SỬ THƯỢNG TỐI NGƯU PHÒ MÃ GIA

Trần Nguyên lại không hề kinh hoảng, hỏi lại một câu: "Trách phạt nặng nhất là cái gì?"

Gia Luật Lũ Linh vừa muốn nói, lại phát hiện lời đó chắn bên trong miệng mình, cũng không nói được, trách phạt nặng nhất, chính là cướp đoạt tư cách làm thái tử của Gia Luật Hồng Cơ, như vậy không phải rất tốt sao? Ngươi tốt ta tốt, mọi người khỏe, hoà hợp êm thấm, Hồng Cơ không nguy hiểm, Gia Luật Niết Cô Lỗ cũng vừa lòng đẹp ý, Gia Luật Nhân Trước và những người kia cũng sẽ triệt để yên tĩnh.

Suy nghĩ cẩn thận, Gia Luật Lũ Linh bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Biện pháp này, ngươi cũng nghĩ ra được? Xem ra Cửu ca và phụ hoàng coi trọng ngươi, không phải là không có đạo lý."

Trần Nguyên cười ha ha, nói: "Ta nghĩ, nếu như hoàng thượng biết rõ, cũng sẽ không giáng ta tội khi quân chứ?"

Gia Luật Lũ Linh gật đầu: "Tất cả do Hồng Cơ khiêng, đương nhiên ngươi không sao, phụ hoàng cũng sẽ bởi vì biện pháp của ngươi, không để cho Hồng Cơ mạo hiểm, càng thêm tin tưởng ngươi, chỉ là Lưu Phương kia sẽ gặp xui xẻo, dựa theo quân kỷ Đại Liêu chúng ta, hắn sẽ bị cách chức, thậm chí nhốt vào ngục."

Trần Nguyên nói: "Một người không may, vẫn hơn một vạn người đi mạo hiểm, ngươi cũng biết, những binh lính kia là cái dạng gì, ngoài ra, hiện tại ta đang muốn tìm một người giúp đỡ, giúp ta đả thông tất cả biên quan Đại Liêu, nếu như đến lúc đó, Lưu Phương tướng quân nguyện ý, ta sẽ thuê hắn."

Tiếp theo, Trần Nguyên xoay chuyển lời nói: "Công Chúa, chuyện của ta, đều có biện pháp, ta nghĩ, chỉ cần ngươi chịu, sẽ có biện pháp không cần gả cho Lý Nguyên Hạo."

Thân hình Gia Luật Lũ Linh chấn động, Trần Nguyên ôm quyền hành lễ: "Tại hạ cáo từ."

Kỳ thật, đôi khi sự tình chỉ đơn giản như vậy, tất cả mọi người biết rõ khi quân là tử tội, cho nên không người nào dám làm việc này, nhưng bây giờ, đối với Trần Nguyên mà nói, con đường này lại rộng mở nhất, khi quân đắc tội là do Gia Luật Hồng Cơ đến chịu trách nhiệm, không quan hệ đến hắn.

Ngày hôm sau, Gia Luật Hồng Cơ nắm giữ ấn soái xuất chinh, mang theo một vạn binh sĩ đã già và yếu, không tinh nhuệ, bước lên hành trình đi Trường Bạch Sơn.

Đương nhiên, Trường Bạch Sơn là một vị trí, cũng chỉ là vị trí đại khái trong hành động quân sự lần này của bọn họ mà thôi.

Tin tức tiền tuyến truyền đến là, quy mô người Nữ Chân phản loạn lần này cực kỳ lớn, những người Nữ Chân kia sinh ra từ bên trong rừng sâu núi thẳm, từ đó một mực giết đến Thông Châu, ngắn ngủn một tháng, phản quân đẩy vào gần nghìn dặm, những người Nữ Chân riêng lẻ cũng bị lôi cuốn trong đó, lại làm cho phản loạn càng diễn ra ác liệt, Hoàng Long phủ, Liêu Dương phủ đồng thời báo nguy.

Nghe rất dọa người, kỳ thật, quy mô phản quân từ đầu chính là hơn một ngàn người, lôi kéo tộc Nữ Chân khác, cũng không quá hai ba ngàn, về phần những địa phương gọi là bị bọn hắn công hãm kia, phần lớn là không có người ở, một nghìn dặm, có thể có hai ba ngàn người cũng đã không tệ rồi, bộ lạc di chuyển lại càng đơn giản, bọn hắn giống nhau, bộ lạc hơi lớn một chút, mới có hơn hai trăm người, nói đi là đi, gia súc còn chưa đủ một ngàn.

"Lưu Phương tướng quân, mấy ngày nữa chúng ta mới có thể đến Hoàng Long phủ?" Đi nửa ngày, bờ mông Trần Nguyên thật sự có chút chịu không được rồi, miệng vết thương của hắn còn chưa tốt, xóc nảy nửa ngày, cảm giác đau nhức đến tim.

Tiêu hộ vệ kia nhìn Trần Nguyên đầu đầy mồ hôi, cười ha ha nói: "Ta muốn chuẩn bị cho ngươi chiếc xe ngựa, ngươi còn cậy mạnh, hiện tại biết rõ lợi hại chưa?"

Trần Nguyên biết rõ lợi hại, nhìn mọi nơi một vòng, nói: "Còn có thể lấy được xe ngựa sao?"

Gia Luật Hồng Cơ đối với Trần Nguyên quả thật không tệ, nhìn đội quân nhu sau lưng, nói: "Không có thì ta dồn xe hàng, để cho đem ngươi ở một tý, chờ đến thị trấn phía trước, lại bảo người ta chuẩn bị cho ngươi xe ngựa là được."

Bờ mông Trần Nguyên thật sự không chịu được rồi, gật đầu: "Tốt, đa tạ chư vị chiếu cố."

Dọn một chiếc xe chở hàng, sau đó trải rơm rạ dày đặc lên, nằm sấp xuống, đau đớn trên mông đít lập tức giảm bớt đi rất nhiều.

Đội ngũ tiếp tục đi tới, Trần Nguyên bắt đầu cân nhắc, nên áp dụng kế hoạch của mình như thế nào, Gia Luật Hồng Cơ dễ khuyên bảo, hắn vốn liền không có gì chủ kiến, bốn người Tiêu hộ vệ cũng sẽ tán thành, phiền toái duy nhất chính là Lưu Phương.

Công Chúa nói rất đúng, chuyện này, Lưu Phương có thể là một người duy nhất phải trả giá, đang mang tiền đồ của hắn, chắc hắn sẽ không dễ dàng đồng ý.

Suy tư một lát, Trần Nguyên quyết định nói cùng bốn thị vệ trước, nếu như bọn hắn đồng ý, sẽ cùng nhau đi thuyết phục Gia Luật Hồng Cơ.

Cuối cùng là Lưu Phương, đi thương lượng một chút, mềm giọng nhờ, nếu đáp ứng là tốt nhất, không thể đồng ý, liền để cho Gia Luật Hồng Cơ đi áp chế hắn! Nếu không thì tìm cái lý do, đá văng ra hắn, thật sự không được, lại để cho bốn người Tiêu hộ vệ bọn họ mạnh bạo, dứt khoát xử lý tiểu tử này là được rồi, coi như hắn hi sinh vì nhiệm vụ.

Cảm thấy chủ ý đã tốt, khuya hôm nay sẽ đi do thám Tiêu hộ vệ trước.

Dương Văn Quảng mang theo một cây đao, đi bên cạnh xe ngựa Trần Nguyên, A Mộc Đại đi bên kia, hai người có chút khí khái bảo tiêu.

Trần Nguyên quay đầu lại, mỉm cười nói với Dương Văn Quảng: "Tiểu Văn, ngươi đã từng nghĩ, có một ngày sẽ cùng những dũng sĩ Liêu quốc này đi chinh chiến chưa?"

Dương Văn Quảng lắc đầu: "Xác thực chưa từng nghĩ qua, ta nghe nói những người Nữ Chân kia đều dũng mãnh dị thường, không biết có phải là thật hay không."

Bên cạnh, một kỵ binh nghe xong lời này, lập tức hỏi: "Huynh đệ trước kia ở phía nam à?"

Tiểu Văn cười ha ha một tiếng, nói: "Vâng, ta ở Nam Kinh."

Kỵ sĩ kia ừ một tiếng, nói: "Vậy thì khó trách, ta nói với ngươi, trước kia ta đi qua Trường Bạch Sơn, lần đó chúng ta có tổng cộng hơn một ngàn huynh đệ, bị hơn hai trăm người Nữ Chân chặn lại."

Ánh mắt kỵ sĩ kia bỗng nhiên lưu lộ ra thần sắc sợ hãi, thanh âm cũng thay đổi làn điệu, nói: "Kết quả bọn hắn xông đến, chúng ta có hơn một ngàn người, bọn họ hai trăm người, một mực đánh hai canh giờ, huynh đệ bên cạnh ta lần lượt chết, đều bị những người kia dùng cây gỗ hoặc là tảng đá đập chết, vừa mới bắt đầu, chúng ta còn giết được mấy người bên bọn họ, nhưng….. "

Khả năng tình huống quá tàn khốc, kỵ sĩ kia do dự thời gian rất lâu, cũng không nói tiếp, hắn đang sững sờ, một loại sợ hãi trong hồi ức yên lặng bùng lên.

Đợi phát hiện ánh mắt của mọi người đều nhìn hắn, hắn mới nhếch miệng cười một chút, hời hợt nói một câu: "Ta trốn ở trong đống người chết, mới có mạng trở về."

Ánh mắt Dương Văn Quảng trở nên dị thường nóng bỏng! Năng lực dã chiến của người Liêu quốc, hắn cực kỳ hiểu rõ, mà những người Nữ Chân kia, có thể ở vào tình thế cực kỳ bất lợi, dùng hai trăm người đánh bại một ngàn Liêu binh, đủ để thấy độ cường hãn của họ!

Những Liêu binh khác không hiếu chiến như Dương Văn Quảng, phần lớn bọn hắn đều đã thành gia lập nghiệp, đều có lo lắng riêng, nghe kỵ sĩ kia nói như vậy, đều có chút bận tâm về vận mệnh của mình, trong lòng tính toán, hai trăm người Nữ Chân này có thể đánh bại một ngàn Liêu binh, vậy thời điểm có 2000 người, đội ngũ một vạn người có thể ngăn cản sao?

Có một kỵ sĩ cũng nói: "Đều nói Nữ Chân đủ một vạn, không ai địch nổi, thì ra đây không phải nói khoác."

Trần Nguyên nhìn bọn hắn có chút cảm xúc sợ chiến, trong lòng thầm nghĩ, nếu bốn thị vệ kia cũng như thế, thuyết phục bọn họ sẽ là chuyện rất dễ dàng.

Đội ngũ một ngày tiến lên hơn một trăm năm mươi dặm, lập doanh trại quân đội bên cạnh một thị trấn, phái vài người đi mua sắm một ít vật phẩm, những người khác đốt lửa, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nói là mua sắm, kỳ thật mỗi một chi quân đội Liêu quốc, đều làm theo truyền thống tốt đẹp của bọn hắn, đó là cướp, cho nên người trong trấn nhỏ trông thấy có quân đội tới nơi này, còn sợ hơn so với chứng kiến mã tặc, đã sớm núp từ rất xa.

Mã tặc giật đồ, phần lớn là không giết người, nhưng những quân đội này bất đồng, hơi có phản kháng, sẽ mang đến giết chóc, ngay cả cái địa phương giải oan cũng không tìm thấy.

Cho nên tiến hành mua sắm không thuận lợi, lại tìm đến một cỗ xe ngựa bốn bánh, hình như là chuyên môn chuẩn bị vì Trần Nguyên. . .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi