Khi biết nhà Kim Bảo cho con cai sữa thì Vương Lý thị, người từng nuôi dưỡng ba đứa con, nói sau khi đến tháng thứ tư mới có thể cho ăn thêm một chút cháo tiểu mạch gì gì đó.
Con nít mới được ba tháng thì uống sữa là tốt nhất.
Nhưng mà bởi vì nhà Kim Bảo đã không còn sữa nên bọn họ chỉ có thể cho thử ăn cháo tiểu mạch.
Vương Lý thị cảm thán trong lòng cho số mệnh cực khổ của cháu trai, cháu gái, còn chưa ra đời thì cha đã gặp phải nạn thổ phỉ chết đi, nương lại bởi vì đả kích mà thân thể suy yếu không có sữa cho bọn chúng uống, hai đứa bé có thể trong đại nạn sống sót được hay không thì phải xem số mệnh rồi.
Bà ấy không dám thể hiện ra trước mặt Mộc Cẩn, nếu không thì khiến cho Mộc Cẩn chỉ tăng thêm áp lực.
Vương Lý thị thầm cầu thần khấn phật phù hộ cho hai đứa bé bình an vô sự.
Đợi đến khi hai hai đứa bé được bốn tháng, Mộc Cẩn đã cho bọn chúng ăn thêm đồ ăn phụ, trong đó chủ yếu là cháo tiểu mạch và canh trứng gà.
——Thời gian cũng đã đến tháng tám rồi, không những không có mưa mà ngược lại hạn hán còn trầm trọng hơn nữa.
Con trai lớn của tộc trưởng là Sùng Viễn đang làm mưu sự ở huyện nha, khi về đến nhà thì nói triều đình biết chuyện hạn hán đã cho mở kho lương để phát lương thực cứu trợ thiên tai, nhưng mà toàn bộ phương bắc đều chịu thiên tai, lương thực thì rất có hạn.
Huyện lão gia của bọn họ là quan thanh liêm, đã đem lương thực phân phát đến thôn chịu thiên tai nghiêm trọng nhất, nhưng vẫn không ăn thua gì.
Lương thực quá ít mà người bị nạn lại quá nhiều.
Ngoài trừ một bộ phận người nhà giàu ra thì mỗi nhà mỗi hộ còn lại gần như đều thiếu lương thực, lương thực triều đình phát xuống còn có thể chống chịu được mấy ngày chứ?Mấy ngày trước thương nhân nâng giá lương thực lên ào ào, mọi người có tiền dư trong tay đói không chịu được vẫn có thể cắn răng mà lấy tiền ra mua lương thực, nhưng bây giờ, bên ngoài đến cả người bán lương thực cũng không có.
Có tiền cũng không mua được lương thực.
Mọi người có lương thực tích trữ thì thấy tình hình này càng sống chết giữ khư khư lương thực tích trữ trong tay.
Cũng không biết ngày nào năm nào trời mới đổ mưa, hoa màu lại không trồng được, chỉ có thể dựa vào lương thực tích trữ trong tay để sống.
Bởi vì con trai trưởng làm mưu sự ở nha môn, tộc trưởng rất coi trọng con trai lớn cho nên bỏ tiền mua một viện nhị tiến ở huyện thành cho hắn, Vương Sùng Viễn sống bên trong cùng vợ và con nhỏ.
Trong tình hình gay gắt bây giờ, trong thành không mua được lương thực, Vương Sùng Viễn cũng hết cách, chỉ có thể đưa vợ và con cái quay về nhà, dù gì lương thực trong nhà cũng nhiều, bọn họ không cần đi bôn ba khắp nơi cùng hắn.
Lúc hắn mang một bao lương thực quay về huyện thành, còn nhờ huynh đệ người làm trong nhà hộ tống, trong tay cũng có dao, bằng không sớm đã bị những người bị đói đến nảy sinh lòng tham cướp mất rồi.
Nhìn thấy nửa năm tới hoàn toàn không có cách nào trồng được hoa màu thì có một số người đã có có ý định lấy nước trong giếng.
.