SƯ TÔN ĐỪNG TỚI ĐÂY



Chỉ năm từ này làm Bạch Ân sững sờ, lão choáng váng sây sẩm mặt mày, loạng choạng suýt ngã, Diệp Cô Tuyệt vừa lúc chạy đến vội vàng đỡ lấy lão.
"Sư tôn, người không có việc gì chứ???" Diệp Cô Tuyệt nhìn sang Bạch Cẩn Phong.

"Minh Ly sư đệ, ngươi bình tĩnh lại, tuổi sư tôn đã cao..."
Bạch Ân không để ý đến Diệp Cô Tuyệt, lão gắng sức đứng thẳng nhưng cơ thể vẫn bủn rủn, không thể tin nổi việc vừa nghe thấy, miệng liên tục lầm bầm.

"Làm sao có thể...!làm sao có thể..."
"Đúng là có thể!" Bạch Cẩn Phong nhàn nhạt đánh gãy lời lão, "Ta đã trở về, bằng xương bằng thịt đứng đây, người lại muốn chia rẽ chúng ta lần nữa sao? Người lại muốn nhặt xác ta một lần nữa sao?"
"Ta...!ta không có." Bạch Ân hoảng sợ, vội vàng phản bác, "Cẩn Phong, ta không có."
"Những việc người đã từng che giấu ta có trời biết đất biết, nhưng đừng để ta biết!" Bạch Cẩn Phong nhìn lão lần cuối, rồi quay lại nắm lấy tay Sở Thanh Vân.

"Thanh Vân, bọn họ không cần chúng ta, chúng ta đi thôi."
"Cẩn Phong, con có ý gì?"

Bạch Cẩn Phong ngoài cười nhưng trong không cười.

"Ta, Bạch Cẩn Phong, từ nay không còn là đệ tử của Quang Ân thánh tôn nữa, Thanh Phong môn..." Bạch Cẩn Phong nhìn Diệp Cô Tuyệt, dứt khoát nói.

"Thanh Phong môn với ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt!"
"Bạch Cẩn Phong!"
"Minh Ly sư đệ!"
Cả Bạch Ân và Diệp Cô Tuyệt đều quát lên, Diệp Cô Tuyệt lập tức buông tay Bạch Ân rồi lao tới.
"Đệ nói gì vậy? Đi là đi đâu? Ta không cho phép!"
"Sư huynh," Bạch Cẩn Phong vui vẻ cười nói.

"Yên tâm ta chỉ rời khỏi đây thôi, sư huynh mãi mãi là sư huynh tốt nhất của ta, hơn nữa Diệp Thần tiểu tử vẫn luôn là đại đệ tử ta tự hào nhất.

Có tầng quan hệ này huynh không phải lo ta sẽ biến mất."
Diệp Cô Tuyệt sững người, bàn tay Bạch Cẩn Phong đã vỗ lên vai lão.

"Ta phải đi rồi, chúng ta sau này gặp lại bằng thân phận khác vậy."
Diệp Cô Tuyệt vẫn luôn thấy Bạch Cẩn Phong lạnh lùng, nhưng lão biết đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, kỳ thực vị sư đệ này của lão rất mềm lòng, nhưng mà ánh mắt quyết tâm lần này của hắn làm lão thật sự mất bình tĩnh.
Rời khỏi môn phái, tương đương mất chỗ chống lưng, sao Bạch Cẩn Phong lại hồ đồ đến vậy?
"Minh Ly sư đệ, chuyện lần này đâu có gì đến mức đệ phải rời tông môn, hãy suy nghĩ lại đi."
Bạch Cẩn Phong không hề nhìn sang Bạch Ân, mặc lão mặt tái nhợt đứng đó, hắn nắm tay Sở Thanh Vân rồi kéo đến trước mặt Diệp Cô Tuyệt, "Ngày này lẽ ra phải đến lâu rồi, ta vốn không thích gò bó, chỉ muốn làm tán tu đi lang bạt khắp nơi.

Ta và Thanh Vân rời khỏi đây, khi nào chúng ta tổ chức đại điển song tu sẽ mời huynh."
Diệp Cô Tuyệt: "..."
Diệp Cô Tuyệt không ngờ hai người lại là mối quan hệ này, nhìn lại tất cả mọi người xung quanh đều rất bình tĩnh, lão đoán chỉ mình lão chưa biết tin này.
Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng lão ỉu xìu.
"Vậy đệ hãy bảo trọng, nếu có nơi định cư hãy báo cho ta, ta nhất định sẽ đến thăm đệ."
"Được."

"Quân tử nhất ngôn?"
"Được."
Bạch Cẩn Phong nói xong trực tiếp kéo Sở Thanh Vân lên phi kiếm, nhanh chóng hoá thành một luồng sáng rồi bay đi mất.
Bạch Ân từ lúc đó chỉ đứng trơ mắt ra nhìn, lão vẫn chưa thể tiêu hoá được những lời Bạch Cẩn Phong vừa nói, môi mấp máy mãi không nói được từ nào.
Bạch Cẩn Phong cũng trở về? Làm sao có thể thế được?
Nhớ đến những việc lão đã từng làm ra, bờ vai lập tức sụp xuống, gương mặt già đi vài tuổi, lão quay lại nhìn Lục Thanh Sương gương mặt trắng bệnh rồi lắc đầu.

Sau đó miễn cưỡng túm lấy hắn rồi biến mất tại chỗ.
Diệp Thần và Từ Kha còn chưa tiêu hoá được hết những gì vừa nhìn thấy, Minh Ly tôn giả vì đạo lữ trực tiếp bất hoà với gia gia, cắt đứt quan hệ với môn phái...!Bọn họ rùng mình nhìn nhau, cảm giác như chứng kiến được một vở kịch đầy máu chó.
Diệp Thần đờ đẫn nhìn lên trời, lẩm bẩm với Từ Kha.
"Ta vừa nhìn hướng của phi kiếm bay về Thanh Vân Cư, ta muốn đi tìm Thanh Vân sư đệ.

Hức, sao bọn họ đi không mang ta đi cùng chứ???"
Từ Kha ôm vai hắn kéo vào lòng an ủi.

"Được được, chúng ta đi tìm Thanh Vân sư đệ.

Ngươi yên tâm, dù đi đâu ta cũng sẽ ở bên ngươi."
Diệp Cô Tuyệt đứng ngay bên cạnh: "..."
Phản rồi, phản hết rồi!!! Lão hít một hơi thật sâu, mặc kệ hai tên nhãi ranh này, túm lấy mấy quản sự bị thương nặng, nhảy lên phi kiếm rồi bay đi.
Chuyện ngày hôm nay quá mức nghiêm trọng, lão còn phải tìm cách ứng đối với từ trên xuống dưới môn phái, cả vài quản sự bị thương này nữa, cũng phải cho bọn họ câu trả lời.
Bạch Cẩn Phong ơi là Bạch Cẩn Phong, ngươi nói đi là đi, còn một đống rối tinh rối mù lại để cho lão tử thu dọn, ngươi hay lắm.
Diệp Thần nhìn phụ thân mình chật vật bay đi, vừa định lôi phi kiếm ra thì Từ Kha nói.

"Lên phi kiếm của ta, ta sẽ đưa ngươi đi."
"Được."
Từ đầu đến cuối không ai nhắc đến tên Lục Thanh Sương, nhưng mà cả hai đều ngầm hiểu với nhau, có những thứ không thể quay lại như cũ nữa rồi.

Sở Thanh Vân và Bạch Cẩn Phong về đến Thanh Vân Cư để thu dọn đồ đạc, bọn họ nói là rời khỏi nhưng cũng chưa thể đi ngay được.
Sở Thanh Vân có quá nhiều điều muốn hỏi Bạch Cẩn Phong, nhưng mà cuối cùng vẫn im lặng, y tin đến một lúc nào đó hắn sẽ mở lòng nói hết cho mình nghe.
Nhưng mà không làm gì được Lục Thanh Sương làm Sở Thanh Vân rất ấm ức.
"Cuối cùng tiện nghi cho tên tiện nhân Lục Thanh Sương kia, đệ tử nhất định có ngày phải làm nó sống không bằng chết."
Nhìn Sở Thanh Vân mím môi tức giận, Bạch Cẩn Phong vội vàng dỗ dành:
"Thanh Vân đừng tức giận, không đáng đâu."
"Người này từ ngày xưa đến bây giờ nơi nơi gây bất lợi cho đệ tử, chẳng hiểu là đơn thuần ghen ghét hay mang theo mục đích." Sở Thanh Vân nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy Lục Thanh Sương này kỳ lạ.
"Lục Thanh Sương này đúng thật là có vấn đề, vừa nãy ta lục tìm ký ức, thấy có một bóng đen từng tiếp xúc với hắn, chỉ tiếc là chưa kịp nhìn thấy mặt mũi." Bạch Cẩn Phong nhíu mày.

Bóng đen kia nhìn khá quen mắt, cứ như hắn đã từng gặp qua ở đâu đó rồi.
"Liệu có phải..."
"Không phải gia gia ta, người kia còn lùn hơn Lục Thanh Sương."
"Bây giờ ngẫm lại hắn lại ngang nhiên tính kế đệ tử như vậy, rõ ràng là biết có người chống lưng." Sở Thanh Vân nuốt không trôi cơn giận này, nhưng mà y cũng chưa thể đối đầu được với tu sĩ Đại thừa kỳ.
Bạch Cẩn Phong thấy thế liền ôm vai y an ủi.
"Yên tâm, gia gia ta không thể canh chừng mãi được, rồi cũng sẽ có cơ hội túm lấy hắn, lúc đó muốn đánh muốn giết tuỳ Thanh Vân."
"Được, vậy cho hắn sống thêm vài ngày nữa."
"Mà hắn sống cũng không thể tu luyện được nữa đâu." Bạch Cẩn Phong chợt nhớ ra, "Lúc nãy ta không khống chế linh lực, một lòng sử dụng Sưu hồn thuật, linh hồn hắn chắc chắn bị thương nặng."
"Hừ, thế mới đáng."
Hai người nói đến đây thì Từ Kha và Diệp Thần đã đến, Diệp Thần chạy ào vào nhà, chuẩn bị đẩy cửa ra liền bị Từ Kha túm lại.
"Ngươi đúng là vô tâm vô phế, ai biết Minh Ly sư thúc và Sở Thanh Vân đang làm gì, nhỡ đâu xông vào lại bắt gặp cảnh nhạy cảm, cẩn thận bọn họ thẹn quá hoá giận thủ tiêu chúng ta."
Diệp Thần nhanh chóng gật gù, "Ngươi nói cũng phải, vậy có nên gõ cửa luôn không? Hay là chờ họ xong việc đã?"
Sở Thanh Vân và Bạch Cẩn Phong ở bên trong nhà nghe rõ không sót chữ nào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi