một bí mật sâu trong lòng, một bí mật… không thể cho ai biết.
Rằng hắn là một người sống lại thêm một đời, một con người đã từng trải qua sự sống và cái chết, một người càng thêm điên cuồng và thù hận.


Cuối cùng lại phát hiện ra rằng chỉ có khoảng thời gian ở Thần Hi Các mới là khi hắn thực sự được sống.
Vì vậy, khi biết mình được sống lại, lần nữa quay trở lại khoảng thời gian khi mà cả mẫu phi và huynh trưởng còn sống, Vũ Văn Mân đã cực kỳ vui mừng!
Khi sống lại, hắn vừa kết thúc một trận chiến khốc liệt ở biên cương phía Bắc.
Ngay khi xác định được thời điểm sống lại, hắn lập tức cưỡi ngựa phi nhanh về kinh.

Bởi vì khi đó, chỉ còn ba ngày nữa là Đại hoàng huynh sẽ chết trong ngục Đại Chiêu.

Cũng chính lúc hắn chuẩn bị quay về thì lại nhận được một bức thư nặc danh từ bồ câu đưa tin.
Sau đó, hắn xác nhận được rằng bức thư dùng bồ câu đưa tin ấy là từ thanh niên trước mặt hắn lén truyền đến.

Đồng thời, hắn cũng lặng lẽ gửi một bức thư nặc danh cho Đại hoàng huynh, dặn dò hắn ta hành động cẩn thận.
Đáng tiếc lúc đó Đại hoàng huynh không để trong lòng, nếu không thì đã không bị bắt vào ngục Đại Chiêu.

Sau khi cướp ngục, hắn lại gặp vị tiểu lang quân này, thật ra lúc đầu thái độ hắn đối với cậu cũng không được tốt.
Không vì gì khác, chỉ vì kiếp trước tiểu lang quân là thủ hạ trung thành của Thái Tử, nhiều lần muốn giết hắn.
Kết cục của cậu thế nào, hắn cũng biết.
Sau khi sống lại, hắn không biết tại sao tiểu lang quân này lại không gả vào phủ Thái Tử nữa, cũng không biết cậu đã trải qua chuyện gì, nhưng trong quá trình tiếp xúc lâu ngày lại khiến hắn phát hiện ra một số phẩm chất đặc biệt của chính mình mà trước đây hắn chưa hề hay biết.
Hắn cũng từng phỏng đoán, cậu cũng là người sống lại.
Chính vì sự mất mát quá lớn mà cậu phải gánh chịu từ Thái Tử ở kiếp trước, nên tới kiếp này cậu đã tránh xa phủ của các Hoàng tử.

Nhưng nếu là vậy, tại sao cậu lại chọn giúp mình?
Dù đưa ra bao nhiêu lý do hắn cũng không hiểu được, nên hắn cũng từng coi cậu là kẻ thù giả tưởng, hoặc tính loại bỏ cậu để trừ hậu hoạ.
Cuối cùng vì sự giúp đỡ vô điều kiện hết lần này đến lần khác, mà hắn quyết định để cậu lại bên cạnh mình.
Thứ nhất, hắn thực sự đánh giá cao trí thông minh của cậu.

Và thứ hai, với một người biết rõ về hắn như lòng bàn tay, hoặc là giết cậu, hoặc giữ lại để mình dùng.

Hiện tại hắn không thể nhìn rõ thanh niên trước mắt, không phải không nhìn rõ cậu, mà là hắn không nhìn rõ lòng mình.
Ngay tại khoảnh khắc cậu gục ngã ấy, hắn thực sự muốn bảo vệ cậu nửa đời bình an.

Ngay cả khi cậu mất đi những người thân quý giá nhất trên đời, hắn cũng sẽ luôn ở bên cạnh, cho cậu niềm an ủi tinh thần.
Hắn nghĩ mình điên mất rồi.
Rồi lại không thể cưỡng được việc đó.
Cuối cùng Lục Hàm Chi ôm A Thiền đứng dậy, quay đầu nói với Vũ Văn Mân: “Điện hạ, ta phải quay về thôn trang một chuyến, xem ra có vài người ta cần phải xử lý.”
Vũ Văn Mân gật đầu, không nói gì, chỉ bước tới ôm hai người họ lên, chạy lấy đà vài bước rồi nhảy từ dưới vách đá l3n đỉnh.
Sau khi lên, Lục Hàm Chi đi phía trước, Vũ Văn Mân theo phía sau.


A Thiền đã khóc mệt nên ngủ thiếp đi trong vòng tay của Lục Hàm Chi.
Đã không ăn gì cả ngày, chắc bé đã đói lắm rồi.
Trên đường Lục Hàm Chi không nói lời nào, chỉ im lặng ôm A Thiền rồi từng bước đi về phía trước.
Mãi cho đến khi lên yên ngựa, Lục Hàm Chi mới cất lời: “Vũ Văn Mân, ngài muốn làm Hoàng đế không?”
Đây là lần đầu tiên Lục Hàm Chi hỏi hắn chuyện này một cách thẳng thừng như vậy, nhưng cậu cũng thấy mình đang hỏi một câu vô nghĩa.
Quyển sách mà cậu xuyên vào tên là “Đoạt Đích”, nếu không phải vì trở thành Hoàng Đế thì ai lại đi đánh đổi nhiều thứ như vậy?
Cho vui chắc?
Quả nhiên, Vũ Văn Mân trả lời: “Có.”
Lục Hàm Chi hỏi tiếp: “Vậy ngài có muốn trở thành một Hoàng đế tốt không?”
Vũ Văn Mân lại hỏi: “Thế nào là Hoàng đế tốt?”
Lục Hàm Chi trả lời: “Là người che chở thiên hạ.”
Vũ Văn Mân lắc đầu đáp: “Trước tiên phải bảo vệ người ngươi muốn bảo vệ, sau đó mới có sức mạnh để che chở được người trong thiên hạ.”
Lục Hàm Chi ngẩn ra.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy câu trả lời như vậy, cũng không phải trước đây cậu chưa từng đọc tiểu thuyết về chuyện chiếm ngôi, họ hoặc là tuyên bố hào hùng, hoặc là trách trời thương dân.
Hoặc là để đạt được một phen nghiệp lớn, hoặc để cứu vớt lê dân bách tính.
Đây là lần đầu cậu nghe có người nói rằng phải bảo vệ được người mà mình muốn bảo vệ trước.

Nhưng không hiểu sao cậu lại thấy Vũ Văn Mân như thế này thật tốt.
Cậu cũng muốn một người bao che khuyết điểm như vậy, người có thể bất chấp hậu quả mà che chở cho mình.

Nhưng cuối cùng cậu cũng không nói gì, dù sao khi con người yếu đuối sẽ đặc biệt dễ nảy sinh ý muốn ỷ lại vào ai đó.
Lục Hàm Chi vỗ nhẹ vào cái mông béo của A Thiền, cảm thấy bé con của cậu đói cả ngày nên gầy rồi.

Một ngày này, không biết bé đã sợ hãi biết bao nhiêu.

Dù sao bé mới có sáu tháng tuổi, chỉ vừa mới có thể ngồi vững.

Bé cứ như vậy dựa vào góc xe ngựa, cũng may không có thú dữ tới, nếu không A Thiền thật sự là một khối thịt béo.
Lúc này, từ phía sau Lục Hàm Chi, giọng nói trầm ấm của Vũ Văn Mân vang vọng trong lồ ng ngực cậu.
“Như ta đã nói trước đây, nếu ngươi đã giúp bọn ta, ngươi sẽ nằm trong vòng bảo vệ của ta.

Nếu ta trở thành Hoàng đế … ta sẽ bảo vệ ngươi và A Thiền cả đời.”
Nếu ta là Hoàng đế, ngươi tất sẽ là Hoàng Hậu, tuyệt không thất hứa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi