SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vẻ mặt Dương Bách Xuyên càng kỳ lạ hơn. Anh đưa hóa đơn phạt cho Triệu Nam đi nộp tiền. Sau khi Triệu Nam đi, anh mới làm bộ hóng chuyện: "Chú cảnh sát ơi, rốt cuộc bạn tôi có chuyện gì thế ạ? Chơi gái cũng đâu phải chuyện gì to tát, vả lại cậu ấy vẫn chưa kết hôn mà."  

Lúc này, chú cảnh sát cười khà khà nói nhỏ: "Cậu không biết đấy thôi, chậc chậc. Khi chúng tôi vào, cậu ta đang đè một bà già bốn mươi... Điều quan trọng nhất là người phụ nữ kia nặng gần trăm cân, không biết người anh em của cậu nghĩ thế nào, khẩu vị nặng thật đấy.  

Đương nhiên đây vẫn chưa phải trọng điểm. Sau khi chúng tôi đến hiện trường, cậu ta hệt như cắn thuốc vậy, hoàn toàn không để ý đến chúng tôi, bốn mươi phút sau mới dừng lại. Chúng tôi đi cản cũng không cản nổi. Ôi má ơi, thật là... Xong việc người phụ nữ kia được đưa đi viện luôn.  

Điều kỳ lạ là chúng tôi không kiểm tra được trong cơ thể cậu ta có thành phần của thuốc k1ch thích. Có phải người bạn kia của cậu là bệnh nhân có vấn đề về tinh thần không?"  

"Hix, phải phải phải, cậu ấy đúng là bệnh nhân...." Dương Bách Xuyên vội vàng đáp lời. Bây giờ anh nghe cảnh sát kể lại cũng bất giác run rẩy cả người.  

Lúc này Triệu Nam đã nộp tiền phạt xong đang đi tới, Dương Bách Xuyên vội vàng ngậm miệng.  

Sau đó, chú cảnh sát dẫn hai người đi gặp Triệu Vũ Linh.  

Mua dâm không phải cắn thuốc, không phải chuyện lớn gì, nộp tiền phạt là có thể đi.  

Dương Bách Xuyên và Triệu Nam theo cảnh sát trung niên đi tới một phòng theo dõi, trông thấy Triệu Vũ Linh ngồi xổm trong góc.  

"Triệu Vũ Linh ra ngoài. Bạn của cậu đến nộp tiền bảo lãnh rồi, cậu có thể đi." Chú cảnh sát hô.  

Triệu Vũ Linh chậm rãi ngẩng đầu lên.  

Bộ dạng của anh ta làm Dương Bách Xuyên giật nảy mình. Chỉ thấy lúc này Triệu Vũ Linh đầu tóc rối bù, mắt thâm quầng, con ngươi vằn đầy tơ máu.  

Ánh mắt Triệu Vũ Linh nhìn anh tràn đầy u oán. Khi thấy Triệu Nam phía sau, mặt anh ta đỏ bừng lên, chỉ hận không tìm được cái lỗ mà chui vào.  

Dương Bách Xuyên nhịn cười, nghĩ diện tích bóng ma tâm lý trong lòng Triệu Vũ Linh là bao nhiêu, anh nhìn ra đứa nhỏ này... rất u sầu.  

Về phần Triệu Vũ Linh, anh ta mới tỉnh táo lại không lâu. Sau khi đầu óc khôi phục bình thường, anh ta cảm thấy cuộc đời thật u ám, cuộc sống không còn gì lưu luyến.  

Lúc cảnh sát yêu cầu Triệu Vũ Linh tìm người đến nộp tiền bảo lãnh, anh ta nghĩ đến cô em họ Triệu Nam ở Cố Đô. Thân là cậu chủ nhà họ Triệu thế gia võ cổ ở Yên Kinh, xử lý chuyện ở đồn cảnh sát đơn giản như ăn kẹo, nhưng mà anh ta sợ mất mặt.  

Nếu tìm người khác đến thì anh ta có thể nhanh chóng rời đi. Nhưng một khi tìm người tới, chuyện anh ta đè một mụ béo khó tránh khỏi sẽ truyền tới Yên Kinh.  

Đến lúc đó, anh ta sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong giới. Nếu mấy cậu ấm cô chiêu kia biết, anh ta không dám nghĩ sau này mình có thể lăn lộn trong giới nữa không. Vì thế, Triệu Vũ Linh không dám huy động quan hệ trong nhà mà trực tiếp liên lạc với Triệu Nam.  

Sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, Triệu Vũ Linh đã hiểu ra đan Tinh Long mà Dương Bách Xuyên cho ba con bọn họ không có tác dụng tăng nội lực, mà là đan dược tăng cường sinh lý đàn ông. Tuy nhiên, không thể không thừa nhận nó đúng là thần dược.  

Nhưng anh ta vẫn trách Dương Bách Xuyên không nói rõ công hiệu của đan dược, làm cho anh ta mất mặt quá chừng.  

Dương Bách Xuyên "khụ khụ" hai tiếng, thúc giục Triệu Vũ Linh rời đi. Sau đó, anh và Triệu Nam đi trước, Triệu Vũ Linh cúi đầu theo sau. Trong lối đi dài dằng dặc, cảnh sát nào gặp bọn họ đều nhịn cười, vẻ mặt kỳ lạ.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên và Triệu Nam cực kỳ mất tự nhiên, cố ý giữ khoảng cách với Triệu Vũ Linh. Mất mặt chết đi được!  

Triệu Nam lập tức nói với Dương Bách Xuyên: "Hai người đi sau nhé, em xuống lầu trước đợi hai người." Thật sự là Triệu Nam quá mất mặt vì ông anh họ Triệu Vũ Linh này, cô ấy nói xong liền đi xuống lầu như đang chạy trốn.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi