SỞ HÁN TRANH BÁ

Cai Hạ, đại doanh quân Tề.

Vừa qua trưa, một gã tú sĩ trung niên trang phục màu lam tay áo hẹp không phép tắc ngoài lều vải bẩm báo, liền yên lặng đi vào lều lớn trong của Hàn Tín, Hàn Tín đang ở trong lều đọc binh thư nghe tiếng ngẩng đầu, thấy có người phía sau bất giác có chút kinh ngạc nói;

- Tiên sinh đến đây bằng cách nào?

Người tới không phải ai khác, chính là thuộc hạ đa mưu túc trí của Hàn Tín, Phạm Dương biện sĩ Khoái Triệt!

Khoái Triệt này cũng không đơn giản, Trần Thắng dấy binh nổi loạn ở xã Đại Trạch, từng phái đại tướng võ thần Triệu Đại tới bình định, đúng là dựa vào ba tấc lưỡi không mục nát của Khoái Triệt, võ thần mới có thể truyền hịch ngàn dặm, không đánh mà yên được hơn mười huyện Triệu Địa! sau này Hàn Tín diệt Tề, cũng là theo đề xuất của Khoái Triệt, cuối cùng mới hạ quyết tâm.

Thậm chí ngay cả Hàn Tín dâng tấu lên Lưu Bang thỉnh cầu tự lập Tề vương giả, cũng là chủ ý của Khoái Triệt.

Tuy nhiên, việc này cuối cùng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của Khoái Triệt, Lưu Bang không chỉ không răn dạy Hàn Tín, thậm chí còn thực sự lập Hàn Tín làm Tề vương, đây là kết quả không chỉ khiến sự đề phòng của Hàn Tín đối với Lưu Bang biến mất, còn khiến Hàn Tín trong lòng nổi lên hiềm khích với Khoái Triệt, từ nay về sau không thể nào nghe theo ý kiến của Khoái Triệt.

Chính bởi nguyên nhân như thế, lần này xuất chinh, Hàn Tín mới không đưa Khoái Triệt theo.

Tuy nhiên, Khoái Triệt vẫn không mời mà tới, một mình đuổi theo ra tới tiền tuyến Cai Hạ.

Thấy Hàn Tín, Khoái Triệt cũng không thi lễ, trực tiếp mở miệng:

- Đại vương, có biết ngươi đã chết đến đầu rồi không?

Hàn Tín đối với Khoái Triệt tuy rằng lòng đã nảy sinh hiềm khích, nhưng đối với kiến thức của Khoái Triệt vẫn tương đối khâm phục, cho nên nghe xong những lời này cũng chỉ thoáng nhíu mày, không có làm gì, kiên nhẫn nói:

- Tiên sinh nói đùa rồi.

- Nói đùa?

Khoái Triệt lắc đầu, nghiêm nghị nói:

- Tại hạ chưa từng nói đùa cùng Đại vương, Đại vương nếu không lập tức thu hồi bao vây mười phía, thả cho Hạng Võ và tàn quân quân Sở một con đường sống, chỉ sợ trong sớm tối liền có họa sát thân!

Nói xong dừng một chút, Khoái Triệt lại tiếp:

- Lưu Bang cũng không phải hạng người lương thiện, chỉ chờ diệt nước Sở, giết được Hạng Võ, y liền muốn thu thập lấy đầu Đại vương ngươi!

- Tiên sinh! TruyệnFULL.vn

Hàn Tín chau mày không hài lòng nói:

- Cho đến nay, ngươi tại sao vẫn còn giữ thành kiến với Hán vương?

- Thành kiến?

Khoái Triệt mỉm cười nói:

Đây cũng không phải thành kiến, Lưu Bang vì giữ mạng, cũng có thể đem cốt nhục của y đẩy xuống khỏi xe ngựa, hạng người lòng lang dạ sói như thế, như thế nào lại là người cùng chung phú quý, như thế nào lại đồng ý cùng Đại vương chung thiên hạ? Đại vương, người mau tỉnh lại, Lưu Bang chính là loại lưu manh, trên đời này không có chuyện gì y không dám làm!

- Đủ rồi.

Hàn Tín phất tay khiển trách:

- Lời đồn, tất cả chỉ là tin đồn, những điều xằng bậy như vậy tiên sinh cũng tin sao?

Nói mấy lời này, Hàn Tín lại nghiêm nghị bảo:

- Hán vương nhân nghĩa, thiên hạ đều biết, quan trong dân chúng, thay Hán vương lập đền thờ sống, nhiều vô số kể, Hán vương đối đãi ta tình sâu nghĩa nặng, ta sao có thể ruồng bỏ y?

- Nhân nghĩa? Ha ha. Hán vương nhân nghĩa?

Khoái Triệt lộ vẻ đau thương nói:

- Đại vương, đây là người nói thật lòng sao?

Hàn Tín im lặng không nói, một lúc sau mới trầm giọng bảo:

- Tiên sinh, những lời nói khuyên ta rời bỏ Hán vương, từ nay về sau không nên nói thêm, nếu không, đừng trách ta trở mặt vô tình.

Khoái Triệt lắc đầu, không nói thêm gì, trong lòng đối với Hàn Tín thất vọng đến cực điểm.

Xem ra trong mắt Khoái Triệt, tài năng quân sự của Hàn Tín, có thể nói thiên hạ vô song, thậm chí mãi mãi không có người sánh kịp, nhưng con mắt chính trị của hắn lại thật sự khiến người ta không khen được, hắn ngay cả Lưu Bang là người như thế nào cũng không nhìn rõ, không ngờ còn vọng tưởng cùng y chung hưởng phú quý, sẻ chia thiên hạ, đây quả thực là chữ chết không biết viết thế nào mà.

Quân thần khi đang đối lập nhau, đại tướng Lý Tả Xa bỗng nhiên đi nhanh đến.

Nhìn thấy Khoái Triệt, Lý Tả Xa khẩn trương chắp tay, cung kính thi lễ, chợt lại quay về phía Hàn Tín bẩm báo:

- Đại vương, Khổng Hy tướng quân phi ngựa cấp báo, kế ngập thủy hiển nhiên hiệu quả, hơn bốn nghìn quân Sở bị cản ở bờ bị giết hầu như không còn, Hạng Võ dẫn không tới sáu ngàn binh, chạy về hướng Thạch Hạp.

- Biết rồi.

Hàn Tín khoát tay áo, thản nhiên nói:

- Đi xuống đi.

- Vâng.

Lý Tả Xa cung kính vái chào, xoay người lui ra ngoài.

Đà Thủy trong hai mươi dặm phía nam. Hạng Võ dẫn năm nghìn tàn quân vội vàng chạy dọc xuôi về phía nam.

Nhắc tới vội vàng đi không thể không nói tới Tần Thủy Hoàng Doanh Chính, Doanh Chính từ khi càn quét sáu nước, thống nhất thiên hạ đến khi bệnh chết ở Sa Khâu, tổng cộng tại vụ mười một năm, lại làm được ba việc rạng rỡ sử sách, một là thống nhất chữ viết, một tay tạo ra nền tảng văn minh của tộc Hoa Hạ, hai là dẫn quân bắc tiến Hung Nô, nam chinh Bách Việt, một tay đặt lại phạm vi thế lực truyền thống tộc Hoa Hạ, ba là xây dựng lại hệ thống đường xá Hàm Dương theo quy mô lớn, đó cũng chính là nói tới sự gấp gáp vội vàng.

Tại vị mười một năm làm được ba việc lướn, hiệu quả cao giống như Hoàng đế Doanh Chính, không có người thứ hai!

Tư Mã Thiên ở trong sử ký nhục mạ Doanh Chính là bạo chúa, nhắc tới Đại Tần cũng dùng thời Bạo Tần, là cực kỳ không công bằng.

Đơn giản là di sản lịch sử để lại để người đời sau đánh giá, Doanh Chính là một vị Hoàng đế thiên cổ ngay cả việc nhân đức cũng không nhường ai, mặc kệ là Hán Vũ Đại đế, hay Đường Thái Tông, hoặc là Chu Nguyên Chương, cha con Chu Lệ, đều khó có thể theo kịp, về phần người đời sau có thổi phồng, còn chê bai hai vị hoàng đế Mãn Thanh, ngay cả xách giấy cho Tần Thủy Hoàng cũng không xứng.

Đương nhiên, công lao đó cũng không thể quy hết toàn bộ cho một mình Doanh Chính, bởi vì sau lưng Doanh Chính, có một hệ thống chính trị khổng lồ vận hành, mỗi một biện pháp đưa ra cho hắn chống đỡ, mỗi lần nói khiêu chiến với một quyết sách, hệ thống chính trị này chính là pháp chế do Thương Ưởng sáng lập ra, có lẽ nói hệ thống canh chiến.

Lời phàn nàn ít nhất, lại nói Hạng Võ, xa xa nhìn thấy hai ngọn núi lớn cản đường, trong hai núi có khe sâu, lao qua từ bắc tới nam xuyên giữa mà đi, địa thế cực kỳ nguy hiểm, Hạng Võ lúc này ghìm ngựa dừng lại, quay đầu hỏi Hạng Trang cùng đi:

- Tam đệ, ngọn núi phía trước là núi gì? Cực kỳ nguy hiểm!

Hạng Trang tự nhiên cũng không trả lời được, liền nhanh chóng phái người đi thăm dò.

Không lâu sau, liền có tên lính thông thuộc địa hình tới trước ngựa của Hạng Võ, quỳ xuống bẩm báo:

- Đại vương, phái trước là núi Song Long, ở giữa là Lạc Thạch Hạp, từ bắc tới nam kéo dài hơn mười dặm, chỗ hẹp nhất hai xe cũng có thể đi song song.

- Vương huynh, nơi này rất nguy hiểm!

Hạng Trang trầm giọng nói:

- Nếu liên quân ở trong này mai phục, chỉ chờ quân ta vào trong khe sâu bọn họ sẽ bịt kín hai cửa bắc nam, chúng ta sẽ trở thành cá trong chậu.

- Cá trong chậu? So sánh hay vậy.

Hạng Võ đương nhiên chưa từng nghe qua câu thành ngữ mới xuất hiện ở đời Minh, nhưng cũng không khó hiểu được ý tứ của câu thành ngữ đó, lập tức hỏi tên lính kia:

- Có còn con đường nào khác có thể đi qua không?

- Không có, qua núi Song Long chỉ có một con đường này.

Tên lính kia nói:

- Nếu đi vòng, ít nhất phải dài hơn một trăm dặm.

- Nhiều hơn một trăm dặm?

Hạng Bá nhíu mày nói:

- Ta nhi, đây không thể được, chờ chúng ta đi vòng qua núi Song Long, liên quân của đứa nhỏ Hàn Tín đã xuyên qua Lạc Thạch Hạp bắt chúng ở ở phía trước rồi.

Dừng một chút, Hạng Bá lại nói:

- Dựa theo lời ta, đứa trẻ Hàn Tín căn bản không thể ngờ chúng ta sẽ đi đường này, nơi này không có khả năng có mai phục.

- Nếu chẳng may có mai phục ở đó?

Đại tướng Chung Ly Muội phản bác:

- Quân ta chẳng lẽ không gặp nguy hiểm?

- Tam đệ, ngươi nói nên làm gì bây giờ?

Hạng Võ trầm ngâm một lát, ánh mắt bỗng nhiên hướng về phía Hạng Trang.

Chung Ly Muội, Tiêu Công Giác, Hoàn Sở và ánh mắt đại tướng quân Sở không tự chủ được chuyển hết lên người Hạng Trang, giờ khắc này, trong lòng mọi người đều nổi lên một tia cảm giác khác thường, dường như sau lần trọng thương trước, tam tướng quân liền thay đổi thành người khác, trước kia tam tướng quân chỉ biết lỗ mãng xông lên chém giết, nhưng Hạng Trang hiện tại, lại có vẻ cơ trí hơn người.

- Đốt!

Hạng Trang không cảm thấy có gì không ổn, cao giọng nói:

- Phóng hỏa đốt núi!

Hạng Trang hiện tại tuy rằng từ đời sau xuyên việt mà tới, nhưng trên sử sách cũng không ghi lại rõ rangfm Hàn Tín thập diện mai phục cụ thể là chưa tới mười mặt, cho nên, hắn cũng không thể dám chắc, phía trước núi Song Long có mai phục hay không, tuy nhiên hiện tại trong núi có mai phục hay không đã không còn quan trọng, không có quân mai phục thì thôi, nếu có quân mai phục, vậy thì đốt chúng thành tro bụi đi.

- Ý kiến hay!

Chung Ly Muội khen:

- Lúc này đang là mùa rét đạm, cây có trong núi cũng khô hơn một chút, trên núi nếu có dấu hiệu quân mai phục, chỉ cần một trận lửa lớn này nhất định thiêu cháy, bọn họ cũng chỉ có thể cùng cây cỏ hóa thành tro tàn.

Hạng Võ tim đập thình thịch, lúc này hạ lệnh nói:

- Hạng Thanh, lệnh ngươi dẫn thuộc hạ cốt lõi, vào cốc đốt núi!

- Vâng!

Hạng Thanh đáp vang dội, dẫn theo mấy trăm tàn binh cốt lõi, thu thập những vật nhóm lửa vào Lạc Thạch Hạp.

Núi Song Long, sườn núi.

Đại tướng Trần Hạ quân Tề đang đứng trên một đoạn đường núi, tay đặt ở mũi thuyền lạnh hướng về phía bắc cửa cốc nhìn ra xa.

Thấy đại quân nước Sở từ đầu tới cuối không chịu tiến vào cửa khe sâu, Trần Hạ rất khó hiểu, tự nhủ nói:

- Quái lạ, quân Sở như thế nào còn không vào cốc? Chẳng lẽ hành tung của quân ta bị lộ? Điều đó không có khả năng, khi quân ta vào núi đã rất cẩn thận, ngay cả người tiều phu trên núi đều giết, tuyệt đối không thể có chuyện tin tức bị bại lộ

Khi Trần Hạ đang không ngừng hoang mang, Giáo Úy thân binh từ phía sau bỗng nhiên kêu lên:

- Tướng quân, hình như có quân Sở vào cốc!

- Hả?

Trần Hạ nhìn lên chăm chú, quả nhiên nhiinf thấy một đội quân Sở nhỏ đã uốn lượn vào khe sâu, ước chừng có khoảng bốn trăm người, tuy nhiên, đại quân nhân mã quân Sở vẫn ở ngoài cốc, chưa vào, lập tức Trần Hạ càng hoang mang nói:

- Quái lạ, chỉ phái vài người như vậy vào cố, Hạng Võ muốn làm gì đây?

- Đúng vậy, Hạng Võ muốn làm gì?

Thân binh Giáo Úy cũng vò đầu khó hiểu.

Tuy nhiên rất nhanh, Trần Hạ và giáo Úy thân cận liền hiểu được ý đồ của Hạng Võ, bởi vì ba bốn trăm quân Sở sau khi vào khe sâu cũng không vội vã chạy đi, mà bắt đầu châm những ngọn lửa nhỏ rải lung tung khắp nơi.

- Tướng quân không tốt!

Giáo Úy thân cận quá sợ hãi nói:

- Quân Sở muốn phóng hỏa đốt núi!

- Chết tiệt, đám Giang Đông mọi rợ giảo hoạt này!

Sắc mặt Trần Hạ trong khoảnh khắc trở nên trắng bệnh, lúc này quát:

- Mau, truyền lệnh đến các bộ, lập tức thoát khỏi núi này!

Nhưng mà, lúc này Trần Hạ muốn rút lui khỏi núi cũng đã muộn rồi.

Cây cỏ trong cốc đã khô héo, lại trải qua gió Bắc lạnh thấy xương, lửa dưới sự hỗ trợ của gió, thế lửa rất nhanh tràn qua đoạn vách đá trên nước hướng về phái sườn núi lao tới, ba nghìn phục binh căn bản không kịp xuống núi đã bị trận đại hỏa nuốt sống, Trần Hạ mệnh tốt, cho nên thời điểm cuối cùng phát hiện một sơn động, khản trương trốn vào trong mới may mắn giữ được cái mạng già.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi