SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Chẳng qua vừa mở miệng đã bị tiểu phượng hoàng cắt ngang nói: "Ca ca huynh vẫn là gọi tên của muội đi, muội cũng không có chỗ đi, mặc dù là Niết Bàn trùng tu, nhưng muội cũng không biết tộc nhân của mình ở đâu, năm đó ở thành Yêu Quang huynh ấp trứng nở ra muội, đặt tên cho muội là Dương San Hồng, huynh chính là ca ca của muội, muội muốn đi theo ca ca, được không?"  

Dương Bách Xuyên suy nghĩ về tới hình ảnh Tiểu Phượng Hoàng xuất thế ở thành Yêu Quang năm đó, nghe nàng ấy nói chuyện, nội tâm nóng lên, cũng cảm nhận được trên người Tiểu Phượng Hoàng toát ra cảm giác cô độc, không hiểu sao có chút đau lòng cho nàng ấy.  

Giờ phút này Dương Bách Xuyên không muốn biết kiếp trước của TiểuPhượng Hoàng, hắn chỉ muốn xem nàng ấy là muội muội của mình, mở miệng nói: "Được, về sau muội vẫn tên là Dương San Hồng, mặc kệ bất cứ lúc nào cũng là muội muội của Dương Bách Xuyên ta, ta đi đâu muội đi đó, ca ca chính là thân nhân của muội.”  

Ánh mắt Tiểu Phượng Hoàng lóe sáng, rốt cục hiện lên nụ cười, gật đầu.  

“Sau này San Hồng nhất định sẽ nghe lời ca ca.”  

“Được~”  

Dương Bách Xuyên vuốt đầu Tiểu Phượng Hoàng, giờ khắc này tâm tình hắn rất tốt.  

“Ư ư~’  

Advertisement

Đúng lúc này chồn nhỏ kêu một tiếng, nhảy lên vai Dương Bách Xuyên.  

“Được rồi được rồi, cả chồn nhỏ nữa...”  

Dương Bách Xuyên ôm chồn nhỏ vào lòng, hơn một trăm năm nay chồn nhỏ và Tiểu Phượng Hoàng đã chịu vất vả rồi, Dương Bách Xuyên rất đau lòng, cũng may hiện tại đều khôi phục lại.  

Đại ca còn có ta đây~"Hầu Đậu Đậu dưa cơ thể cao hơn hai mét lại gần.  

"Cút đi, mẹ nó, hiện tại đệ biến thành người khổng lồ rồi, còn muốn ta bế đệ à~" Dương Bách Xuyên cười mắng Hầu Đậu Đậu.  

“Ư ư~”  

“Ha ha~”  

Điêu Nhi và Tiểu Phượng Hoàng đều bị Hầu Đậu Đậu chọc cười.  

“Đại ca tiếp theo chúng ta đi đâu? "Hầu chọc cười hỏi.  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, đi đâu? Đương nhiên là đi tìm nhị đồ đệ của lão sư phụ, nhị sư huynh của hắn rồi.  

Bất quá, mấu chốt là vừa rồi nói chuyện với sư phụ bị Tiểu Trích Tiên Đường Đường bọn họ cắt đứt, chưa kịp hỏi nhị sư huynh ở nơi nào, lúc này muốn hỏi lại sư phụ.  

“Sư phụ, con phải tìm nhị sư huynh thế nào đây? "Dương Bách Xuyên dưới đáy lòng kêu to sư phụ Vân Thiên Tà.  

"Đương nhiên là cưỡi Truyền Tống Trận, nhị sư huynh của con ở Tinh Thần Sơn, nơi giao giới bắc nam của Ngân Hà Tinh Cương, con ngồi Truyền Tống Trận đến Tinh Thần Chi Thành, tông môn của sư huynh con gọi là Tinh Thần Môn, đến lúc đó hỏi là biết." Thanh âm Vân Thiên Tà vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên.  

Tinh Thần Chi Thành, Tinh Thần Môn!  

Dương Bách Xuyên âm thầm nghĩ đến, đặt theo tên thành, nghe có vẻ tông môn của nhị sư huynh rất trâu bò, chắc là không tệ.  

“Chúng ta đến Tinh Thần Chi Thành. "Dương Bách Xuyên vung tay lên nói với Hầu Đậu Đậu.  

Đoàn người đi về phía Truyền Tống Đại Trận.  

Cách ăn mặc hiện tại của Dương Bách Xuyên kỳ thật rất quái dị, ngoại trừ tiểu phượng hoàng Dương San tướng mạo tám chín tuổi, sau khi thành hình người, trông ra dáng người ra thì trên vai là chồn nhỏ, bên cạnh là khỉ lông vàng Hầu Đậu Đậu.  

Khi đi tới Truyền Tống Đại Trận, bị hai tên tu sĩ Phân Thần Cảnh ngăn cản lại, một trong số đó lười biếng hỏi: "Đi đâu?"  

“Đi Tinh Thần Chi Thành. "Dương Bách Xuyên trả lời.  

“Mỗi người một trăm linh thạch trung phẩm, các ngươi tổng cộng phải giao bốn trăm linh thạch trung phẩm. "Tu chân giả canh giữ truyền tống trận nói.  

Dương Bách Xuyên nhịn không được nói: "Bốn trăm linh thạch trung phẩm?" Bốn trăm linh thạch không nhiều lắm, mấu chốt là trung phẩm, một trăm linh thạch mới đổi được một viên trung phẩm, bốn trăm linh thạch trung phẩm cũng tương đương với bốn ngàn linh thạch hạ phẩm, số lượng này cao hơn gấp trăm lần so với Truyền Tống Trận của Sơn Hải Giới.  

Truyền Tống Trận ở Tây Sơn Châu mỗi người mỗi lần chính viên linh thạch hạ phẩm, không người nơi này lại đắt như vậy, Dương Bách Xuyên thậm chí có chút hoài nghi có phải tu sĩ canh giữ Truyền Tống Trận hố hắn hay không?  

"Ếch từ hạ giới tới à, bốn trăm linh thạch trung phẩm mà thôi, ngươi mẹ nó muốn đi chính là Tinh Thần Chi Thành, ngươi có biết nơi đó cách đây chín mươi ngàn dặm không? Ngồi không nổi thì cút sang một bên, đừng chắn đường bổn thiếu gia.”  

Đúng lúc này, sau lưng Dương Bách Xuyên vang lên một tiếng hừ lạnh, trong giọng nói tràn đầy khinh thường.  

Dương Bách Xuyên vừa quay đầu lại nhìn thấy là một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi, một thân cẩm y lóng lánh vầng sáng, vừa nhìn chính là bảo y bất phàm, lại là tu vi Phân Thần Cảnh hậu kỳ, phía sau còn có một lão giả Phân Thần Cảnh đại viên mãn tu vi và ba gã trung niên Phân Thần Cảnh sơ kỳ đi theo, thoạt nhìn đều là người hầu của thanh niên này.  

Nghe người này trong giọng nói nồng đậm khinh thường, Dương Bách Xuyên nhất thời tức giận, con mẹ nó ta đây chọc gì ngươi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi