SỔ TAY GHI CHÉP CÁCH LÀM ĐÀN ÔNG TỐT



Edit: Yên
Chương 21 Hỗn Thế Ma Vương* giới giải trí ( 1)
*混世魔王: hỗn thế ma vương; ma vương hại đời; quỷ trong thời loạn (ví với kẻ gian ác chuyên làm hại nhân dân.)
Cốt truyện thế giới này khá đơn giản, nói ngắn gọn là một câu.

Con đường thăng cấp của nam chủ đã chịu nhiều đau khổ.

Dựa theo tóm tắt của Lâm Thời Hằng thì nguyên văn tác giả muốn biểu đạt có lẽ là câu chuyện kể về hành trình nam chủ từng bước một đi lên địa vị cao rồi cuối cùng đạt được sự công nhận vinh quang như thế nào.

Đây là một kết cục hoàn mỹ, tác giả cũng vì làm kết cục càng thêm hoàn mỹ nên đều sẽ chê trước khen sau một chút, nói cách khác trước đó để nam chủ địa vị thấp một chút, như vậy mới có một khởi điểm giao tranh tốt được.

Nguyên văn tác giả hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, bởi vậy thân phận nam chủ là cô nhi, sống ở cô nhi viện cùng em gái, hai người nương tựa lẫn nhau, khi còn nhỏ chỉ có em gái là người có thể dựa vào, có lẽ là vì biểu đạt một chút nam chủ thê thảm cỡ nào cho nên vào lúc nam chủ tám tuổi, em gái được nhận nuôi, sau đó hắn liền ở cô nhi viện sống trong cảnh bị bắt nạt.

Sau nữa, bởi vì muốn kiêm chức làm công, thành tích cũng không phải rất tốt.

Có lẽ sẽ có người cảm thấy, thân là nam chủ, sao thành tích của hắn có thể không tốt chứ?
Đấy là bởi vì, giả thiết nam chủ của hắn là một nam minh tinh, mà con đường vương giả kia của hắn cũng là con đường showbiz.

Sau khi trải qua đủ các loại thê thảm khi bị bắt nạt, bởi vì diện mạo nam chủ không tồi nên liền được người đại diện của hắn biển to đãi cát đào ra, thân là nam chủ, thiên phú diễn xuất của hắn đương nhiên là không tồi, nhưng chính vì vậy nên cũng sẽ có các loại người chướng mắt hắn, hơn nữa còn muốn chèn ép hắn bằng đủ mọi cách.

Đa phần người làm vậy là vì ghen ghét, cũng có phần lớn thuần túy là bị quang hoàn của pháo hôi ảnh hưởng.

Mà thân thể hiện tại của Lâm Thời Hằng chính là một trong số những kẻ chèn ép nam chủ.

Thân phận nguyên chủ là tiểu thiếu gia của tập đoàn Dư Quang, mà lực ảnh hưởng của tập đoàn Dư Quang trong giới giải trí cũng cực kỳ lớn, hơn nữa, kỹ thuật diễn của nguyên chủ thực sự khá tốt, nhờ vậy mà tiểu thiếu gia là hắn vẫn luôn một đường xuôi gió xuôi nước, vừa mới vào giới giải trí hơn một năm đã thành công trở thành tiểu sinh đang hot.

Đừng nhìn chỉ là tiểu sinh đang hot thôi, bởi vì cái thân phận tiểu thiếu gia của tập đoàn Dư Quang này, nguyên chủ hoàn toàn có thể xem như là muốn làm gì thì làm trong giới giải trí, đương nhiên chỉ có người biết thân phận của hắn mới làm vậy được, những người khác chỉ biết hắn có bối cảnh, lại không biết bối cảnh này rốt cuộc lớn đến đâu.

Nguyên nhân nhằm vào nam chủ rất đơn giản, một vai diễn hắn muốn lại bị nam chủ đoạt mất.

Chỉ là một vai diễn có chút hút fans mà thôi, đối với nguyên chủ mà nói thì chỉ cần hắn muốn, thuận miệng một câu là có thể có mười mấy kịch bản cho hắn chọn lựa, chỉ là lúc ấy vai diễn này là trực tiếp thử kính, nguyên chủ bị bại bởi nam chủ.

Hắn đương nhiên không phục một vạn lần, thậm chí còn muốn nói ra thân phận buộc đạo diễn đoàn phim thay đổi lựa chọn, nhưng đạo diễn kia lại là cái xương cứng, địa vị trong giới cũng không tầm thường, không chịu vì cường quyền khom lưng, cuối cùng, nam chủ có được nhân vật này.

Chỉ là một nhân vật mà thôi nhưng lại là đả kích đầu tiên nguyên chủ gặp phải từ sau khi tiến vào giới giải trí, hơn nữa bị đạo diễn kia châm chọc nên lúc hắn trở về liền ngầm muốn ra ám chiêu trả thù đạo diễn, kết quả người trong nhà lại gọi điện thoại tới cảnh cáo hắn không được ra tay với đạo diễn.

Trong lòng nghẹn một bụng lửa giận lại không có chỗ phát tiết thì phải làm sao?
Giận chó đánh mèo!
Cần phải giận chó đánh mèo!
Vì thế, nam chủ chỉ là dựa vào thực lực của mình đạt được một nhân vật, còn đang vui vẻ vì tiền thù lao đóng phim có thể mua một bộ phòng ở đã bị ghi hận như vậy đấy.

Dựa theo lực ảnh hưởng của tập đoàn Dư Quang sau lưng nguyên chủ, Lâm Thời Hằng không cần xem đoạn sau cũng biết hắn chính là Boss lớn nhất.

Quả nhiên, nguyên chủ liên tiếp chèn ép, nam chủ đương nhiên không chịu cứ như vậy không thể hiểu được bị chèn ép, lúc nguyên chủ lần lượt ra tay, lại bị lần lượt hóa giải, thù hận giữa hai người kết càng ngày càng sâu hơn, làm loạn đến toàn bộ giới giải trí đều biết bọn họ không ưa nhau.

Mà trong khi nam chủ dù bị chèn ép cũng vẫn ngày một đi xa hơn, có được càng ngày càng nhiều fans hơn thì hắn đột nhiên tìm được em gái song hào thai lúc trước được đưa đi lúc tám tuổi của mình.

Chỉ là tình huống em gái hắn lại không tốt lắm.

Lúc trước cô được một đôi vợ chồng không thể sinh dục nhận nuôi, mà lúc cô được nhận nuôi đến mười tuổi liền tới đoạn kịch tính của cốt truyện, mẹ nuôi được chẩn bệnh là rất khó thụ thai lại mang thai.

Có con ruột của mình, đứa bé được nhận nuôi này không khỏi trở lên xấu hổ, trùng hợp đúng lúc này công tác cha nuôi có biến động, con gái ruột còn nhỏ đương nhiên muốn mang theo bên người, còn con gái lớn được nhận nuôi này lại không quá tiện đưa theo cùng.

Bởi vậy sau khi hai vợ chồng bàn bạc cả đêm thì liền đưa con gái nuôi cho ba của cha nuôi, cũng chính là ông nội cô đến chăm sóc.

Công việc của bọn họ rất có thể diện, sau khi để tiền lại giúp con gái nuôi vào trường học tốt liền vô cùng vui vẻ mang theo con gái nhỏ dọn khỏi thành phố này.

Theo lý mà nói, con gái nuôi nhiều lắm cũng chỉ là một đứa bé bị bỏ rơi, tuy có lẽ sẽ mất đi sự quan tâm yêu thương của cha mẹ nhưng bởi vì về mặt tài chính thì bọn họ vẫn khá hào phóng, cho nên lẽ ra sống cũng sẽ không quá thảm.

Nhưng ai ngờ ông nội mà cha mẹ nuôi nhờ lại là một tên cầm thú chứ.

Lúc cha mẹ nuôi rời đi, cô mười hai tuổi, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng diện mạo xinh đẹp đã dần hiển lộ ra, khi đó cô vẫn là đứa trẻ hoạt bát, bởi vì cha mẹ có em gái nhỏ mà đột nhiên vắng vẻ cô nên trở nên có chút trầm mặc thẹn thùng, tuy như vậy nhưng thành tích cũng vẫn luôn cầm cờ đi trước.

Cho đến khi chủ nhiệm lớp phát hiện học sinh luôn luôn nghiêm túc học tập, thành tích lại ưu tú này lúc đi học biểu tình trở nên hoảng hốt, thành tích cũng tuột dốc không phanh, mới thông qua dấu vết để lại điều tra ra ông nội đang chăm sóc cô hóa ra vẫn luôn dâm loạn cô bé nhỏ mới chỉ có mười hai tuổi này.

Tuy bởi vì thời trẻ hắn bị thương nửa người dưới nên không thể làm chuyện nghiêm trọng nhất, nhưng mỗi lần thừa dịp đứa cháu gái không chung huyết thống này ngủ lại thì chuyện vào trong phòng cô chiếm tiện nghi đều là thường xuyên xảy ra, mà đáng giận nhất là có một lần cháu gái bừng tỉnh lại, ông ta lại che miệng cô uy hiếp, nói nếu cô dám nói ra ngoài thì sẽ đưa cô về cô nhi viện.

Còn nói nếu người khác biết chuyện này thì người bị chỉ chỉ trỏ trỏ, không thể đi học tiếp, bị người mắng cũng chỉ là cô mà thôi.

Cô mới mười hai tuổi, khi còn nhỏ ở cô nhi viện không có cơ hội tiếp xúc đến sản phẩm điện tử, chờ tới khi được nhận nuôi, cha mẹ nuôi vì để cô chuyên tâm học tập nên vẫn luôn không cho cô tiếp xúc di động cùng internet, giờ tin học ở trường học thầy cô lại chỉ dạy về thao tác, tri thức cô biết về phương diện này quá ít.

Sau đó bởi vì cô cảnh giác cùng phản kháng, ông nội cũng không lại thực hiện tiếp được, chỉ là đôi khi nửa đêm cô tỉnh lại là có thể nhìn thấy người được cô gọi là ông nội ngồi ở đầu giường nhìn cô.

Cô dần dần không dám ngủ, muốn đến trường học dừng chân, dù cho người ông nội trước mắt đồng ý thì muốn nói cho người khác sẽ vẫn lại bị những lời của ông nội làm sợ tới mức không dám mở miệng.

Nếu không phải chủ nhiệm lớp cô phụ trách cẩn thận, nhận ra học sinh này không đúng liền kiên nhẫn dò hỏi vài lần thì có lẽ sớm hay muộn cô sẽ có một ngày bị mạnh mẽ dâm loạn.

Chủ nhiệm lớp cuối cùng vẫn hỏi ra được từ trong miệng cô, cô ấy tức giận tới không nhịn được muốn đánh nhau một trận với cái kẻ được cô bé mười hai tuổi trước mặt này gọi là ông nội.

Sau đó, chủ nhiệm lớp tìm được phương thức liên hệ của cha mẹ nuôi của cô, liền nói chuyện này cho bọn họ.

Mẹ nuôi phải chăm con, cha nuôi liền xin nghỉ trở về.


Sau khi đón cô về nhà, cô nhạy bén phát hiện không đúng, trong ánh mắt cha nuôi nhìn về phía cô không còn yêu thương ngày xưa nữa, chỉ còn lạnh băng cùng không kiên nhẫn, sau đó cô mới biết ông nội đã nói với cha nuôi là cô muốn có nhiều tiền tiêu vặt hơn nên cố ý câu dẫn ông ta.

Cô khóc lóc cãi lại, một cô bé mười hai tuổi, chưa từng trải, không có nhiều kinh nghiệm thì sao có thể nói được một lão già vô sỉ chứ.

Hơn nữa lão già này vẫn luôn không cưới vợ từ khi người vợ trẻ tuổi qua đời, đối ngoại vẫn luôn tỏ vẻ là một người vô cùng thâm tình với vợ.

Cô đương nhiên không biết thân thể tên ông nội vươn tay dâm loạn cô này có tật xấu nên cũng không biết phải cãi lại như thế nào.

Giữa bố ruột nuôi lớn bản thân cùng con gái nuôi mới chỉ ở chung mấy năm, chuyện chọn ai vừa xem đã hiểu ngay.

Cô bé mười hai tuổi đã bị đưa đến ký túc trường học, mỗi tháng đúng giờ đưa tiền, lúc nghỉ còn cần phải về cái nhà có tên ông nội kia.

Cha nuôi cảm thấy bản thân đối xử thế này với con gái nuôi còn nhỏ tuổi đã câu dẫn người này xem như đã tận tình tận nghĩa.

Nhưng không quá một năm, hắn liền nhận được tin tức con gái nuôi định tự sát, cuối cùng bị cô giáo ngăn lại.

Sau khi kiểm tra, cô bị chẩn bệnh là trầm cảm có khuynh hướng không coi trọng mạng sống của mình.

Lúc ấy công việc của hai vợ chồng đều đã vào quỹ đạo, hiện tại đã đón lão ba tới chăm sóc con gái nhỏ, tinh lực của trẻ con là vô hạn, đối với một ông già mà nói thì chăm sóc một đứa cũng đã có chút mỏi mệt, càng đừng nói còn phải chăm sóc một đứa khác muốn tự sát, còn là cô bé mười mấy tuổi đã từng muốn "Câu dẫn" ông ta nữa chứ.

Cha mẹ nuôi lại thương lượng với nhau, đối với bọn họ mà nói thì đứa con gái nuôi này là một sai lầm ngoài ý muốn, nếu nói phía trước còn có vài phần cảm tình thì lúc cô "câu dẫn" ông nội vì tiền tiêu vặt, cảm tình cũng đã chuyển biến thành chán ghét.

Sở dĩ còn nuôi cô chỉ bởi vì pháp luật không cho phép sau khi nhận nuôi trẻ con, bản thân có con ruột liền không nuôi nữa.

Hai người một người là giáo viên cao trung, một người là nhân viên chính phủ, đối với con gái nuôi không biết coi trọng tính mạng của mình mà còn có ý đồ tự sát này đều không có ấn tượng tốt gì cả.

Nếu mang về nhà, không nói chuyện con bé bị bác sĩ chẩn bệnh là có bệnh trầm cảm có khuynh hướng không coi trọng tính mạng của mình, nếu như lại có thêm khuynh hướng bạo lực đả thương người thì sao?
Hai người bọn họ ban ngày còn phải đi làm, trong nhà chỉ có một đứa bé một ông già, nếu như bị thương tổn thì làm sao bây giờ.

Nhưng nếu để đó mặc kệ thì lại không có chỗ nào sắp xếp được.

Cuối cùng, bọn họ quyết định đưa con gái nuôi đến bệnh viện tâm thần địa phương, mãi cho đến khi cô chữa khỏi bệnh mới thôi.

Bọn họ cũng không cảm thấy làm như vậy có gì không đúng, phí dụng hằng tháng của bệnh viện tâm thần là một số tiền không nhỏ, hơn nữa con gái nuôi ở bên trong còn có thể nhận được trị liệu tốt, thân làm cha mẹ nuôi, bọn họ đã tận tình tận nghĩa.

Nhưng mà bọn họ tận tình tận nghĩa cũng không bận tâm đi tra một chút bệnh viện tâm thần này có lịch sử đen hay không.

Cũng không tra một chút vì sao con gái nuôi lại muốn tự sát, có phải bởi vì ở trường học gặp phải bạo lực học đường không.

Thanh danh của bệnh viện kia ở địa phương vẫn luôn chẳng ra gì, ví dụ một đứa bé thích chơi game bị mang đi kiểm tra, bác sĩ lại tỏ vẻ đây là bệnh cần nằm viện trị liệu vậy.

Cô bé vốn chỉ là bởi vì bị cha mẹ vắng vẻ, bị ông nội dâm loạn, ở trường học bị bạo lực học đường mà muốn tự sát rời đi thế giới này giống như là bị nhốt vào một bức tường vậy.

Muốn chết cũng không chết được, nghĩ cách đi ra cũng không được, cô khát vọng cha mẹ nuôi có thể đến thăm cô, có thể nghe cô nói cô không bệnh, nhưng bọn họ "bận rộn" nên vẫn luôn không tới.

Cuối cùng, cô bị ép dùng thuốc thời gian dài, người trong bệnh viện vì phòng ngừa đám "bệnh nhân tâm thần" bọn họ gây chuyện nên mỗi ngày đều phải cho uống thuốc có thể làm bọn họ mê man ngủ cả ngày, mà tới buổi tối, "bệnh nhân tâm thần" đương nhiên là cần cột vào giường ngủ.

Nhưng ngủ một ngày, ai có thể ngủ tiếp được.

Không thể kêu, kêu sẽ bị đánh chửi, vậy chỉ có thể mở to mắt trong bóng đêm im lặng chờ đến hừng đông.

Không có người quan tâm cô ở bên trong bao lâu, cũng không có người để ý cô có phải "hết bệnh rồi" không.

Đối với cha mẹ nuôi mà nói, mỗi tháng đúng giờ gửi tiền từ ngân hàng cho bệnh viện chính là sự nhân từ bọn họ giành cho con gái nuôi.

Cho đến khi một "người bệnh" trong bệnh viện chạy ra, chuyện này bị nháo lớn, lên tin tức, nhân viên bệnh viện đều bị mang đi điều tra, viện trưởng ngồi tù, những "bệnh nhân tâm thần" trên tin tức đó trong bệnh viện biểu tình hoảng hốt đứng dưới ánh mặt trời chờ người thân đến đón bọn họ.

Nam chủ trong lúc vô tình thấy được tin tức này, nhận ra em gái của mình.

Ký ức khi còn nhỏ đã có chút không rõ ràng lắm, hắn chỉ nhớ rõ tướng mạo, giọng nói em gái, còn có chuyện lúc em gái được nhận nuôi còn khóc lóc gọi anh.

Hắn vẫn luôn thấy may mắn là trong lúc bản thân sống khổ sở, em gái lại được một gia đình trong sạch nhận nuôi, lúc ấy hắn đứng ở cửa thấy rất rõ ràng, đó là hai người vừa thấy liền biết là vợ chồng có trí thức cao, bọn họ sẽ cúi đầu cười với em gái, sẽ cho em gái ăn đường, còn nói chờ đến khi trở về nhà cũng sẽ dạy dỗ cô học tập.

Lúc cuộc sống của nam chủ tràn đầy đau khổ thì người em gái được người trong sạch mang đi nhận nuôi, về sau sẽ như một đứa trẻ bình thường được người nhà yêu thương lớn lên cũng làm trong lòng hắn có thêm một tia an ủi.

Kết quả, hắn vậy mà thấy tin tức em gái ở bệnh viện tâm thần.

Tuy hình ảnh kia chỉ chợt lóe qua, tuy đã trải qua nhiều năm như vậy, tướng mạo cô có chút thay đổi nhưng trong lòng hắn vẫn nhận định đó chính là em gái mình.

Tuy lúc này nam chủ còn phập phập phồng phồng giãy giụa ở trong giới giải trí nhưng cũng đã có một ít tiền tích góp, hắn bỏ tiền ra thuê một thám tử tư hỗ trợ điều tra.

Tiền này đương nhiên là không thuê được thám tử quá tài giỏi, thám tử tư hắn thuê điều tra ra đó thật sự là em gái ruột của người ủy thác, nhiều năm trước bởi vì có bệnh tinh thần nên được đưa đi trị liệu, hiện tại bệnh viện giải tán, cô lại được đón trở về nhà cha mẹ nuôi.

Chỉ là căn cứ điều tra tới xem, tinh thần cô không phải rất bình thường.

Dù cho là một người bình thường thì bị đối đãi như vậy lớn lên, tinh thần cũng sẽ không quá bình thường.

Nam chủ lập tức đi đến nhà của đám người gọi là cha mẹ nuôi này, sau đó thấy tình cảnh sinh hoạt của em gái ruột hắn, ở trong phòng chất đầy tạp vật, quần áo cũ nát, tóc hỗn độn, biểu tình chết lặng.

Cô trở thành đối lập rõ ràng với cô con gái ruột được trang điểm xinh xinh đẹp đẹp hoạt bát đáng yêu trong nhà.

Hắn xảy ra xung đột với đôi vợ chồng kia.


Bọn họ kiên trì mình cũng không làm gì mà phải xin lỗi đứa con gái nuôi này, nếu không sẽ không nguyện ý tiêu nhiều tiền như vậy đưa cô đi bệnh viện tâm thần trị liệu.

Chỉ là trùng hợp, bệnh viện tâm thần kia không đáng tin cậy mà thôi.

Còn nam chủ thân làm anh trai chất vấn vì sao em gái mình lại thành cái dạng như bây giờ, bọn họ trả lời cũng rất đương nhiên.

Cô có bệnh về tinh thần, không thể giao lưu với người khác, không chịu xuống lầu không chịu ra cửa cũng không chịu chạm vào nước, nếu không thì cả người liền phát run muốn chết, làm cha mẹ, đương nhiên không muốn ép buộc con gái của mình rồi.

Sau đó, chính là đôi cha mẹ này, lúc biết hắn là anh trai con gái nuôi của mình thì hoàn toàn không hề dò hỏi một chút tình hình kinh tế của gia đình hắn, trong tình huống không đáng tin cậy, như là ném lại một thứ rác rưởi mà ném con gái nuôi cho hắn.

Nam chủ hiện tại chỉ là một người diễn vai quần chúng ở đoàn phim gian nan kiếm tiền sinh hoạt, hắn căn bản không có biện pháp nhiều lời với cái gia đình trước mặt này, cuối cùng chỉ có thể nhịn xuống cục tức này, mang em gái về nhà dốc lòng chăm sóc.

Bởi vì trạng thái của em gái làm người lo lắng, nam chủ vì làm cô nguyện ý giao lưu với người khác nên lúc nhận được kịch bản liền lặp lại việc suy diễn nhân vật bên trong trước mặt em gái, sau đó hỏi cô muốn diễn thế nào.

Dần dần, hắn phát hiện thiên phú cùng niềm yêu thích của em gái ở phương diện đóng phim.

Nếu chỉ là thiên phú, hắn sẽ không mang theo cô đi giới giải trí, nhưng cô thực thích diễn kịch, chỉ có lúc diễn kịch, cô mới có thể trở lên hoạt bát hơn, sau khi diễn xong, cặp mắt luôn ảm đạm vô sắc cũng sẽ một lần nữa sáng lên.

Chuyện này đối với người làm anh như nam chủ, quả thực giống như là hy vọng duy nhất có thể nhìn thấy em gái có thể khỏi hẳn.

Ngay từ đầu, hắn chỉ mang kịch bản về, để em gái diễn trước mặt mình, dù sao thì trừ lúc diễn kịch ra thì trạng thái của cô vẫn luôn không ổn định, bình thường hắn không mang em gái theo ra ngoài.

Rồi sau đó, hắn phát hiện em gái có đôi khi nhìn TV sẽ lộ ra thần sắc khát vọng, hắn phát hiện, cô cũng muốn diễn kịch, muốn thấy mình đứng ở trong màn hình.

Cuối cùng, hắn vẫn đưa cô tới đoàn phim, vừa lúc đạo diễn đang cực kỳ coi trọng nam chủ, hắn nhờ đạo diễn cho em gái một nhân vật.

Tuy phương diện tinh thần của em gái có chút vấn đề, nhưng tướng mạo lại xuất sắc như anh mình, đạo diễn cũng không định không cho nam chủ mặt mũi, bởi vậy cho cô một nhân vật chỉ có mười mấy câu lời kịch thêm vào phim.

Đúng là nhân vật này đã làm tên em gái xuất hiện ở trong miệng người xem.

Cô biểu hiện quá xuất sắc, điểm này ngay cả nam chủ cũng không thể tưởng được.

Lúc này trên tay nam chủ đã có một ít tài nguyên, địa vị cũng không hề là nói không nên lời như trước đây nữa, chính hắn là Tam Lang có tiếng liều mạng trong giới, nhưng đối với em gái lại là kiểm tra rất nghiêm khắc.

Bởi vì hắn dốc lòng chăm sóc, em gái ở trong mắt người khác thoạt nhìn chỉ là không thích nói chuyện cùng sợ người lạ mà thôi, dần dần cũng có một đám fans.

Vốn mọi chuyện đều hướng tới phương hướng tốt mà phát triển, bệnh tình em gái theo sự nghiệp diễn xuất cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp, nam chủ cũng dựa vào việc nguyện ý chịu khổ, nguyện ý mài giũa kỹ thuật diễn mà từng chút trèo lên cao, chỉ cần đợi một thời gian là hai anh em hoàn toàn có thể sống cuộc đời bình an đã từng nghĩ cũng không dám kia.

Nhưng vào lúc này, vị nhị thế tổ chướng mắt nam chủ là nguyên chủ này lại bỗng nhiên nhảy ra.

Từ sau lần bị cướp vai diễn, hắn vẫn luôn nhằm vào nam chủ, chỉ là nam chủ rốt cuộc vẫn là nam chủ, hoàn toàn có thể hoàn toàn hóa giải, lại còn có thể dẫm lên hắn rồi lại tiến lên trên một bước.

Nam chủ càng lên trên, hắn càng muốn đối nghịch cùng nam chủ.

Sau đó, sau mấy lần đối nghịch đều bị nam chủ tránh thoát, hắn phát hiện ra em gái nam chủ.

Đương nhiên, hắn không biết đây là em gái nam chủ.

Lúc em gái còn nhỏ, mỗi lần nhớ anh đều sẽ bị cha mẹ phê bình, bọn họ chỉ nghĩ muốn trong lòng con gái nuôi chỉ nhớ mình bọn họ, tốt nhất trực tiếp quét sạch ký ức trước đây.

Mà chờ đến khi em gái ở cùng ông nội, rồi bị uy hiếp đưa cô về cô nhi viện, thật ra cô không sợ, cô còn nhớ rõ anh còn ở cô nhi viện chờ cô, nhưng quay đầu đã bị ông uy hiếp chuyện càng thêm đáng sợ hơn.

Chân chính làm em gái hình thành bóng ma với hai chữ anh trai này vẫn là bệnh viện tâm thần, lúc vừa mới bắt đầu, ban ngày cô bị ép uống thuốc mơ màng sắp ngủ, mà chờ đến buổi tối tinh thần sáng láng, vừa khóc liền sẽ bị trừng phạt, càng là trừng phạt, cô liền càng nhớ anh trai.

Đến cuối cùng, cô vừa kêu anh cứu em thì liền sẽ bị trừng phạt càng nặng hơn lúc trước.

Vừa mới bắt đầu, em gái còn có thể chịu đựng, chờ tới lúc cô được cứu ra ngoài thì từ anh trai này đã trở thành từ cấm.

Chỉ cần nghe được, cô liền sẽ cả người phát run, nếu nghiêm trọng hơn thì có lẽ còn sẽ trực tiếp ngất xỉu.

Nam chủ đương nhiên không dám kích thích em gái, hắn cũng không giới thiệu đây là em gái mình, rốt cuộc giới giải trí lớn như vậy, hắn không dám nghĩ sau này có một ngày người khác chào hỏi em gái thì lại nói hắn là anh trai cô.

Bởi vậy trong mắt một vài người, bọn họ trông vô cùng thân mật cùng tiến cùng ra chính là người yêu.

Nguyên chủ không có biện pháp động nam chủ, liền hướng tầm mắt lên người em gái.

Ngay từ đầu là giáp mặt làm em gái không xuống đài được, sau đó chính là âm dương quái khí hạ thấp nam chủ với cô, nam chủ biết chuyện này, tức giận tìm hắn lý luận, cuối cùng hai người tan rã trong không vui.

Mà một tháng sau, một lần một vị ảnh đế trong giới giải trí tổ chức tiệc tối ở biệt thự nhà mình, nguyên chủ muốn làm em gái xấu mặt để dễ dàng đạt tới hiệu quả làm nam chủ mất mặt, cố ý đẩy mạnh người xuống bể bơi.

Cái bể bơi kia vì an toàn nên đã hạ thấp mực nước trong ngày rồi, nguyên chủ cũng đã tính tới cho dù em gái không biết bơi cũng sẽ không xảy ra chuyện mới an tâm làm như vậy, kết quả hắn không nghĩ tới, em gái lại sợ nước.

Hắn đẩy người liền chạy, nghĩ vốn dĩ bên trong bể bơi có người đang chơi, một mảnh hỗn loạn cũng không ai biết là mình làm, hơn nữa nhiều người như vậy nên cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đúng là bởi vì người nhiều chỉ lo chơi đùa, chờ đến lúc thi thể em gái nổi lên thì mọi người mới phát hiện, chết người.

Lúc ấy nam chủ bị nguyên chủ dụđi chỗ khác, hắn liền rời khỏi mười lăm phút.

Trong mười lăm phút ấy, em gái hắn đã chết.

Lúc ấy nhiều người như vậy ở đó, bên cạnh bể bơi cũng không có khả năng có máy theo dõi, cảnh sát tới cũng không tra được chứng cứ gì, cuối cùng chỉ có thể phán định là ngoài ý muốn.


Nam chủ không tin đây là ngoài ý muốn, em gái hắn sợ nước, sao có thể đi vào bên cạnh bể bơi được.

Nhưng lúc ấy mọi người đều đang chơi đùa ở các loại xã giao, không có người chú ý nữ minh tinh vừa mới có chút danh tiếng này.

Cái chết của cô vô thanh vô tức giống như cả đời cô vậy, trừ anh trai ruột ra thì không có người để ý cô rốt cuộc chết như thế nào.

Sau khi nam chủ bình tĩnh lại từ trong đau khổ, rất nhanh đã tỏa định nguyên chủ.

Rốt cuộc lúc trước chính là hắn dẫn dắt mình rời đi.

Hắn vốn chỉ một lòng muốn rèn luyện kỹ thuật diễn hoàn toàn thay đổi tính tình, vì bò lên trên mà có thể không từ thủ đoạn.

Giống như sau khi nữ chủ tiểu bạch hoa tao ngộ đả kích rút kinh nghiệm xương máu hóa thân hắc tâm liên trong phim cung đấu, nam chủ hoàn toàn tiến hóa.

Sau khi tiến hóa, nam chủ giống như bật buff, dùng mười năm để đứng ở độ cao người khác không thể địch nổi, hơn nữa thành công tra ra người lúc trước hại chết em gái hắn chính là nguyên chủ.

Hắn không báo cảnh sát, báo cảnh sát thì hoặc là phải vào tù, hoặc là tử hình, đối với hắn mà nói, cái này quá tiện nghi cho hung thủ hại chết em gái mình.

Cuối cùng, nguyên chủ thân bại danh liệt, thanh danh hoàn toàn mất hết, còn chọc phải nghiện ma túy, cuối cùng chết đi trong đau đớn và chịu sự thóa mạ của mọi người.

Mà công ty trực thuộc sau lưng nguyên chủ đương nhiên không cam lòng con trai bị hại chết như vậy, nhiều lần điều tra rốt cuộc tra ra là nam chủ ra tay, dù cho nam chủ đứng ở vị trí cao như thế nào thì đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là một minh tinh nhỏ mà thôi, lập tức phong sát nam chủ.

Chỉ là bọn họ không có quang hoàn của vai chính, hạ lệnh phong giết là bọn họ, công ty phá sản cửa nát nhà tan cũng là bọn họ.

Cuối cùng, nam chủ không chỉ trở thành sự tồn tại không gì sánh được trong giới giải trí mà còn tự thành lập công ty giải trí, hoàn toàn thay thế địa vị nhà của nguyên chủ ở giới giải trí.

Lâm Thời Hằng sau xem xong cũng hiểu được thân thể này của hắn cũng không được coi là Boss cuối cùng gì cả, trên lý luận mà nói thì người nhà của hắn mới đúng là Boss cuối cùng.

Hắn nhiều lắm cũng chỉ là một Boss nhỏ, bản thân đã chết không tính, đã thế còn liên lụy người nhà.

Mà dâng ra linh hồn tuyên bố nhiệm vụ, đúng là tên nguyên chủ tìm đường chết này.

【 đinh! Nhiệm vụ của tiểu thế giới lần này: Bảo vệ Vân Hướng Y, bảo vệ công ty, nhiệm vụ chi nhánh: Sống đến 80 tuổi 】
Vân Hướng Y chính là em gái nam chủ, tên cô là do cha mẹ nuôi đặt, nam chủ vẫn dùng tên trước khi vào cô nhi viện, Triệu Hành Quang.

Nếu không phải do hai cái tên tám gậy tre đánh không đến này thì cho dù Triệu Hành Quang cực lực phủ nhận, người khác cũng sẽ không cho rằng bọn họ là người yêu.

Thời gian này đúng là lúc nguyên chủ vừa mới chạy đến trước mặt Vân Hướng Y châm chọc mỉa mai một trận.

Ba người bọn họ hiện tại đều ở đoàn phim quay chụp một bộ phim triều đình quyền mưu, Triệu Hành Quang cứ đi đoàn phim nào mà có nhân vật thích hợp với em gái thì liền đưa em gái cũng đưa tới đoàn phim đó, bởi vậy lúc phát hiện trong kịch bản có nhân vật công chúa nhỏ thích hợp liền lập tức mang theo Vân Hướng Y thử kính thành công.

Nguyên chủ lập tức phát hiện tên nhóc Triệu Hành Quang hắn nhìn không thuận mắt này vào đoàn phim, vì muốn làm hắn mất mặt nên cũng đi cửa sau vào đoàn phim.

Đương nhiên dựa theo cốt truyện thì cuối cùng người bị vả mặt là hắn mới đúng.

Người trang điểm cho hắn còn đang lải nhải nói: "Lâm ca, bọn họ lại không trêu chọc anh, anh cần gì phải làm vậy với Vân Hướng Y chứ, cô ấy vẫn chỉ là một cô gái nhỏ thôi mà..."
Lâm Thời Hằng có chút biết vì sao sau đó không lâu trong cốt truyện người này sẽ bị khai trừ rồi, làm chuyên viên trang điểm chuyên dụng của hắn, vậy mà dám nói đỡ cho người hắn thấy chướng mắt, hơn nữa trước mắt tới xem, còn có tiềm chất lải nhải nữa.

Hắn học cách nói chuyện của nguyên chủ, ngữ khí trực tiếp không tốt: "Không phải đã đồng ý với cậu rồi sao? Còn dong dài lằng nhằng làm cái gì!"
Chuyên viên trang điểm không dám hé răng.

Hắn đương nhiên biết Lâm Thời Hằng đồng ý rồi, nhưng vấn đề là chuyện mỗi một lần hắn đồng ý đều không làm được.

Giống như là lần trước thử kính là vào 8 giờ sáng, trợ lý sớm đã thông báo tám giờ thử kính 7 giờ phải rời giường hoá trang, kết quả hắn đã xách hộp trang điểm cùng trợ lý đứng ở cửa, vậy mà Lâm Thời Hằng còn đang ngủ.

Sau đó lúc rời giường còn tức giận mắng bọn họ, cuối cùng cũng không thể thành công chạy đến thử kính vào tám giờ, không thì cũng không đến mức đi cửa sau tiến vào.

Còn có vừa rồi, nhìn xem Lâm ca làm chuyện gì rồi đi, Vân Hướng Y người ta đang ăn cơm ở đằng kia, hắn chạy tới trực tiếp đổ nước ra bàn, cơm đều biến thành nước cơm, còn vẻ mặt không thèm để ý.

"Ai nha, thật ngại quá, không thì để tôi đền cô cơm hộp nhé, bảo đảm đắt tiền với ăn ngon hơn cơm này của cô."
Lúc ấy hắn nghe những lời này, bản thân cũng thấy hoảng sợ luống cuống thay Lâm ca, người sáng suốt vừa thấy liền biết hắn vừa rồi làm vậy là cố ý có được không, còn có câu nói kia nữa.

Cái gì gọi là đắt tiền với ăn ngon hơn chứ??
Đây không phải rõ ràng chỉ vào mũi người ta nói cơm này khó ăn còn rẻ tiền nữa sao!
Phải biết rằng, trước khi Vân Hướng Y người ta ăn cơm đã có người hỏi đoàn phim không phát cơm hộp thì cơm này từ đâu ra vậy, cô trả lời là do Triệu Hành Quang làm.

Triệu Hành Quang! Tự mình! Làm!
Bạn trai người ta tự xuống bếp nấu cơm cho bạn gái, một hộp cơm trưa tình yêu sống sờ sờ như thế, kết quả Lâm ca lại đi chế giễu, trực tiếp đi trộn lẫn làm cho người ta không thể ăn, còn không biết xấu hổ đứng đó nói xấu bạn trai người ta nữa chứ.

Hắn hoài nghi Lâm ca cùng Triệu Hành Quang không phải chỉ bị đoạt lấy một nhân vật, mà là kẻ thù sinh tử gì đó.

Chuyên viên trang điểm nghẹn một lúc, thấy người đàn ông diện mạo tương đối hoàn mỹ nhắm hai mắt, vô cùng phối hợp để mình hoá trang, rốt cuộc vẫn không nghẹn lại, lại không nhịn được nói một câu: "Lâm ca, em cảm thấy hay là lát nữa anh đi xin lỗi Vân Hướng Y đi, lúc anh xin lỗi em lại trang điểm lại cho anh, miễn cho chờ thêm mấy ngày nữa chuyện này truyền ra trên mạng lại muốn bôi đen anh."
Lâm Thời Hằng nhắm hai mắt, vô cùng bình tĩnh mở miệng nói: "Bôi thì bôi đi, vàng thật không sợ lửa, bọn họ dù có nỗ lực bôi đen như thế nào thì tôi cũng vẫn là thiếu niên phẩm hạnh đoan chính năm tốt*."
Chuyên viên trang điểm: "......"
Hắn vẫn luôn biết Lâm ca không biết xấu hổ, nhưng sau khi hắn xin nghỉ mấy ngày lại trở về, trình độ không biết xấu hổ của Lâm ca lại tăng mạnh đấy à.

Hắn ta được thuê lương cao đến đây, vẫn luôn đi theo làm việc cùng Lâm Thời Hằng từ khi hắn xuất đạo tới nay, cho nên vô cùng hiểu Lâm Thời Hằng thích hợp kiểu trang điểm hay loại da nào, cho nên rất nhanh đã hoá trang xong.

"Lâm ca, xong rồi.".

Bạn có biết trang truyện ++ ТгumTru уen.

V N ++
Lâm Thời Hằng mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của mình trong gương so với vừa rồi nhìn thêm nhiều vài phần anh khí cùng trầm ổn, chỉ là nhìn người như vậy liền có một loại cảm giác không giận tự uy.

Nhân vật hắn cần sắm vai là hoàng đế, trang điểm như vậy thật sự rất thích hợp.

Lâm Thời Hằng khen một câu: "Tiền lương của cậu đáng tiền đấy."
"Đương nhiên!" Chuyên viên trang điểm được khen, trên mặt lập tức cười nở hoa: "Em vẫn luôn nâng cao tay nghề đấy, Lâm ca anh cứ yên tâm, trang điểm như vậy đi ra ngoài tuyệt đối có thể làm kỹ thuật diễn nâng cao lên một bước."
Nói, tay hắn vô thức đặt ở trên vai người đàn ông mặc long bào màu đen, mới vừa đặt lên liền nghe được thanh âm từ tính mang theo uy nghiêm cùng giận tái đi bỗng nhiên vang lên.

"Làm càn!!"
Tay chuyên viên trang điểm run lên, vậy mà lại bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh.

Hắn ngơ ngốc quay đầu nhíu mi nhìn Lâm Thời Hằng đối diện mình, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng cho rằng mình thật sự thấy được một đế vương không cho phép người khác làm càn.


"Lâm, Lâm ca......"
Hắn run run rẩy rẩy kêu một tiếng, kết quả giây tiếp theo, người đàn ông vừa rồi còn mang theo đầy người uy nghiêm cùng áp bách phụt bật cười, sự đường hoàng quen thuộc trên mặt lại lần nữa xuất hiện, cà lơ phất phơ dựa ra sau, nhìn chuyên viên trang điểm đầy mặt dại ra liền cực kỳ không khách khí cười nhạo nói: "Lá gan con thỏ."
Chuyên viên trang điểm bị hắn trào phúng mới phát hiện hóa ra vừa nãy Lâm Thời Hằng đang diễn kịch, hắn thả lỏng lại, khó khăn bày ra một nụ cười: "Lâm ca, kỹ thuật diễn của anh càng ngày càng tiến bộ."
Má ơi, hù chết hắn.

Lâm Thời Hằng giống như sớm đã thành thói quen khích lệ như vậy, cứ như vậy đứng lên, ngáp một cái, "Lần sau cậu khen người có thể đổi từ khác không? Khen tới khen đi chỉ có vài câu như vậy, nghe chẳng sảng khoái tí nào."
Chuyên viên trang điểm:......!Em chỉ là một chuyên viên trang điểm thôi mà.

Vào lúc hắn không còn lời gì để nói thì cửa bên ngoài mở ra, một cậu nhóc tướng mạo trẻ tuổi bước nhanh đi đến, vừa thấy Lâm Thời Hằng mới vừa hóa trang xong, lập tức liền sốt ruột: "Trời ạ tiểu tổ tông của tôi ơi, sao anh vẫn chưa chuẩn bị tốt vậy, quần áo cũng chưa chỉnh xong, bên ngoài đã thúc giục vài lần rồi, lại như vậy nữa thì chưa đợi bộ phim này quay xong thì bên ngoài lại truyền là anh chơi đại bài* đấy!"
*耍大牌 (chơi đại bài): chỉ thái độ kiêu ngạo coi thường người khác
Đối với việc hắn nôn nóng, Lâm Thời Hằng biểu hiện không chút nào để ý.

"Bên ngoài nói tôi như vậy cũng không phải một ngày hai ngày, hơn nữa, tôi vốn dĩ đúng là như vậy mà."
"Tổ tông ơi! Lúc này đừng ba hoa nữa được không?!"
Trợ lý quả thực gấp đến xoay quanh, "Nếu lúc nào anh cũng như vậy thì miệng em cũng sẽ bị phồng rộp hết cả lên mất!"
Lâm Thời Hằng tỏ vẻ không sợ gì cả: "Miệng cậu bị vậy là do ăn ớt cay, ai bảo cậu thích ăn ớt cay như vậy làm gì."
Thấy hắn như là gấp đến hận không thể khóc ra, người đàn ông bởi vì vẽ lông mày mà có vẻ vô cùng trầm ổn nhướng mày, mở hai tay ra đứng lên trước mặt chuyên viên trang điểm: "Được rồi, thay trẫm thay quần áo đi."
Chuyên viên trang điểm: "......"
Tổ tông này diễn nghiện rồi đấy à.

Nhưng mà hiện tại lửa sém lông mày, hắn thật đúng là không thể không trợ giúp, vào lúc trợ lý gần như hận không thể dậm chân, Lâm Thời Hằng không chút nóng nảy đứng lên, một bộ "Trẫm chính là đế vương", để chuyên viên trang điểm cầm quần áo khoác vào người mình.

Chờ đến khi bọn họ đi ra ngoài, sắc mặt đạo diễn đã không đẹp như vậy nữa.

Nhưng suy nghĩ một chút Lâm Thời Hằng mang vốn vào đoàn, suy nghĩ chút nữa đoàn phim nhanh tiêu tiền cỡ nào rồi lại cần tiền thế nào, hắn nhịn rồi lại nhịn, không mở miệng trách cứ.

Trên tay Lâm Thời Hằng có đạo cụ, một quyển sách, để biểu hiện đế vương cổ đại này trừ thích đánh giặc ra vẫn có trình độ văn hóa nhất định.

Quyển sách này hiện tại ở trong tay trợ lý, vẫn luôn chờ đến khi đạo diễn tuyên bố chuẩn bị bắt đầu quay, mới giao vào trong tay Lâm Thời Hằng.

Một màn này xem ở trong mắt người khác chính là Lâm Thời Hằng người này quả nhiên ương ngạnh kiêu ngạo, còn không ăn được khổ.

Mỗi chuyện lấy quyển sách thôi cũng để trợ lý lấy giúp, trách không được mỗi lần treo dây thép cũng phải dùng thế thân.

Nhưng ngẫm lại người ta mang vốn vào đoàn, những lời này ở trong lòng chuyển động một vòng rốt cuộc vẫn không có người mở miệng.

Có thể mang vốn vào đoàn, sau lưng không phải có người chính là có tiền, không phải người bọn họ có thể đắc tội, hơn nữa Lâm Thời Hằng còn có tiếng lòng dạ hẹp hòi thích trả đũa.

Triệu Hành Quang không phải chỉ là lần trước trong lúc vô ý đoạt một nhân vật của hắn thôi sao? Vậy mà vẫn luôn mang thù đến bây giờ, hiện tại còn hết sức nỗ lực chèn ép người khác nữa chứ.

Nhưng mà Triệu Hành Quang cũng lợi hại, bị người lòng dạ hẹp hòi như Lâm Thời Hằng vẫn luôn chèn ép vậy mà cũng không mất hết tiếng tăm đi xuống, ngược lại còn có tư thế càng cản càng hăng, dựa theo tình huống trước mắt này thì rất nhanh là hắn có thể có một vị trí nhỏ ở giới giải trí.

Nhưng phải nói là Lâm Thời Hằng cũng đủ không biết xấu hổ, chèn ép không thành công Triệu Hành Quang liền đi chèn ép bạn gái người ta, vừa rồi còn làm trò trước mặt nhiều người đổ nước vào đồ ăn của Vân Hướng Y, còn nói như vậy.

Nói thật ra, Vân Hướng Y không trực tiếp đổ đồ ăn ngập nước vào mặt Lâm Thời Hằng đã xem như tính tình cực kỳ tốt rồi.

Nói tóm lại, ai bị Lâm Thời Hằng lòng dạ hẹp hòi lại mang thù, sau lưng lại có người ghi hận thì tuyệt đối thuộc về tai họa ngập đầu.

Bởi vậy tuy phần lớn người trong lòng đều không quen nhìn hắn nhưng khi truyền thông hỏi Lâm Thời Hằng vẫn sẽ nghẹn lại tâm tình để mãnh liệt đi tâng bốc hắn, ít nhất bên ngoài không ai dám nói hắn một câu nói bậy, bởi vậy mỗi lần Lâm Thời Hằng tuôn ra chuyện xấu gì thì anti-fan đều hùng hổ nhào vào chửi bới.

Anti-fan: Các người nhìn đi! Ván đã đóng thuyền! Anh ta là một tên chơi đại bài bắt nạt người mới!
Fan trung thành: Nói bậy! Thời Hằng nhà tui chính là bảo tiêu nhiều nhất định mà thôi, chơi đại bài cái gì chứ, fans của anh ấy nhiều như vậy bảo vệ bản thân một chút thì làm sao! Hơn nữa lần trước người mới này còn nói Thời Hằng là người rất hòa thuận trong tiết mục nữa, quan tâm anh ta rất nhiều! À tôi biết rồi, các người nhất định là xx tới hắc Thời Hằng nhà tui, hừ! Rác rưởi!
Bởi vì đám fans vừa nhào lên thì lục thân cũng không nhận còn thích cắn minh tinh khác khắp nơi này mà trong đoàn phim Lâm Thời Hằng hoàn toàn có thể được coi là được tất cả mọi người tôn kính.

Quay cảnh này xong, Lâm Thời Hằng được mọi người tôn kính ôm kịch bản đi tìm đạo diễn thảo luận cốt truyện, sắc mặt đạo diễn vốn đang khó coi sau khi thảo luận cùng hắn liền dần dần đẹp lên.

"Đúng vậy, ý tưởng của tôi chính là cái này."
"Ừ nhỉ, sao tôi lại không nghĩ tới chứ, thêm vào đi."
Sau khi thảo luận xong, trong những ánh mắt mở rộng tầm mắt, đạo diễn mặt nghiêm khắc gần như chưa từng cười lấy một lần từ khi đoàn phim bắt đầu quay liền cười ha hả vỗ vỗ bả vai tên Hỗn Thế Ma Vương Lâm Thời Hằng này, ôn tồn bảo hắn đi nghỉ ngơi.

Đã nói là đạo diễn ma quỷ rồi cơ mà??
Đã nói là chán ghét Lâm Thời Hằng đi cửa sau rồi cơ mà?
Dưới ánh mắt khiếp sợ lại không thể tin được của người khác, Lâm Thời Hằng ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, sau đó ngửa cổ nhìn khắp xung quanh.

Khi mọi người đều tò mò hắn đang nhìn chỗ nào thì ánh mắt người đàn ông mặc long bào màu đen bỗng sáng lên, nhếch lên khóe miệng.

Cười đẹp như vậy, nhất định không có chuyện tốt!
Quả nhiên, trong tầm mắt mọi người, Lâm Thời Hằng làm lơ trợ lý ngăn cản, nghênh ngang đi tới chỗ Vân Hướng Y đang an tĩnh ngồi ở dưới tàng cây, vừa xem kịch bản vừa uống trà sữa Triệu Hành Quang vừa mới đưa tới.

"Vân Hướng Y."
Hắn gọi một tiếng, lúc cô gái tướng mạo tinh xảo mê mang nâng mặt lên nhìn mình liền thuận tay lấy trà sữa trong tay cô.

"Nhìn rất không tồi, cho tôi uống một ngụm nha."
Quả nhiên......!
Lúc trợ lý thê thảm đau đớn che mắt, người xung quanh đều lộ ra ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Lâm Thời Hằng.

Lại bắt nạt cô gái nhỏ người ta nữa hả.

Hừ!
Rác rưởi!
Vân Hướng Y vẫn duy trì tư thế cầm trà sữa, một đôi mắt thanh triệt có chút khó hiểu nhìn người trước mặt làm bộ muốn uống, mi thanh tú nhăn lại, "Không được."
Thanh âm cô rất thanh thúy, vô cùng nghiêm túc giải thích: "Đây là Hành Quang tặng cho tôi."
"Ồ."
Bị từ chối, sắc mặt Lâm Ma Vương quả nhiên trở nên khó coi, sau khi cứng rắn đáp lại liền vô cùng thuận tay uống một ngụm, lại đưa qua.

"Còn lại cho cô này."
Người xung quanh: "......"
Thê thảm đau đớn trên mặt trợ lý đã biến thành bi thương.

Xong rồi, lại được lên tin tức rồi!
Này tiểu tổ tông! Lão nhằm vào người ta làm gì!!
Góc nhỏ của con não cá vàng nào đó...
Tui về rồi đây(ㆁωㆁ) vote+cmt để ủng hộ tui nha~
Tg này Thời Hằng tiểu ca ca siêu cấp đáng yêu>.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi