Nhiều nhất là tìm ở xung quanh thôn.
Mộc Cẩn cảm thấy, nếu như mình đã xuyên không, thì chuyện này nào cũng có khả năng thật sự tồn tại, nói không chừng tính tiết trong tiểu thuyết sẽ diễn ra, hoặc là ở trong rừng cây trên núi, thôn bọn họ có thể tìm thấy một nguồn suối chưa bao giờ được người ta phát hiện qua.
Nhưng sự thật chứng minh, may mắn không mỉm cười với bọn họ.
Sùng Văn quay về nói, đừng nói là nguồn nước, rừng cây trên núi đều đã khô hơn một nửa rồi, bọn họ còn phát hiện một ít xác chết của động vật ở bên trong, nhìn giống như bị chết khát.
“Sao các ngươi không mang chúng quay về, dù là chết rồi thì vẫn là thịt mà?” Sùng Võ nghe đến ăn là ngồi không yên rồi.
“Làm gì có chuyện tốt như vậy? Súc sinh đó chỉ còn lại da thôi, không còn hình dáng gì, vừa nhìn là thấy chết lâu rồi, ai còn dám ăn? Không sợ chết sao?”Sùng Võ thất vọng gục đầu xuống.
Chính lúc người trong thôn tìm nguồn nước ở khắp nơi thì trong thôn có vị khách không mời mà đến.
Mấy tháng trước thôn Liễu Kiều có mấy tên cao to đến cướp bóc bị thôn Vương gia đánh trả lại, sau đódẫn đến quan phủ sớm đã truyền đến thôn bên cạnh, còn thêm thôn Vương gia phòng thủ chặt chẽ, thôn xung quanh thiếu lương thực đều không có ý định với thôn Vương giaTrong thôn mới bình yên được mấy tháng đã có người đến.
Lần này hoàn toàn không phải một đám người cao to, mà trong đội ngũ có cả già lẫn trẻ.
Sự phòng bị của người trong thôn cũng bớt đi không ít.
Thôn Vương gia không lớn, Mộc Cẩn ở trong nhà nghe thấy tin tức ở cửa thôn, đợi nhìn thấy ở đó có nhiều người như vậy vây quanh thì bị dọa cho cực kỳ kinh hãi.
Nàng bảo Vương Sùng Võ ở nhà rồi gấp rút lên núi thông báo cho ngườiđi tìm nước.
Người đi ra ngoài tìm nước hầu hết đều là đàn ông, trong thôn bây giờ chỉ còn lại vài người đàn ông tuần tra và đàn bà, trẻ em già yếu, sức chiến đấu cực kỳ thấp.
Lỡ như xảy ra xung đột sợ là phải chịu tổn hại.
Người bảo vệ cửa thôn nhanh chóng đi đến nhà Vương Bảo Hưng, ngoài trừ Vương Bảo Hưng ra thì không còn ai có thể làm chủ chuyện lớn như vậy được.
Nghe giọng nói của đám người đó không giống người của huyện bọn họ.
Thấy Vương Bảo Hưng đến, mấy người này đoán Vương Bảo Hưng chắc chắn là người đứng đầu trong thôn, liền tranh nhau nói.
Nhiều người cùng nói, tốc độ nói lại nhanh, hoàn toàn nghe không rõ đối phương đang nói gì.
Hai bên giao tiếp khá lâu, bên này thôn nhà họ Vương mới biết, đám người bọn họ là người của huyện Cố Lương bên cạnh, huyện Cố Lương bị thiên tai nghiêm trọng hơn bọn họ, thật sự đến cả một hạt lúa cũng không thu hoạch được, không chỉ như vậy, đến cả giếng cũng khô hết rồi.
Bọn họ không còn cách nào chỉ có thể chọn rời quê hương đi lánh nạn, kết quả trên đường đừng nói là lương thực, đến cả nửa giọt nước cũng tìm không được.
Bọn họ chuẩn bị tiếp tục đi về phía Đông, nghe nói phía đông gần biển, bên đó chắc chắn có nguồn nước.
Có người già khóc ngay tại chỗ: “Nếu không phải bị ép đến bước đường cùng, chúng tôi cũng không muốn rời xa quê hương, các người đều là người lương thiện, cho chúng tôi một ít lương thực để ăn đi, tôi xin cúi lạy các người.
”.