SỬ THƯỢNG TỐI NGƯU PHÒ MÃ GIA

Phạm Thuần Hữu bỗng nhiên nói: "Tư Mã huynh, ta muốn đi Thương Châu tìm một Chỉ huy sứ họ Dương, ngươi nghĩ như thế nào?"

Tư Mã Quang nghe hắn nói như vậy, lập tức sững sờ, hỏi: "Cái này…dường như không tốt lắm đâu? Sự tình vẫn chưa điều tra rõ ràng, vạn nhất hắn không thừa nhận, ngươi sẽ làm thế nào?"

Phạm Thuần Hữu lại làm việc tương đối cố chấp: "Đi rồi nói sau."

Hai người vẫn chưa nói xong, một quan viên Lễ bộ từ bên ngoài chạy đến, tìm thấy bọn họ đã là mồ hôi đầy trán, nói: "Ai u hai vị đại nhân, các ngươi còn rảnh rỗi ở chỗ này uống trà à?"

Tư Mã Quang đứng dậy, hỏi: "Làm sao vậy?"

Quan viên Lễ bộ nói: "Bao đại nhân đã qua đời, hoàng thượng bảo các quan để tang, hạ quan tới tìm các ngươi về."

Hắn vừa mới nói xong, quán trà vốn vô cùng ầm ĩ lập tức yên tĩnh trở lại, ánh mắt mọi người đều nhìn về quan viên kia.

Phạm Thuần Hữu chậm rãi đứng lên, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

"Bao đại nhân quy tiên rồi."

Phạm Thuần Hữu vẫn không nói gì, một người mập mạp mặc gấm vóc bên cạnh bỗng nhiên ngã xuống ghế, khóc lớn tại chỗ: "Bao đại nhân à Bao đại nhân, trong nhà của ta có bài vị trường sinh của ngài, làm sao ngài lại đi như vậy."

Dáng tươi cười mặt chưởng quầy lập tức không thấy đâu, bước chân tiểu nhị ngây ngốc tại chỗ, hai tay buông nhẹ, khay điểm tâm nước trà rơi đầy đất.

Bao Chửng đi rồi, tin tức này lập tức làm cho cả Biện Kinh rơi vào trong bi thống, đối với những dân chúng kia mà nói, Bao đại nhân là cái gì?

Bao đại nhân không phải là một người, hắn là một hi vọng, năng lực những kẻ làm quan kia thật sự là không đủ, có lẽ là xuất phát từ nguyên nhân khác, oan khuất ở đâu cũng có thể thấy được, dân chúng có oan không chỗ kể, cho nên bọn hắn cần Bao Chửng.

Tựa như có Trần Thế Mỹ, bọn hắn tin tưởng vào cuộc sống ngày mai sẽ càng ngày càng tốt, chỉ cần Bao đại nhân còn, bọn hắn tin tưởng cái thế gian này nhất định sẽ có công bằng, Bao Chửng là hi vọng của bọn hắn, dù rằng Bao Chửng chưa bao giờ trợ giúp bọn hắn làm cái gì.

Hiện tại Bao Chửng đi rồi, bách quan nhận được tin tức chạy tới, không giống với đưa tiễn Lữ Di Giản, trước khi Lữ Di Giản đi, các quan lại đến để tang đưa tiễn, nhưng đó là biểu hiện làm đủ công tác, tiến vào cửa trông thấy Nhân Tông, nặ ra vài giọt nước mắt, đợi hành lễ qua đi, vừa mới ra ngoài cửa, trên đường đi lại cười cười nói nói.

Nhưng Bao Chửng rời đi thật sự lại để cho rất nhiều người cảm giác được nội tâm bi thống.

Những quan viên kia, phần lớn vẫn chưa có tiến vào cửa đã bắt đầu khóc, sau đó một đường khóc đến trước linh cữu, linh đường nằm tại Đại Lý Tự, bọn người Nhan Tra Tán Triển Chiêu và thế hệ con cháu Bao Chửng quỳ xuống cùng một chỗ, còn có những bộ khoái Khai Phong phủ, Đại Lý Tự kia, từ trước cửa sắp xếp đến linh cữu của Bao Chửng.

Trên đầu Nhân Tông có một tấm vải trắng, tự mình đứng trước linh đường, thủ vệ linh cữu, hắn đứng ở bên cạnh linh cữu, cơ trên mặt thỉnh thoảng run run một chút.

Thật sự, Nhân Tông cảm giác Bao Chửng đến là vì hắn lọt vào mắt xanh ông trời, Bao Chửng không hỏi chính sự, nhưng hắn luôn có thể giải quyết vấn đề chính trị trên triều đình, những vấn đề đã không có biện pháp giải quyết.

Ví dụ như thân thế của mình lúc trước, nếu như không phải Bao Chửng một dao giết chết tên thái giám, sóng gió sẽ tiếp tục náo loạn hơn nhiều.

Còn có cháu trai Bàng Cát lúc trước, chuyện của hắn đã trở thành vũ khí công kích lực lượng hai phái trên triều đình, cuối cùng Bao Chửng chạy tới tiên trảm hậu tấu một cái, giết tiểu tử kia, triều đình lập tức an tĩnh.

Bao nhiêu lần triều đình tranh cãi, đều bị Bao Chửng hóa giải, vì cái gì ông trời lại muốn Bao Chửng rời khỏi mình đây? Nhân Tông cảm thấy đây là một loại tàn nhẫn, đối với mình, đối với mấy cựu thần này.

Phạm Trọng Yêm được Phạm Thuần Hữu nâng từng bước một đi tới, trên mặt của hắn không có nước mắt, đi đến trước linh cữu, Phạm Trọng Yêm hành lễ với Nhân Tông trước, Nhân Tông vội bước lên phía trước, đỡ lấy Phạm Trọng Yêm , nói: "Phạm ái khanh không cần đa lễ, bảo trọng thân thể quan trọng hơn."

Phạm Trọng Yêm theo Nhân Tông dìu dắt đứng lên, một động tác đơn giản, lại làm cho hắn thở hồng hộc, tay vịn quan tài Bao Chửng, vỗ vỗ quan tài, nói: "Tốt, tốt, linh hữu tốt, lát nữa ta sẽ hỏi cửa hàng, giúp ta đặt một cái."

Khóe miệng Phạm Thuần Hữu bỗng nhúc nhích, nói: "Cha, chớ có nói bậy, cha đứng vững, ta khấu đầu mấy cái cho Bao đại nhân."

Một bên, Triển Chiêu vội vàng đứng dậy đỡ lấy Phạm Trọng Yêm, Phạm Trọng Yêm lại vỗ vỗ quan tài, sau đó nói với Nhân Tông: "Vạn tuế, cựu thần đến chậm, người ở phía ngoài quá nhiều, đều là đến đưa tiễn Hắc Tử, đường không dễ đi, Hắc Tử không tệ, có thể có tràng diện này."

Nhân Tông đã nghe được tiếng khóc bên ngoài tường viện, hắn nhìn Phạm Thuần Hữu, nói: "Thuần Hữu, vịn cha ngươi đi về nghỉ ngơi đi."

Phạm Trọng Yêm còn có lời nói chưa nói: "Vạn tuế, cựu thần có việc muốn tấu."

Nơi này không phải là nơi dâng sớ, hơn nữa hiện tại cũng không phải thời điểm thảo luận quốc sự, Nhân Tông muốn cự tuyệt, nhưng nhìn Phạm Trọng Yêm đầu đầy tóc trắng và thân hình run rẩy, lại sửa lại lời nói: "Ái khanh, nói đi."

Phạm Trọng Yêm giãy ra khỏi cánh tay Triển Chiêu và Phạm Thuần Hữu, nói: "Vạn tuế minh giám, hiện tại cục diện Đại Tống đổi mới, dân chúng giàu có, quốc sự cường thịnh, cựu thần chúng ta cũng được nhắm mắt, nhưng sự tình ngày sau cần cẩn thận mới được, thái tử phải sớm xác lập, để bảo vệ xã tắc Đại Tống ta được ổn định."

Hiện tại Triệu Thự chỉ kém một danh phận thôi, phải nói là ngay danh phận hắn cũng có rồi, chỉ kém một cái tên.

Nhưng ở trong mắt Phạm Trọng Yêm, cái tên này, có lẽ là càng sớm định ra cho Triệu Thự càng tốt, bởi vì về sau Đại Tống cần ổn định.

Thế cục tốt, nhưng ngày sau ít nhất cũng cần hai mươi năm ổn định, để cho Tống triều tiêu hóa những trái cây này.

Cần thời gian để cho sĩ phu, thương nhân, hay là giai tầng công nghiệp quân sự mài dũa tự nhiên, nếu không thể làm ra mà nói, vậy thì tất cả cố gắng những năm này đều sẽ uổng phí.

Đạo lý Phạm Trọng Yêm nói, tất cả mọi người có thể thấy rõ, nhưng hiện tại không có người nào nói.

Bởi vì sóng gió giữa Triệu Thự và Triệu Thực vừa mới dẹp loạn, lúc này tất cả mọi người không muốn thúc giục Nhân Tông, sợ xảy ra chuyện xấu.

Trong lòng Nhân Tông cũng biết, hắn nhìn Phạm Trọng Yêm, cựu thần này vẫn rất ngay thẳng, việc đầu tiên là lo thiên hạ, dám nói lời người khác không dám nói.

Hắn nhếch miệng cười khổ một tiếng, nói: "Phạm ái khanh yên tâm, miệng trẫm đã nói ra, vạn lần không biến đổi, đợi lần này làm tốt sự tình Liêu quốc, trẫm sẽ xác lập Triệu Thự là thái tử."

Phạm Trọng Yêm ừ một tiếng rồi nói: "Cựu thần quá lo lắng rồi, còn có một sự tình, xin vạn tuế minh giám, Trần Thế Mỹ một thân mưu lược xuất chúng, Đại Tống ta có thể có hôm nay, không thể bỏ qua công lao của hắn.”

“Nhưng hắn quá nặng hiệu quả và lợi ích, làm việc có khi vẫn bất công, vạn tuế còn một ngày, hắn sẽ trung tâm một ngày, nhưng ngày sau, vạn tuế nên sớm làm chuẩn bị, hạn chế quyền lực của hắn, mới có thể làm cho hắn tiếp tục bảo trì trung tâm."

Những lời này quả nhiên là như lôi điện giữa bầu trời, cả linh đường thoáng một tý đã lặng ngắt như tờ, Hạ Từ quỳ gối bên cạnh, cả người đều ngây dại, nếu là người bên ngoài, hắn đã sớm đứng lên mắng to rồi.

Nhưng hiện tại không được, đây là linh đường của Bao Chửng, Phạm Trọng Yêm có thể cậy già lên mặt, Hạ Từ hắn cũng không có lá gan đứng lên mắng.

Sau khi Phạm Trọng Yêm nói xong, ánh mắt nhìn Nhân Tông, trong nội tâm Nhân Tông thật sự cũng bị hắn dọa, lão gia hỏa này quả nhiên là cái gì cũng dám nói, không phân biệt thời gian địa điểm, Nhân Tông cũng không thể nói cho Phạm Trọng Yêm, Trần Thế Mỹ đã được hắn sắp xếp xong xuôi, đợi bình định xong Liêu quốc, đả thông vùng Trung Đông, Trần Thế Mỹ sẽ đi Quỳnh Châu buôn bán.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi