Trở lại Vương gia, vốn dĩ Mộc Cẩn mang theo tâm lý mông lung.
Sống ở nền văn minh xã hội chủ nghĩa, trước kia Mộc Cẩn nhìn thấy những người cầm binh khí đánh nhau ở quy mô lớn cũng chỉ có ở trên TV, giờ này khắc này mới ý thức được khoảng cách đến cái chết của mình gần như thế nào.
“Không có việc gì, thôn chúng ta người đông thế mạnh, bọn họ đánh không đến nhà ta…” Vương Lý thị an ủi.
Mộc Cẩn rõ ràng bị dọa, ôm Vương Lý thị không chịu buông tay.
Vương Lý thị chuẩn bị chờ việc ở đầu thôn kết thúc sẽ an ủi Mộc Cẩn bình tĩnh lại.
Về phần Vương Sùng Võ, sau khi đưa Mộc Cẩn về nhà liền cầm theo một cái cuốc chạy về phía cửa thôn.
Mộc Cẩn đến đây được một lúc, thì tiếng đánh nhau, tiếng mắng chửi bên ngoài cũng dần dần thu nhỏ cho đến khi khôi phục lại bình tĩnh.
Vương Lý thị vừa vỗ nhẹ Mộc Cẩn để trấn an, vừa nôn nóng mà nhìn về phía cửa lớn.
Thôn Vương gia người nhiều, nhưng mà nhỡ đâu đám bên ngoài kia có đao kiếm thì phải làm sao bây giờ?Lúc Mộc Cẩn và Vương Lý thị còn đang lo lắng không thôi, Vương Bảo Sơn dẫn theo hai đứa con trai trở về.
Vương Lý thị lẩm bẩm một tiếng: “Cám ơn trời đất, Bồ Tát phù hộ.
”Lúc này, Chu thị kinh hô một tiếng: “Đại Lang, đầu của chàng!”Lúc này mới chú ý tới, trên trán Vương Sùng Văn bị thương một vết.
Vương Sùng Văn xua tay nói: “Không có việc gì, chỉ là bị trầy da mà thôi.
”Khi đánh nhau, đối phương lấy xẻng bổ về phía đầu hắn, may mắn Vương Sùng Văn kịp thời tránh thoát không bị thương tổn đến điểm yếu, miệng vết thương không lớn, hiện tại đã kết vảy.
Vương Lý thị tỉ mỉ xem qua, thấy chỉ là một vết thương nhỏ thì mới yên tâm.
Lúc này các nàng nghe Vương Bảo Sơn kể lại thì mới biết đến ngọn nguồn sự việc.
Hai ngày trước nhà Lưu Phúc Quý ở cửa thôn mới thu hoạch lương thực, nhà hắn người thì nhiều mà sân thì nhỏ, hoàn toàn không thể phơi đủ lương thực của năm mẫu đất, cho nên mới mang lương thực phơi ở ngoài cửa, lại không nghĩ tới sẽ có người ngoại thôn theo dõi.
Thôn Liễu Kiều ở cùng huyện bởi vì không có nước tưới tiêu, cộng thêm ruộng đất lại ít, không giống thôn Vương gia giàu có, cho nên đã rơi xuống hoàn cảnh không có lương thực để ăn, liền dứt khoát muốn cướp một lần.
Trong thôn huy động mười mấy hán tử tới thôn Vương gia để cướp lương thực, bọn họ ở Vương gia thôn theo dõi vài ngày, mới quyết định xuống tay với nhà Lưu Phúc Quý.
Nhà Lưu Phúc Quý thu hoạch không ít lương thực, hơn nữa lại ở cửa thôn, bọn họ cướp lương thực sẽ không đến mức kinh động quá nhiều người, rút lui cũng khá dễ dàng.
Đám người này ngày thường đều là nông dân trung thực thật thà, cùng đường rồi mới làm ra loại chuyện cướp bóc này, chỉ muốn cướp lương thực, có thể không làm người khác bị thương thì sẽ không làm, bởi vậy cháu trai bảy tuổi của Lưu Phúc Quý mới có thể có cơ hội trốn đi gọi viện binh.
Lúc nam nhân trong thôn biết được tin đều chạy về phía nhà Lưu Phúc Quý, đám người kia rốt cuộc cũng là người xứ khác nên không thể địch lại bọn họ, đều bị bắt đưa đến quan phủ.
.