TA CÓ THẬT SỰ LÀ ĐẤNG CỨU THẾ

Sau khi ăn xong bữa chiều, Lý Thuần Quân cùng Chiêu Dương công chúa đã theo chân quý phi đi tìm một nơi yên tĩnh để có thể thoải mái ôn chuyện.

Vừa mới đặt mông xuống, Quý Phi liền đã yêu cầu Chiêu Dương công chúa kể lại mọi chuyện cho mình nghe. Nàng biết rõ giấc mơ của con gái mình là chuyện hệ trọng cỡ nào... Và nếu như nó đã là ác mộng, vậy thì nàng càng không thể ngó lơ được.

Trong lúc Chiêu Dương công chúa đang ngồi thuật lại, như một hành động trốn tránh, Lý Thuần Quân từ lúc nào đã chuồn đi với lí do đi pha trà.

Đến khi quay trở ra, hắn chỉ thấy gương mặt của Quý Phi lúc này đang lộ vẻ thất kinh cùng rung động. Hắn rất quen thuộc với biểu lộ này, bởi nó giống hệt biểu lộ của hắn lúc nghe Thái Linh Nhi kể lại những gì mình đã trải qua trong ngục tối.

<

Những kí ức đó đơn giản là một loại kinh hoàng, thậm chí có nói nó là một đòn khủng bố tâm lí cũng không ngoa. Cũng may là hôm qua Lý Thuần Quân đã ra tay kịp thời, bằng không thì Chiêu Dương công chúa hôm nay đã sớm hỏng hóc.

"Lý Thuần Quân, ngươi nói giấc mơ này rất giống với kí ức của vị kia sao?" Quý Phi thật thận trọng hỏi Lý Thuần Quân.

Lý Thuần Quân vừa rót trà, vừa nghi hoặc: "Người biết nàng sao?"

Theo những gì hắn điều tra được thì Thái Linh công chúa không được nhắc tới trong những ghi chép của thần tộc. Hắn ẩn ẩn đã đoán ra được nguyên nhân đằng sau, chỉ là hắn không muốn gây chuyện nên mới giữ im lặng.

"Chuyện của nàng chỉ có một số ít người biết được, và ta chính là một trong số đó"

Advertisement

Quý Phi thở dài, buồn bã nói: "Năm xưa nàng được xem như nỗi ô nhục lớn nhất của thần tộc. Và với cái tôi quá lớn, thần tộc đã sớm xoá nàng ra khỏi sách sử, ngàn đời không nhắc đến nữa... Nhưng mà, riêng nội bộ cao tầng của thần tộc thì lại lấy nàng làm gương để nhận thức được sự nguy hiểm của Ma Hoàng"

Lý Thuần Quân trầm mặc, im lặng một chút rồi gật đầu: "Đúng vậy, đó là kí ức của Thái Linh Nhi năm đó, cũng là bước ngoặc đã phá hỏng cuộc đời nàng"

"Ngươi như thế nào biết nàng?" Quý Phi lên tiếng nghi vấn.

Lý Thuần Quân chỉ mới kể lại mọi chuyện trong Ma Hoàng Điện cho Thần Hoàng cùng Chiêu Dương công chúa nghe nên tất nhiên là Quý Phi sẽ không biết.

"Ta tình cờ gặp được một sợi thần tính của nàng trong một nơi rất đặc biệt. Khi có cơ hội ta sẽ kể lại toàn bộ, hoặc là Quý Phi nương nương có thể hỏi Thần Hoàng đại nhân cũng được" Lý Thuần Quân đáp lại, thuận tiện còn bẻ lái chủ đề.

"Thôi đi, tên đó gần nhất rất bận, không rảnh quan tâm đến ta đâu" Quý Phi khoát tay, cười lạnh: "Mà bình thường hắn cũng chẳng mấy khi để ý đến ta"

Lý Thuần Quân: "..."

"Khụ, về giấc mơ này thì chúng ta tạm thời vẫn chưa xác nhận được nó có phải là giấc mơ tiên tri hay không, có lẽ phải quan sát thêm" Quý Phi nói: "Ta không nghĩ ra cách nào để ngăn cản nàng nằm mộng cả, cách duy nhất là để ngươi ngày đêm trông chừng nàng, kịp thời cứu nàng ra khỏi ác mộng nếu cần thiết"

"Ta tự biết" Lý Thuần Quân đáp trả một cách rất ngắn gọn.

"Ngày mai lại nói tiếp đi, tối nay sẽ là khoảng thời gian quyết định" Quý Phi vừa nói, vừa tiến tới ôm con gái mình, biểu lộ vạn phần đau xót nói ra: "Xin lỗi ngươi, thân là mẹ mà ta lại chẳng giúp gì được cho ngươi, là người mẹ này vô năng"

"Không sao đâu mẹ, ta đã có Lý Thuần Quân, có mơ thêm vài lần ta cũng không sợ đâu, chỉ cần hắn ở bên cạnh ta..." Chiêu Dương công chúa thấp giọng nỉ non.

"Yên tâm, hắn sẽ bên cạnh ngươi không rời nửa bước" Quý Phi vừa khẳng định vừa hung ác lườm Lý Thuần Quân. Ý tứ đã nói rõ thông qua ánh mắt rồi.

Lý Thuần Quân thì làm bộ mặt tỉnh bơ.

Ôm ấp an ủi con gái thêm một chút, Quý Phi liền đã trở về trạch viện của mình. Gần đây nàng cũng tương đối bận rộn, mặc cho việc bản thân nàng chỉ là một phi tần của Thần Hoàng.

Sau khi từ biệt mẹ xong, Chiêu Dương công chúa liền vô thức quay qua nhìn Lý Thuần Quân mà mỉm cười. Chỉ có đều... Trong ánh mắt của nàng đã không còn sự trong sạch thuần túy nữa, trái lại còn thấp thoáng ánh lên một ngọn lửa âm u, không biết từ đâu mà ra.

Bất quá, ngọn lửa kia chỉ ánh lên trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi biến mất. Vì vậy nên Lý Thuần Quân cũng không để ý gì mấy, chỉ thành thành thật thật dẫn nàng trở về phòng nghỉ ngơi.

Khỏi phải nói, Lý Thuần Quân hôm nay bắt buộc phải ở lại đây trông chừng nàng. Tất nhiên là lần này hắn sẽ không ngủ chung với nàng, vì làm vậy hắn sẽ cảm thấy rất có lỗi với Mộ Khuynh Tiên.

Hắn sẽ không phản bội nàng.

Thấy Lý Thuần Quân thắp đèn đọc sách, Chiêu Dương công chúa cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ lăn lộn vài vòng trên giường rồi từ lúc nào ngủ thiếp đi.

Không nhất thiết phải ngủ chung giường, chỉ cần hắn chấp nhận ở lại đây thì nàng liền an tâm mà ngủ rồi. Nàng đã nghĩ mình nên trưởng thành thêm một chút, bỏ đi cái tật bướng bỉnh không đáng yêu kia.

Lý Thuần Quân ở đó vừa đọc sách vừa liêm tục chú ý đến biểu hiện của nàng. Chỉ cần nàng bắt đầu lâm vào trạng thái bất thường, hắn sẽ ngay lập tức triệu hồi hệ thống ra thức tỉnh nàng.

Và đúng như dự tính của Lý Thuần Quân, đến khoảng nửa đêm, Chiêu Dương công chúa lại bắt đầu đụng phải ác mộng.

"Phụ hoàng, đã đến nước này rồi... Xin lỗi sẽ còn tác dụng với ta sao?"

Chiêu Dương công chúa nói mớ một cách đầy bất lực, để Lý Thuần Quân không nhịn được phải ngồi bật dậy, lao tới lục lọi Nữ Thần Chi Lệ đang được giấu trong ngực nàng.

Nữ Thần Chi Lệ vẫn rất bình thường, không xảy ra bất kì dị trạng gì. Nhưng để an toàn, Lý Thuần Quân đã lặng lẽ thu hồi nó trở về bên mình.

Thế nhưng cơn ác mộng vẫn tiếp tục, Chiêu Dương công chúa lại lần nữa nói mớ: "Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó chứ... Chẳng phải chúng ta là đồng tộc hay sao?"

"A... Thì ra một kẻ đã bị làm nhục như ta không xứng để sống ở đây sao..."

"Ha ha~ ha ha ha~"

"..."

"Cả đời ta chưa từng tác nghiệt, cũng chưa bao giờ gây hấn với ai... Thế thì vì sao chứ? Vì sao ta lại có kết cục này? Đây chính là sự công bằng của vận mệnh sao?"

Những lời tự vấn cứ nối tiếp nhau được nàng thốt ra, kèm theo những tiếng cười loạn trí quen thuộc. Lý Thuần Quân đã gọi hệ thống ra chờ sẵn, chỉ cần hắn muốn là Chiêu Dương công chúa sẽ tỉnh lại ngay lập tức, chỉ là...

Hắn nghĩ trước khi dị trạng thật sự xảy ra, hắn thật không nên can thiệp vào giấc mơ của nàng. Bởi vì... Kiểu gì hôm sau nàng cũng mơ nữa thôi.

Thay vì nhỏ giọt gây áp lực cho nàng, chi bằng làm hết mọi thứ một lần cho xong.

Bất quá, trong đầu Lý Thuần Quân chỉ vừa hiện lên suy nghĩ này thì hắn đã lập tức phát hoảng. Bởi vì mi tâm của Chiêu Dương công chúa lúc này đã xuất hiện khí đen, đồng nghĩa với việc nàng đã trúng phải tâm ma!

"Hệ thống, thức tỉnh nàng!"

Tiểu tinh linh Nữ Thiên Đạo lập tức bay tới, dùng phương thức giật điện khiến Chiêu Dương công chúa phải choàng tỉnh dậy. Mộng cảnh bị phá vỡ, hắc khí cũng tán đi đôi chút, nhưng bằng vào nhãn lực của mình, Lý Thuần Quân biết rõ là mình đã chậm rồi.

"Tâm ma đã kịp trồng xuống... Giờ thì nguy rồi..." Lý Thuần Quân dùng sức cọ trán mình, biểu lộ sầu não đến cực điểm.

"Xin lỗi ngươi... Nhưng cho dù ngươi có thức tỉnh ta sớm hơn thì kết quả vẫn vậy thôi" Chiêu Dương công chúa gượng cười yếu ớt: "Ta có cảm giác đây đã không phải lần đầu mình trải qua chuyện này rồi... Lý Thuần Quân, có phải ta rất kì lạ không?"

"Ta có thể nói không sao?" Lý Thuần Quân thở dài: "Nhưng ngươi tựa hồ đã tốt lên không ít rồi... Vì lần này ngươi đã không khóc, chỉ nức nở một chút..."

"Ừm"

Chiêu Dương công chúa nhẹ gật đầu, nở một nụ cười đầy mị lực.

Tuy chỉ mới trải qua một hai giấc mộng, thế nhưng Chiêu Dương công chúa lại bất ngờ trở nên thành thục lên không ít. Mà lại... Nụ cười này cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, khiến hắn không tự chủ nhớ tới một người...

Không, tuyệt đối không phải!

Một khi đã đi qua luân hồi, nàng liền không còn là nàng mà hắn từng biết nữa! Phần nhân duyên đó đã sớm đoạn tuyệt, hoàn toàn không có khả năng nối lại!

Nhất định là ảo giác!

Thấy Lý Thuần Quân xoắn xuýt, Chiêu Dương công chúa chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng tiến tới sà vào lòng hắn: "Một chút di chứng sau khi nhập vai mà thôi, ta không phải nàng đâu, đừng lo lắng"

"Ngươi trải niệm hết quãng đời của nàng rồi sao?"

"Đại khái đã quá nửa. Cũng may là thời gian trong mộng cảnh cùng thế giới thực không nhất quán, bằng không thì ta đã phải làm giấc mộng ngàn thu" Chiêu Dương công chúa yểu điệu cười một tiếng. Nghe hoàn toàn không giống một tiểu nữ hài đang cười.

"Lát nữa ta sẽ kể lại cụ thể cho ngươi... Còn bây giờ hãy để ta được ích kỷ một chút" Chiêu Dương công chúa nói rồi lại gục đầu vào ngực Lý Thuần Quân, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Cũng giống như lần trước, sau khi tỉnh dậy và dựa dẫm vào Lý Thuần Quân, nàng đã không gặp phải ác mộng nữa.

Càng đáng mừng hơn là... Lần này nàng đã không tè dầm nữa.

Nhìn Chiêu Dương công chúa đang say ngủ trong lòng mình, Lý Thuần Quân liền không khỏi thở dài một hơi. Thật ra là thông qua những gì nàng nói lúc ngủ mơ, hắn đã cơ bản xác nhận được mộng cảnh của nàng chính là kí ức của Thái Linh Nhi.

Hi vọng là sau khi tách rời nàng khỏi Nữ Thần Chi Lệ, nàng sẽ không phải trải qua những chuyện đó nữa. Hắn không muốn trên thế gian này sẽ xuất hiện thêm một Thái Linh Nhi thứ hai đâu.

Sau một giấc mộng rất đỗi bình thường, Chiêu Dương công chúa rốt cục cũng tỉnh dậy với cặp mắt mơ màng trống rỗng. Việc đầu tiên nàng làm ngay sau khi mở mắt chính làm tìm Lý Thuần Quân, và sau khi thấy hắn vẫn ở đó đọc sách, nàng liền nhoẻn miệng mỉm cười.

Một nụ cười đầy tà khí.

Đây là hậu di chứng sau ác mộng sao?

Có trời mới biết được.

Chỉ biết là... Vị Chiêu Dương công chúa đáng yêu thanh thuần có đôi chút bướng bỉnh kia đã không còn nữa.

Đối diện, Lý Thuần Quân cũng nhận ra nàng đã tỉnh dậy liền chậm rãi đóng sách lại, khẽ cười nhắc nhở: "Mau đi tắm đi, ta sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng"

"Vâng~"

Chiêu Dương công chúa rất khả ái lên tiếng đáp lại, sau đó liền một mình phi thẳng vào phòng tắm. Dường như sau giấc mộng quỷ dị kia, nàng đã trở nên rất ngoan ngoãn rồi chăng?

Mắt khác, chính bản thân Lý Thuần Quân cũng không nhìn thấy khí chất trẻ con toát ra từ nàng nữa. Có lẽ việc trải qua nhiều năm trong mộng cảnh đã giúp nàng trưởng thành thêm một chút rồi.

Thú thật, hắn không rõ đây có phải chuyện tốt hay không, nhưng hắn ít nhiều vẫn cảm thấy áy náy.

Hắn vẫn luôn cho rằng thủ phạm đằng sau sự việc này là Nữ Thần Chi Lệ. Và Nữ Thần Chi Lệ lại là vật của hắn, thành ra theo tính chất bắc cầu, hắn cũng là người đã gián tiếp khiến nàng bị tổn thương.

Chỉ hi vọng là sau đó sẽ không xảy ra thêm bất kì vấn đề nào nữa, bằng không thì hắn sẽ phải áy náy cả đời.

Nói sao thì... Đến khi tiến vào bí cảnh mạo hiểm, nàng sẽ là người duy nhất có thể bảo vệ hắn đó nha!

Nàng tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi