Đường Thận giật mình, suy ngẫm. Đây là hoàng cung hẳn hoi chứ nào phải chốn tầm thường. Có thể lẩn lách được tai mắt lính canh một cách tài tình để vào tận điện Cần Chính trong cung, dám cá tay râu quai nón này là Lý Cảnh Đức thật.
Đường Thận nhẹ nhàng gật đầu.
“Ta thả tay ra đây, ngươi đừng hét nhé, ta bí mật đến đây đấy.”
Đường Thận gật đầu.
Anh chàng râu xồm buông tay, Đường Thận lập tức lùi bước, vái chào: “Hạ quan Đường Thận xin kính chào Lý đại tướng quân.”
Lý Cảnh Đức ngạc nhiên lắm: “Ngươi tin thật luôn à?”
Đường Thận: “Với võ nghệ của tướng quân, muốn chế ngự ta dễ như trở bàn tay, việc gì phải phí công lừa gạt.”
Lý Cảnh Đức gãi mũi: “Chuyện là thế này. Theo tin tức ta nghe được, Mạnh Lãng đã giao việc tiếp đón sứ Liêu cho ngươi, đúng không?”
Đường Thận lặng lẽ quan sát Lý Cảnh Đức. Lý đại tướng quân râu ria xồm xoàm, tuy mày kiếm, mắt sáng, trông rất bảnh bao, nhưng đừng mơ thấy được nét mặt của gã sau bộ râu um tùm ấy. Đường Thận nói: “Chính thế.”
Lý Cảnh Đức: “Mục đích hồi kinh của bản tướng quân là theo dõi sứ Liêu. Kể từ hôm nay, ta sẽ đóng giả một viên quan lục phẩm, làm tùy tùng cho Đường đại nhân, ổn không?”
Đường Thận: “…”
Đường Thận chưa kịp trả lời, đã có tiếng cười nhạo báng cất lên từ sau lưng. Hai người cùng ngó ra sau nhìn. Trên hành lang uốn quanh, Tô Ôn Duẫn đang dựa lưng vào góc tường, điềm nhiên lắng nghe cuộc trò chuyện. Anh ta nói bằng giọng điệu biếng nhác: “Lý tướng quân định trà trộn vào đội quan văn sứ giả để thám thính người Liêu ấy à? Thứ cho hạ quan nói thẳng, mặt mũi ngài thế kia thì đóng giả sao đặng.”
Lý Cảnh Đức khinh bỉ hừ một tiếng: “Tưởng ai, hóa ra là Tô đại nhân. Sao, mặt mũi bản tướng quân thì ảnh hưởng gì đến việc đóng giả? Lẽ nào, quan văn Đại Tống ta toàn hạng giẻ cùi tốt mã
1?”
Trong vườn hoa điện Cần Chính, Tô Ôn Duẫn sầm mặt, anh ta nheo mắt, nhìn chằm chằm Lý Cảnh Đức đầy đe dọa.
Lý tướng quân chẳng thèm đếm xỉa đến Tô Ôn Duẫn, hàm râu bờm xờm như thể thách thức gió táp mưa sa, người đời dòm ngó.
Hồi lâu sau, Tô Ôn Duẫn nhếch mép cười khẩy. Anh ta nói: “Hạ quan nào có ý ấy. Chẳng qua người Liêu biết rất rõ về Lý tướng quân. Diện mạo ngài oai phong như thần, nếu trà trộn vào đoàn tiếp sứ, e rằng họ sẽ phát hiện ra ngay. Đến lúc ấy, chẳng hoá Đường đại nhân của chúng ta không dưng phải chịu vạ lây à?
Đường Thận liếc xéo Tô Ôn Duẫn: Ai là “Đường đại nhân của các anh” cơ?
Lý Cảnh Đức không phản bác được thật.
Tô Ôn Duẫn nói rất có lý. Lý Cảnh Đức là Chinh Tây nguyên soái do hoàng đế ngự phong, quanh năm trấn thủ Tây Bắc, giao chiến với quân Liêu. Tiếng tăm của hắn trong quân đội nước Liêu có lẽ cũng vang dội như Tả tướng Kỷ Ông Tập ở triều đình Đại Tống. Nếu trong đoàn sứ Liêu đến Thịnh Kinh lần này không ai biết Lý Cảnh Đức thì không hề gì. Nhưng giả sử có người từng gặp hắn ta, thì riêng cái bộ râu xồm xoàm không lẫn vào đâu được kia là đủ để hắn lộ tẩy.
Đường Thận cũng khuyên: “Lý tướng quân về kinh chuyến này phải hành động kín để do thám mục đích của sứ thần nước Liêu. Nếu bị họ phát giác thì lợi bất cập hại.”
Lý Cảnh Đức bối rối mất một lúc, rồi bỗng nghiến răng, hạ quyết tâm: “Thế thì chỉ cần khiến chúng không nhận ra là được chứ gì?”
Đường Thận ngạc nhiên nhìn hắn. Tô Ôn Duẫn cũng sửng sốt, nhưng dường như anh ta hiểu ra điều gì, nụ cười mập mờ thoáng qua trên gương mặt.
Đường Thận nghe lời Lý Cảnh Đức, chờ hắn ta ở khu vườn trong điện Cần Chính. Sau nửa canh giờ, một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục thái giám bước tới từ đằng xa. Hắn ta vừa đi vừa vuốt cái cằm nhẵn thín của mình, đôi mày kiếm sắc lẻm nhíu chặt vào nhau, con ruồi bay qua khéo cũng bị xiên chết.
Dĩ nhiên Tô Ôn Duẫn chẳng rảnh rang mà ở lại đợi, đã mất dạng từ lâu rồi. Vì thế, người được phen hết hồn vì tướng mạo của Lý tướng quân chỉ còn mỗi Đường Thận mà thôi.
Biết thừa người đàn ông này chính là gã râu xồm ban nãy, nhưng Đường Thận vẫn sững người.
Giọng Lý Cảnh Đức ồm ồm: “Trông thế này được chưa?”
Đường Thận: “…Chắc là được ạ.”
Cạo râu xong, Lý tướng quân lột xác hoàn toàn khỏi hình tượng gai góc xù xì ban nãy!
Hắn sở hữu làn da trắng trẻo, ngũ quan sắc nét và rắn rỏi. Gương mặt hắn có nét kiên nghị và khoáng đạt của người Liêu chứ không giống người Hán hoàn toàn. Đôi mày bén ngọt như hai thanh kiếm, cặp mắt sáng ngời đầy sức sống. Đường Thận được kể rằng Lý Cảnh Đức đã ba mươi hai tuổi, nhưng diện mạo của người đang bước tới gần nào có giống người ba mươi hai tuổi. Nom hắn ta hệt như một viên tướng trẻ tầm tuổi hăm ba, mặt mày sáng láng như hòn ngọc báu!
Giờ thì chẳng cần quan tâm xem trong đoàn sứ Liêu ở dịch quán có ai biết hắn không, khéo tướng sĩ người Liêu từng so gươm với Lý Cảnh Đức trên sa trường cũng không thể nhận ra hắn dù đứng ngay trước mặt.
Tạm biệt bộ râu thân thương, Lý Cảnh Đức dường như chưa quen lắm, trông hắn khá là khó chịu. Hắn nói: “Đã vậy, ngày mai bản tướng quân đi cùng Đường đại nhân đến gặp các sứ thần nước Liêu nhé?
Lý Cảnh Đức là tướng quân nhị phẩm, Đường Thận chỉ là quan văn tứ phẩm, nào dám chối từ. Cậu đành hành lễ: “Hạ quan lĩnh mệnh.”
Sáng sớm hôm sau, kết thúc buổi chầu, Đường Thận trở lại điện Cần Chính. Quả nhiên, Lý Cảnh Đức đã thay y phục của quan lục phẩm, chờ cậu ngoài vườn từ sớm.
Đường Thận nghĩ thầm, không biết hắn lấy đâu ra sẵn áo quần thế nhỉ?
Mạnh Lãng giao nhiệm vụ cho Đường Thận thì tất nhiên sẽ không để cậu một mình đương đầu với ba mươi sứ thần nước Liêu. Đường Thận làm xong phần việc hôm nay của bản thân rồi dẫn các quan sang dịch quán. Cậu chưa ra khỏi điện Cần Chính, mới đi lên hành lang, đã bắt gặp Vương Trăn đang bước đến từ hướng ngược lại.
Vương Trăn cũng vừa mới trở về sau buổi triều, hẵng còn cầm hốt ngọc và mặc triều phục. Thấy Đường Thận, chàng dừng bước. Bỗng nhiên, ánh mắt Vương Trăn lia tới Lý Cảnh Đức đứng sau lưng Đường Thận.
Lý tướng quân thấy Vương Trăn thì rủa thầm, khẽ khàng lỉnh ra đằng sau những quan viên khác để ẩn núp.
Ánh mắt Vương Trăn chỉ đậu lại trong giây lát rồi dời đi ngay. Chàng cúi nhìn Đường Thận, cười bảo: “Đường đại nhân đi gặp sứ Liêu đấy à?”
Đường Thận nói: “Bẩm Vương tướng công, đúng là hạ quan đang trên đường ạ.”
Vương Trăn ân cần hỏi: “Đã đủ người hỗ trợ chưa?”
Nghe chàng hỏi thế, Đường Thận biết ngay Vương Tử Phong đã phát hiện ra Lý Cảnh Đức rồi. Cậu nhủ thầm trong bụng: Lý Cảnh Đức đã thay đổi nhiều thế, sao Vương Tử Phong vẫn nhận ra được nhỉ? Đường Thận nghiêm chỉnh đáp: “Đủ rồi ạ, cảm ơn đại nhân đã quan tâm.”
Vương Trăn: “Ta cũng nghĩ là đủ rồi. Nếu thiếu thì cứ làm như mấy cô gái giặt lụa ấy, vò mạnh thêm mấy cái là được ngay.”
Mọi người nghe chàng nói mà chẳng hiểu mô tê gì. Thế mà mắt Đường Thận sáng ngời, ngẩng lên nhìn Vương Trăn.
Khi ánh nhìn của họ giao nhau, Đường Thận hiểu ý Vương Trăn liền: Mạnh Lãng muốn mượn đệ để bóc lột ta, tiểu sư đệ nhìn xem, giờ đã có một người hết sức phù hợp để bóc lột rồi kìa. Lý tướng quân đã tự dâng mình đến cửa, không vắt bằng kiệt thì rõ phí của giời.
Bẫy người ngoài chứ ai lại bẫy người nhà.
Đường Thận sướng rơn: “Hạ quan hiểu rồi.”
Lý Cảnh Đức lẩn trong đám quan viên, thộn mặt: Ngươi hiểu ấy hả? Hiểu cái gì kia chứ? Vương Tử Phong nói tiếng gì chứ có phải tiếng người đâu mà có ý nghĩa?
Mọi người rời khỏi điện Cần Chính, đến dịch quán.
Đường Thận bảo các quan ở dịch quán vào thông báo. Đợi ngót nửa canh giờ, quan lục phẩm trong đoàn tiếp sứ mới quay trở lại. Người ấy tỏ ra hết sức bất bình: “Đại nhân, hạ quan vào thông báo rằng sứ giả Đại Tống đã tới. Nhưng sứ Liêu đáp rằng, tam hoàng tử của họ vẫn chưa tỉnh ngủ. Chờ bao giờ hoàng tử tỉnh mới ra tiếp ngài.”
Người ấy vừa dứt câu, tiếng xì xào giữa các quan đã rộ lên.
Hôm nay Đường Thận đến dịch quán tiếp đãi sứ Liêu, không chỉ trên danh nghĩa bản thân mà còn thay mặt hoàng đế Đại Tống. Dù Gia Luật Hàm có là Tam hoàng tử nước Liêu, cũng không thể thất lễ như vậy được!
Lý Cảnh Đức nghe thế thì nóng máu lắm. Trái lại, Đường Thận cực kì bình tĩnh. Cậu vỗ về các quan tùy tùng: “Chư vị đại nhân, nước Đại Tống của chúng ta yên bình thư thái, khí hậu rất lành với con người. Người nước ngoài đến Đại Tống đều phải trầm trồ trước vẻ muôn màu của đô thành Thịnh Kinh; cái gì không thấy được ở nước Liêu thì Thịnh Kinh đều có; ở nước Liêu ngủ không ngon giấc, đến Thịnh Kinh liền an giấc ngay. Tam điện hạ hiếm khi có dịp được ngủ ngon, mặt trời cao ba sào vẫn chưa dậy nổi, sao chúng ta có thể quấy rầy giấc mộng lành của ngài ấy chứ?”
Một sứ giả người Liêu đứng gần đó nghe thấy thế thì sầm mặt, quày quả vào nhà.
Lại thêm một lúc lâu, sứ Liêu ra khỏi nhà, gọi đám Đường Thận vào.
Đường Thận vừa bước chân vào phòng, chưa kịp quan sát kĩ bài trí bên trong, đã nghe tiếng châm chọc: “Bản điện hạ cứ tưởng là ai, hóa ra là một tên oắt Tống. Gia Luật đại nhân, ông làm Hán Nhi ty, ở Nam Xu Mật viện thường tiếp xúc với người Hán, đã bao giờ gặp quan Tống nào còm nhom thế này chưa?”
Giữa chính đường là một thanh niên tóc tết bím nhỏ, thái độ kênh kiệu. Gã ngồi bệ vệ trên ghế thượng tọa nhìn xuống bọn Đường Thận bằng nửa con mắt, tay trỏ thẳng vào Đường Thận – người đứng chính giữa nhóm quan.
Đứng cạnh Tam hoàng tử Gia Luật Hàm là một người đàn ông trung niên với gương mặt quằm quặm
2. Ông ta nhìn Đường Thận bằng ánh mắt âm u, nói: “Bẩm điện hạ, thần làm sao mà biết một viên quan tứ phẩm nhỏ nhoi được.”
Gia Luật Hàm sẵng giọng: “Tứ phẩm hử? Có phải cái loại mà ở Đại Liêu chẳng đáng xách giày cho bản điện hạ không?”
Đường Thận bỗng bật cười. Gia Luật Hàm quay ra nhìn cậu.
Cậu chắp tay cúi mình, nói: “Điện hạ không biết đấy thôi, chẳng những phong tục tập quán Đại Tống chúng ta không giống với nước Liêu các ngài, mà đạo làm quan cũng khác. Nhưng nếu nói chi li thì cũng không đến nỗi vênh nhau quá. Tỷ như đại nhân Hán Nhi Ty Gia Luật Cần đây, ở Đại Tống chúng ta, ngài ấy cũng là quan lớn. Vì thế, ngài ấy có thể đại diện Liêu đế, theo điện hạ đến Đại Tống triều kiến hoàng đế Đại Tống của chúng ta. Mà quan tứ phẩm xách giày cho ngài ở nước Liêu, thật ra cũng không khác mấy ở Đại Tống. Hạ quan đúng là một viên quan tứ phẩm thấp bé nhẹ cân, thế nên chỉ có thể bị phái tới đây để tiếp đón ngài.”
Gia Luật Hàm trợn trừng mắt. Song khi gã hẵng còn chưa tức giận, Đường Thận đã lập tức đế thêm một câu: “Và xách giày cho ngài nữa.”
Lửa giận của Gia Luật Hàm chưa kịp nổi đã lụi, gã cảm thấy hơi mù mờ. Gia Luật Hàm không quá giỏi tiếng Hán; việc giao tiếp bình thường không làm khó gã, nhưng cách nói thâm thúy sắc sảo thế này khiến gã khó lòng nắm bắt ngay được. Tên quan người Tống này có ý gì đây? Rốt cuộc nó muốn hạ bệ mình, hay muốn xách dép cho mình thật?
Gia Luật Hàm nháy mắt ra hiệu cho Gia Luật Cần, hỏi ông ta xem nên ứng xử thế nào tiếp.
Gia Luật Cần thở dài, ông ta thừa biết Tam hoàng tử là người uy vũ mạnh bạo; sức vóc thì có mà đầu óc thì không. Vốn vua Liêu muốn phái Nhị hoàng tử túc trí đa mưu đi sứ Tống; ngờ đâu, chẳng biết mẫu phi của Gia Luật Hàm thỏ thẻ bên gối đức vua những gì, mà cuối cùng Gia Luật Hàm mới là người được cử đi.
Gia Luật Cần lãnh đạm nhìn Đường Thận: “Đoàn sứ giả Đại Liêu chúng ta đã đến Thịnh Kinh, vì sao bề tôi nước Tống không đến đón rước?”
Một viên quan Tống đáp: “Gia Luật đại nhân nói vậy sai rồi. Hôm nay chúng ta đã có mặt ở đây rồi đấy thôi?
Phía sau Gia Luật Cần, một viên quan Liêu sẵng giọng: “Tam hoàng tử nước Đại Liêu viếng thăm, hạng quan trói gà không chặt như các ngươi mà cũng xứng tiếp đón sao?”
Người ấy vừa dứt lời, bỗng dưng Đường Thận hỏi: “Trói gà không chặt ấy à?”
Viên quan người Liêu lấy làm lạ, không hiểu tại sao Đường Thận lại vặn hỏi cách diễn đạt của mình. Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Lính tráng Đại Liêu là chiến tướng miền thảo nguyên. So tài cưỡi ngựa, săn bắn, quan Đại Tống các ngươi làm sao sánh nổi. Chẳng nhẽ không đúng?”
Đường Thận cười: “Thì ra là thế. Vị đại nhân này nói ‘trói gà không chặt’ không phải để chê bai quan viên Đại Tống chúng ta, mà chẳng qua chỉ để nhận xét rằng Đại Tống không giỏi cưỡi ngựa, bắn cung như nước Liêu đúng không nào?”
Viên quan người Liêu chỉ muốn đáp rằng, ta đang chửi cả nước Đại Tống ngươi kém cỏi đấy. Nhưng suy nghĩ ấy làm sao mà nói huỵch toẹt ra được, hắn bèn bảo: “Phải.”
Gia Luật Cần nhíu mày, dường như ông ta đã đánh hơi ra sự bất thường đâu đây.
Đường Thận khẽ “ồ” một tiếng, nhích người sang bên, để lộ ra người đàn ông cao lớn đằng sau mình: “Ai bảo quan nước Tống ta trói gà không chặt? Chuyện cỏn con như cưỡi ngựa, săn thú, Đại Tống chỉ cần điểm bừa một tiểu quan lục phẩm là dư sức múa đao chém mãnh hổ, tay không kìm sói dữ. Lý đại nhân, ta nói có đúng không?”
Lý Cảnh Đức nghĩ thầm: Vừa chém mãnh hổ vừa kìm sói dữ ư? Ngươi cũng giỏi khoe khoang giùm ta gớm!
Nhưng khoe thế cũng chẳng sai.
Không ngờ Đường Thận biết nhìn người như thế, Lý Cảnh Đức bỗng có hảo cảm với cậu hơn hẳn. Hắn nói chắc nịch: “Đương nhiên là đúng rồi!”
Hãy quá ad ii