SOÁN ĐƯỜNG

Trịnh Thế An nhăn mày lại:

- Con còn muốn học ở Học Xá sao?

- Vâng!

- Đại lão... Gia chủ nói, muốn con mời một người khác, hoặc bái Nhan tiên sinh làm môn hạ, con cảm thấy thế nào?

- Gia gia, nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ.

- Con đã có sư phụ, làm sao có thể bái sư phụ khác được? Hơn nữa con cùng Nhan tiên sinh đánh cuộc vẫn còn, nếu như bái ông ta làm môn hạ mà nói tất cả mọi người đều không tự tái. Chẳng thà quay trở về Học xá, vẫn như lúc trước không phải tốt lắm tha?

Về đề là, con hiện tại không giống như lúc trước.

Trịnh Thế An trong lòng thầm nghĩ, tuy nói là vui mừng làm cho lòng hắn hơi lâng lâng nhưng đối với chuyện của Trịnh Ngôn Khánh, hắn vô cùng rõ ràng, sư phụ của Ngôn Khánh Lý Cơ tiên sinh kia đúng là không tệ, hơn nữa rất có thủ đoạn, rất có bối cảnh... Có thể mời được Đậu gia lão tộc ra mặt làm chứng cho Ngôn Khánh thì làm sao có thể là một người bình thường.

Nhưng Lý Cơ tiên sinh quá mức vô danh...

Thậm chí trước đó chưa từng nghe tên của hắn, Trịnh Ngôn Khánh làm môn hạ của hắn chỉ sợ không phải là một chuyện tốt.

Nhưng Ngôn Khánh đã quyết định.

Trịnh Thế An cũng chỉ có thể khuyên bảo, nhưng ngẫm lại, Lý Cơ có ân cứu mạng đối với tổ tôn mình, mình vừa mới thăng tiến mà đã quên người ta thì thật không thỏa đáng.

Từ từ sẽ tới, nhân tình này của Lý Cơ sẽ trả nhưng mình sẽ khuyên Ngôn Khánh sửa đổi chủ ý.

Trịnh Thế An không đàm luận chuyện này nữa, xoay chuyển lời nói, cuối cùng dừng lại ở chuyện của Hùng Đại Chuy.

Ngôn Khánh đến Huỳnh Dương xong, đã nhờ Trịnh Vi Thiện mang thư chuyển cho Hùng Đại Chuy, trong đó ghi rằng: Long đao chớ vội, đợi trở về thương nghị. Ý nói rằng, Hùng Đại Chuy chế tạo ra một ít cái kéo, tạm thời không cần vội vã, chờ hắn trở về rồi tính tiếp.

Cái kéo vốn là vật dùng bình thường, Trịnh Vi Thiện không để ý quá nhiều.

Hùng Đại Chuy là người thô hào, nhưng cũng là người hiểu chuyện.

Trịnh Ngôn Khánh tin rằng Hùng Đại Chuy nhất định có thể hiểu ý của hắn. sau khi trở về Huỳnh Dương vì chuyện quy tông mà đã trì hoãn nhiều tháng, tuy Hùng Đại Chuy không thúc giục nhưng sự tình đã cấp bách, Ngôn Khánh trở lại Lạc Dương muốn lập tức thao tác việc này.

Theo lời nói của Trịnh Ngôn Khánh, Trịnh Thế An biết rõ, hắn đối với chuyện Long đao đã tính trước kỹ càng.

Trở về Lạc Dương, Trịnh Thế An đã không còn là Trịnh Thế An lúc trước nữa rồi, hắn quan tâm rất nhiều sự tình, còn quản lý đồng ruộng trong nhà của mình, chuyện của Long đao hắn cũng không để ý lắm.

Trước kia hắn đáp ứng chuyện này là để tìm tiền bạc mua cho Ngôn Khánh một cái xuất thân tốt.

Nhưng bây giờ thì cái này đã có rồi....

Đời sau có câu, thân phận địa vị khác nhau, cách nghĩ cũng khác nhau, lúc trước Trịnh Thế An không cân nhắc chuyện này nhưng giờ đã cân nhắc làm sao để trở thành nhà giàu.

Trong lòng ông thầm nghĩ, tốt nhất không để cho Ngôn Khánh lẫn vào chuyện này.

Tuy nói thương nhân giàu có đông đúc nhưng địa vị xã hội không cao, nếu để Ngôn Khánh tham dự quá nhiều thì sau này sẽ không tốt cho hắn.

- Lão gia, đã đến Lạc Dương.

Ở ngoài xe, một gã kiện bộc nhẹ nhàng nói.

Trịnh Thế An từ trong trầm tư tỉnh lại, kéo tay Trịnh Ngôn Khánh đi ra khỏi xe ngựa.

Xa xa, thành Lạc Dương cổ xưa đã hiện ra khí thế nghiêm trang, mặc dù bị phá hủy vì nhiều trận chiến nhưng vẫn tràn ngập khí phách hùng hồn.

- Ngôn Khánh chúng ta đã quay trở lại.

Mà Trịnh Ngôn Khánh cũng lập lòe hai mắt:

- Đúng thế, chúng ta đã quay trở lại, một thời đại mới sắp sửa tới.

Lúc này là cuối tháng ba năm Nhân Thọ.

Trong lịch sử đây là năm băng hà của Tùy Đế, sách sử kể lại Tùy Dạng Đế Dương Quảng gian dâm giết chết cha mình, chỉ là từ trước tới giờ, Tùy Đế tin tưởng thái tử, cũng hơi nể trọng thái tử, không bất hòa với phụ tử không phải là lời đồn.

Trịnh Ngôn Khánh còn nhớ rõ, năm nay, Tùy Dương Đế còn trùng tu Lạc Dương, xác lập địa vị đông đô của Lạc Dương.

Tùy Đế sụp đổ, Dương Quảng đăng cơ cũng là bước ngoặt của nhà Tùy.

Ngôn Khánh cũng bắt đầu suy tư, con đường tương lai của mình sẽ trở nên thế nào. Hắn hôm nay ngay cả vận mệnh của mình cũng không nắm giữ được, thì làm gì có lực lượng cải biến vận mệnh nhà Tùy? Hơn nữa Trịnh Ngôn Khánh hiện tại thân thế vẫn chưa rõ ràng, hắn vẫn chưa biết mình với nhà Dương Tùy năm đó đến tột cùng là có ân oán gì, nhưng hắn biết, hắn có quan hệ gần hơn với nhà Lý Đường.

Trước kia hắn là một gia nô, không có tư cách quan hệ với bát đại trụ quốc, Lý thị gia tộc.

Nhưng hiện tại...

Tuy thân phận địa vị đã hơn trước rất xa, hắn có thể kết giao với trụ cột Lý thị nhưng Trịnh gia bề ngoài giống như có quan hệ thông gia với Lý gia lúc ở Huỳnh Dương quy tông, Trịnh Ngôn Khánh đã từng nghe nói, con trai trưởng của Lý Uyên là Lý Kiến Thành cùng với trưởng nữ Trịnh Lệ Viện của Trịnh Nguyên Thọ, con của Trịnh Dịch có hôn ước. Lý Kiến Thành hiện tại đã mười bảy tuổi, mà Trịnh Lệ Viện đã mười tuổi, đã đến tuổi thành thân, nói cách khác, thời kỳ hôn thú của hai người này đã không còn xa xôi.

Nhất định phải có đủ thành tựu và danh khí trước khi Lý Kiến Thành có hôn ước, mới có thể khiến cho Lý Uyên chú ý.

Trong lúc Trịnh Thế An đang suy nghĩ làm sao dể giàu có hơn thì ánh mắt của Trịnh Ngôn Khánh đã nhìn về tương lai.

Đến Lạc Dương, dựa theo quy củ, Trịnh Nhân Cơ ưng thuận ra mặt triệu kiến.

Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Trịnh Nhân Cơ cũng không đi ra chào hỏi tổ tôn Trịnh Thế An, chỉ phái Trịnh Vi Thiện ra mặt.

- Đại công tử có việc ở người, không cách nào rời giường, cho nên không thể nào đón tiếp hai vị.

Trịnh Vi Thiện hướng về phía Trịnh Thế An mà giải thích.

Kỳ thật Trịnh Thế An cũng biết, Trịnh Nhân Cơ có việc ở người đều là lấy cớ. Trước kia gây ra động tĩnh lớn như vậy, mặt mũi của Trịnh Nhân Cơ có thể nói là mất hết, nếu như không phải có Trịnh Đại Sĩ bổ cứu thỏa đáng thì Trịnh gia chỉ sợ đã bị chôn vùi trước sự phỉ báng của thiên hạ.

Hiện nay, tổ tôn của Trịnh Thế An đã trở về, mặt mũi của Trịnh Nhân Cơ chỉ sợ khó coi.

Vốn tổ tôn Trịnh Thế An trở về lẽ ra phải gặp mặt Trịnh Nhân Cơ trước, dù sao ở đây cũng phát sinh một số chuyện về ruộng đồng, không cùng với Trịnh Nhân Cơ đối mặt thì không thể nào nói nổi. Nhưng Trịnh Nhân Cơ đem mọi chuyện giao cho Trịnh Vi Thiện, căn bản không cho Trịnh Thế An tổ tôn đến Lão Trạch, cho nên càng không nói tới chuyện mời tổ tôn bọn họ từ phương xa tới ăn bữa cơm tẩy trần, bày rượu thiết yến.

Trịnh Thế An vội vàng nói:

- Làm phiền Vi Thiện rồi, về sau tổ tôn ta ở Lạc Dương sẽ giúp đỡ ngươi nhiều hơn.

Trịnh Vi Thiện cười nói:

- Lão thúc, tiểu điệt đa tạ.

- Không nói đến ngài là trưởng bối, chỉ bằng thanh danh của Ngôn Khánh tiểu đệ hôm nay, ngày sau cần phải nhờ hai vị chiếu cố ta nhiều hơn mới được.

Nói xong hắn mang tới hai cái hộp bày lên trên xe.

- Đây là....

Trịnh Thế An hiếu kỳ mở hộp, nhìn vào bên trong lại hoảng sợ.

Ở trên hộp phủ đầy vôi, bày ra hai cái đầu người trắng bệch, Trịnh Ngôn Khánh ở bên cạnh thò đầu vào xem thì thấy đây chính là đầu của phụ tử Thôi Đạo Lâm. Đối với chuyện Lạc Dương Trịnh phủ giải quyết hậu quả mọi chuyện, Trịnh Đại Sĩ cũng không lộ ý ra.

Nhưng Ngôn Khánh biết rõ, Trịnh Đại Sĩ muốn lôi kéo tổ tôn của hắn nhất định sẽ làm ra chuyện này, cho ra một công đạo.

Chỉ là hắn không ngờ Trịnh gia lại đem Thôi gia phụ tử giết chết.

Đây chính là một phần đại lễ, mặc kệ Trịnh Thế An trước kia trong lòng có oán hận hay không, nhìn hai đầu người này, tức giận trong lòng tự nhiên sẽ tiêu tán.

Đầu người của phụ tử Thôi Đạo Lâm cũng khiến cho Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy mình thật may mắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi