SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Linh thức anh nhìn thấy ông già kia đang nằm đè lên ngưởi phụ nữ, sắc mặt hơi co rút, dường như một giây sau sẽ tắt thở khiến Dương Bách Xuyên toát mồ hôi thay ông ta.  

Có điều nhìn qua tuy trong mắt ông già này vẩn đục, con ngươi nhiều lòng trắng nhưng linh thức của Dương Bách Xuyên lại phát hiện ông ta là một cao thủ Ám Kình tầng tám. Hơi thở còn mạnh hơn cả Trần Bách Vạn, khá tương tự với Độc Cô Vô Tình, hẳn là cường giả Ám Kình tầng tám đỉnh phong.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên rất ngạc nhiên, thầm than nơi đây nhất định là phân khu Tây Bắc của Xương Hoa.  

Mà người phụ nữ kia cũng là Ám Kình tầng ba, cộng thêm cổ võ giả cầm súng tại cổng vào khiến Dương Bách Xuyên hơi áp lực, nghĩ nơi đây cũng không đơn giản.  

Lúc này cơ thể ông già trong linh thức bỗng nhiên run rẩy, một giây sau ngã xuống trên người cô ta như một quả bóng bị xì hơi.  

Dương Bách Xuyên thầm xem thường, hóa ra chỉ có ba giây.  

Ước chừng qua vài giây, người phụ nữ đẩy đầu ông già ra, bực bội nói: "Tên mù lòa chết tiệt, lần nào cũng nhanh như vậy, được rồi, mau mặc quần áo vào đi, Trần Bách Vạn kêu tôi gọi ông tới bàn chuyện, đừng trễ giờ làm anh ta hoài nghi."  

Nói xong, người phụ nữ mặc vào quần áo. Một màn này thu hết vào trong linh thức của Dương Bách Xuyên, ông già kia không được nhưng người phụ nữ lại nằm ngoài dự đoán, cặp tuyết lê căng tròn, trắng nõn như tuyết...  

Nghe thấy người phụ nữ chửi bới lão già mù lòa đáng chết, Dương Bách Xuyên cười nhủ: "Thế mà lại mù thật."  

Lúc này, chỉ nghe thấy lão già mù cười sằng sặc, vỗ một phát lên mông người phụ nữ: "Chê tôi không còn dùng được mà cô vẫn tới à? Bên cạnh Trần Bách Vạn vô số phụ nữ, quanh năm suốt tháng chẳng đụng vào đồ lẳng lơ  nhà cô được mấy lần, còn không phải dựa vào ông đây đút no à, khặc khặc!"  

"Đáng ghét~" Người phụ nữ quyến rũ ỏn ẻn một tiếng.  

Đợi Lão Hạt Tử mặc quần áo tử tế, hai người chuẩn bị rời đi.  

Dương Bách Xuyên nghe rõ, hẳn là Trần Bách Vạn sai người phụ nữ tới gọi Lão Hạt Tử đi bàn chuyện.  

Thấy hai người bọn họ sắp ra ngoài, Dương Bách Xuyên vội vàng né sang một bên.  

Anh vừa dời bước chân đã phát hiện Lão Hạt Tử mở một cánh cửa phía trong tủ quần áo ra, sau đó hai người một trước một sau đi vào.  

Cửa ngầm?  

Trong lòng Dương Bách Xuyên đầy mừng rỡ, ghi chép có nói cửa ngầm chỉ tồn tại ở nơi ở của giặc cướp, hiện tại lại thấy cũng bình thường.  

Đám trộm cướp luôn sợ quan binh tiêu diệt, bên dưới làng dưới lòng đất có đào mật thất cũng bình thường, thuận tiện chạy trốn.  

Ước chừng qua tầm mười giây sau, Dương Bách Xuyên mới lặng lẽ đẩy cửa đi vào.  

Mở ra tủ quần áo, quả nhiên nhìn thấy một lối vào cao tầm một mét sáu.  

Anh thả linh thức kiểm tra một phen, phát hiện bên trong không có bất kỳ âm thanh gì mới đi vào.  

Sau khi đi vào, đường hầm cao đến hai mét, có thể thẳng lưng, bên trong còn có đèn điện chiếu sáng.  

Tiếp tục đi về phía trước lại gặp lối rẽ, là một ngã tư.  

"Dưới này giống y như một tấm mạng nhện!"  

Anh khẽ mắng một câu, cũng không biết lúc nãy Lão Hạt Tử và người phụ nữ kia đi con đường nào.  

Chẳng qua Dương Bách Xuyên nghe thấy bọn họ nhắc đến Trần Bách Vạn, nhất định phải đi theo bọn họ mới được, sau đó mới có thể tìm tới Trần Bách Vạn.  

Anh nhìn vách tường muốn tìm xem có dấu vết nào không nhưng lại buồn bực nhận ra, vách tường đều lát đá xanh, hơn nữa đều không nhiễm bụi đất, nhìn qua là biết thường xuyên có người quét dọn, dưới đất cũng không thấy dấu chân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi