SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nói chuyện phiếm một hồi với Triệu Nam, Dương Bách Xuyên không chịu nổi những suy nghĩ đen tối, ở trước mặt cô ấy, Dương Bách Xuyên luôn cảm giác không có gì phải che giấu.  

Anh muốn nói cái gì, cô ấy luôn có thể hiểu được, thậm chí cô ấy còn biết trước câu tiếp theo anh sẽ nói ra.  

Kiểu trò chuyện này đôi khi sẽ rất mệt, nhưng cũng dễ dàng và rất mâu thuẫn.  

Là cảm giác tri kỷ, cũng là cái loại cảm giác không thể diễn tả rõ ràng được.  

Chỉ một câu thôi, cô ấy quá thông minh.  

Dương Bách Xuyên rất thích quá trình trò chuyện với cô ấy, bởi vì anh luôn cảm thấy rất có tính chất khiêu chiến.  

Giữa EQ và IQ cô đều cao hơn anh một bậc, điều này làm cho cảm giác chinh phục trong nội tâm Dương Bách Xuyên tăng lên.  

Hai người không nói về công việc, chỉ nói về một số chuyện trong cuộc sống bình thường, nói về một số khó khăn và niềm vui của sự trưởng thành.  

Mãi đến khi thư ký Ngải Diệp đi vào mới cắt đứt cuộc trò chuyện giữa bọn họ.  

Dương Bách Xuyên đứng dậy rời đi, trở lại phòng làm việc của mình, tiếp tục nghiên cứu phải giúp Triệu Nam phát triển công ty đấu giá như thế nào.  

Xem qua thành tích trước kia, phát hiện đều là tăng trưởng âm, nguyên nhân vẫn là đồ vật bán đấu giá được càng ngày càng ít, kênh riêng của công ty cũng không thu được đồ vật có giá trị.  

Về mặt bán đấu giá này, muốn hấp dẫn khách hàng cần phải có danh tiếng.  

Mà phương pháp tích lũy danh tiếng nhanh nhất chính là bán đấu giá những bộ sưu tập có giá trị, như thế mới có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người, dẫn tới khách hàng đem vật phẩm đấu giá giao cho công ty để mang đi đấu giá.  

Dương Bách Xuyên cuối cùng vẫn quyết định ra tay từ vật phẩm đấu giá.  

Anh sẽ luyện chết ra đan Trú Nhan và mang đến công ty để bán đấu giá, đương nhiên loại đan Trú Nhan này cũng không phải là anh luyện chế ra đan giả từ nồi sắt, mà là chuẩn bị dùng lò luyện đan luyện chế ra đan Trú Nhan thật sự.  

Dương Bách Xuyên có lòng tin rất lớn với đan Trú Nhan thật sự.  

Bất chợt đã đến giờ tan làm, tin nhắn điện thoại di động vang lên.  

Anh vừa lấy ra xem thì là tin nhắn của cảnh sát xinh đẹp Ninh Kha, cô ta nói qua tám giờ tối, nhưng lúc này gửi tin nhắn nói đã đến nhà hàng Pháp chờ anh.  

Lúc này mới sáu giờ, Dương Bách Xuyên cười khổ, nhưng nếu đã đồng ý với Ninh Kha thì phải đi thôi, dù sao cũng tan làm rồi, đi sớm cũng được, không thể để cho người ta chờ.  

Đi ra khỏi văn phòng, anh có chút chột dạ nhìn văn phòng Triệu Nam, không thấy người đi ra, Dương Bách Xuyên thở ra một hơi và đi thẳng xuống lầu.  

Sau khi lên xe, tâm niệm anh vừa động thả con chồn và Hầu Đậu Đậu ra ngoài hóng gió, Dương Bách Xuyên sợ bọn chúng ở công ty náo loạn nên mới nhốt ở trong không gian bình Càn Khôn, lúc này mới thả ra hít thở không khí.  

Suy cho cùng, không gian trong bình Càn Khôn quá nhỏ đối với con chồn Hương Hương Hầu Đậu Đậu trời sinh có tính hiếu động, hơn nữa Dương Bách Xuyên cho chúng nó không gian hoạt động cũng chỉ mười mét vuông.  

Quả nhiên, con chồn và cùng Hầu Đậu Đậu vừa ra ngoài, đều bày ra bộ dáng uất ức đáng thương gầm lên.  

Ồn ào đến nỗi lỗ tai Dương Bách Xuyên đau nhức, anh đã đồng ý với bọn chúng là lần sau không nhốt nữa, chỉ cần nghe lời là được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi