TA CÙNG NỮ CHỦ ĐỀU THẬT THƠM

"...... Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Liễu Sương giơ kiếm lên, người xung quanh còn chưa xem rõ động tác của nàng thì Nhạc Tư Khung đã bị chọc mù đôi mắt! Tu sĩ vừa kinh vừa giận, bao vây lấy nàng, ý đồ công kích tập thể, rồi lại bị nàng từng chiêu hoá giải...."

Khách nhân tụ tập ở trà lâu nghe vậy đồng thời "Ồ" lên, kinh sợ đan xen mà há to miệng. Người kể chuyện triển khai quạt xếp, phạch phạch vỗ vài cái vào lòng bàn tay, hắn cố ý tạm dừng, đợi người dưới đài bắt đầu thúc giục mới nói tiếp: "Mọi người lúc này mới ý thức được bọn họ có lẽ đã quá coi khinh nữ tử bề ngoài nhỏ yếu trước mặt, nhưng đã muộn, Liễu Sương nhẹ nhàng lấy một chọi trăm. Trận chiến này, xác chết khắp nơi, tiên môn bách gia chết chết thương thương, mấy trăm người ở đấy đều là tu sĩ Kim Đan trở lên, thế nhưng chỉ dư lại vài chục người còn đứng!"

Dưới đài nghi ngờ nói: "Thế Thẩm Quyết đâu? Nghe đồn hắn là tiên môn đệ nhất kiếm, một tay Thiên Vấn trảm ma vô số kia mà?"

Người kể chuyện chậm rãi lắc đầu: "Hắn cũng không phải đối thủ của Liễu Sương."

Bên dưới ai nấy hít hà một hơi: "Liễu Sương này rốt cuộc lai lịch ra làm sao? Nếu lợi hại như vậy, vì sao trước kia cũng chưa nghe nói qua tên nàng?"

Người kể chuyện nói: "Ai cũng không biết nàng từ đâu mà đến, chỉ biết nàng là đệ tử thân truyền của Thẩm Quyết —— đúng là trong lời đồn tuổi còn trẻ đã đột phá Trúc Cơ, sau đó tu vi dừng bước ba năm không tăng bị gọi là phế vật!"

Người khác bừng tỉnh nói: "A! Thì ra chính là nàng a!"

"Nhưng, Liễu Sương này đang êm đẹp vì sao đột nhiên nhập ma đạo?"

Người kể chuyện: "Không ai biết được. Chỉ biết một trận chiến qua đi, nàng liền như vậy cao bay xa chạy."

"Giết nhiều người thế kia mà cứ như vậy đi rồi?"

Người kể chuyện cười đáp: "Nàng muốn chạy đương nhiên có thể, cũng không ai ngăn được nàng, không những thế, Liễu Sương còn trắng trợn táo bạo mà mang đi một người."

Mọi người tức khắc hứng thú bừng bừng, truy vấn: "Ô? Mang đi ai?!"

"Người nọ là nữ nhi của Thẩm chưởng môn —— Thẩm Kỳ Khi."

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, vò đầu tỏ vẻ không biết. Lúc này một người ngồi ở hàng phía trước kêu lớn một tiếng, kích động nói: "Thẩm Kỳ Khi? Ta biết nàng!"

Người ngồi bên phải thúc giục hắn: "Vậy ngươi kể thêm chút nghe xem xem!!"

"Khụ khụ, chư vị có điều không biết, này Thẩm Kỳ Khi cùng Liễu Sương, nhưng thật ra rất có một đoạn nghiệt duyên." Người nọ sắc mặt thâm trầm, "Nghe biểu huynh ta ở Thanh Lễ Phái nói a, Thẩm Kỳ Khi cùng Liễu Sương đều là đệ tử ở Thanh Phong, rõ ràng là chân chính sư tỷ muội, nhưng Thẩm Kỳ Khi lại luôn chướng mắt Liễu Sương. Nàng sau lưng thường thường ngáng chân Liễu Sương. Kỳ quái chính là, Liễu Sương không những không có cùng nàng xé rách da mặt, ngược lại mọi cách nhường nhịn."

Một người như suy tư gì: "Nghe ngươi nói như vậy, hai người giống như là kết thù. Liễu Sương cố ý mang đi nữ nhi của Thẩm chưởng môn, chẳng lẽ là muốn thể hiện uy phong, ra oai phủ đầu tiên môn bách gia?"

"Ồ! Cũng không phải không có khả năng!"

Một người khác mặt mang ý cười: "Ta ngược lại cảm thấy có một khả năng khác!"

Hắn hơi nâng âm cuối, giọng điệu suồng sã, phảng phất đang kể ra một đoạn chuyện xưa phong nguyệt, mang theo một tia bí ẩn mông lung ý nhị: "Các ngươi ngẫm lại, Liễu Sương này vì cái gì trước sau luôn 'dung túng' Thẩm Kỳ Khi, lại vì cái gì đột nhiên làm khó dễ chính đạo, gây ra vô số thương vong, lại duy độc buông tha Thẩm Kỳ Khi người đã khinh nhục nàng? Hay là, nàng cùng Thẩm Kỳ Khi có gì đó kỳ quặc...."

"Àaa ——"

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, trong trà lâu tức khắc tràn ngập tiếng cười ý vị sâu xa. Đúng lúc này, lầu hai truyền đến một tiếng động thanh thúy, như là có ai nghiêng đổ chung trà.

Bọn họ giương mắt nhìn lên, ở ban công có một nữ tử đang vội vàng cầm chung trà đặt lại ngay ngắn, nhấp môi cười cười.

Nàng mặc một kiện váy áo vàng nhạt, tay áo rộng dò ra một đoạn cánh tay như ngó sen tuyết, ngón tay thon dài nhẹ giữ chung trà, đôi tay như là dưỡng ra từ trong vại mật, một vết chai cũng không có, người khác quả thật không rời mắt được. Một bên tiểu nhị vội vàng đi qua: "Cô nương không vội, để chúng ta xử lý là được."

Tiểu nhị cầm khăn lông tới, nàng kia thối lui vài bước đứng dậy, lộ ra gương mặt hoàn chỉnh, mọi người không khỏi trước mắt sáng ngời —— cô nương kia dung mạo cực đẹp, da trắng môi hồng, mắt to mũi cao, mặt mày phá lệ kiều tiếu linh động, tựa như một chồi non ngày xuân ló dạng, xanh tươi ướt át, tinh thần phấn chấn tươi đẹp, phảng phất xua tan đi hàn ý còn sót lại từ mùa đông, khiến người cơ hồ không đành lòng trách cứ, chỉ phải si ngốc mỉm cười nhìn.

Tiểu nhị cúi đầu lau bàn, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Cô nương, chỗ ngồi này đều dính nước trà, cô nương trước đổi qua bàn khác đi, dưới lầu còn chỗ trống."

Cô nương nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm như chim sơn ca: "Ngượng ngùng a, cho các ngươi thêm phiền toái."

Tiểu nhị vui vẻ đáp: "Không có việc gì không có việc gì, cô nương không bị thương tới là tốt rồi."

Cô nương áo vàng nhấc chân đi xuống lầu, mọi người sôi nổi dời đi tầm mắt, lại bắt đầu nói đến tân bí lưu truyền khắp nơi trong giang hồ lúc trước. Ngày thí luyện Liễu Sương đồ sát mấy đại tông môn đã trở thành đề tài câu chuyện tương truyền ở trà lâu tửu quán, tứ phương thêm mắm thêm muối, mọi người say sưa hưng phấn kể chuyện, nghe kích thích như là họ có mặt tại đó chứng kiến.

Một người vuốt cằm, ra vẻ thần bí: "Vừa nãy nói đến đâu nhỉ? A, nhớ rồi! Ta xem Liễu Sương cùng Thẩm Kỳ Khi kia quan hệ không đơn giản a!"

Những lời này tuy không chi tiết, nhưng cũng đủ làm người mơ màng. Người khác hiểu ngầm cười cười, hóng chuyện bát quái ai mà không thích hóng, bằng không chẳng lẽ tới trà lâu uống trà nghe đọc sách văn chương? Quan hệ càng là cấm đoán, càng là che đậy, thì càng gợi lên ham muốn tìm tòi nghiên cứu.

Giữa một mảnh tiếng cười, cô nương áo vàng ngồi ở trong góc bất chợt cất giọng trong trẻo hỏi: "A này, vì cái gì mọi người nói các nàng là dạng quan hệ đó a?"

Nghe được câu hỏi thẳng thừng, người kể chuyện nhìn qua, cười nói: "Vị tiểu cô nương này thật lạ mặt nha, hình như không phải khách quen ở trà lâu? Xin hỏi nên xưng hô như thế nào?"

Nữ tử áo vàng do dự một lát, nói: "Ta......Ta họ Thẩm."

Người kể chuyện nói: "Tốt, Thẩm cô nương, ngươi lại vì sao cho rằng các nàng không phải loại quan hệ đó chứ?"

Thẩm cô nương đúng lý hợp tình: "Bởi vì ta cảm giác các nàng chính là quan hệ sư tỷ muội bình thường a!"

"Sư tỷ muội bình thường? Liễu Sương nhiều sư muội sư đệ như vậy, lại vì sao chỉ mang một mình Thẩm Kỳ Khi đi chứ?"

"Cái này......" Thẩm cô nương ngây người một chút, "Cái này thuyết minh các nàng quan hệ tốt, là bằng hữu thân thiết thôi."

Người kể chuyện tức khắc lắc đầu, xếp lại chiếc quạt trong tay: "Lời này sai rồi. Ngươi ngẫm lại, Thẩm Kỳ Khi không phải vẫn luôn thập phần chán ghét Liễu Sương à? Lần này, nàng không những không đứng về phía cha ruột, ngược lại tuỳ ý đi theo Liễu Sương. Nhất định là nàng đối Liễu Sương cầu mà không được cho nên sinh hận, mới có thể khắp nơi đối nghịch Liễu Sương. Mà Liễu Sương thì vẫn luôn yên lặng thích nàng, bởi vậy cũng không phản kháng, hai người cứ tra tấn nhau như thế, yêu hận khó toàn......Ây da, thật sự là triền miên lâm li, thống khổ bất kham a!"

Mọi người hưởng ứng nhiệt liệt: "Nói rất đúng, nói thêm nữa đi! Không thiếu thời gian đâu!"

Thẩm cô nương: "............"
Sức tưởng tượng phong phú thế kia không đi viết đồng nhân văn thật là đáng tiếc, đại huynh đệ.

Một người khác bổ sung nói: "Ta xem hai người ấy rõ ràng chính là đã tư định chung thân ở yểm cảnh, nhưng bị Thẩm Quyết phát hiện, hắn muốn chia lìa đôi uyên ương, lúc này mới dẫn tới Liễu Sương mất đi lý trí, đồ sát tiên môn bách gia."

Một nữ tử nắm chặt khăn tay, gạt lệ nói: "Tạo nghiệt, tạo nghiệt a!"

"Trời xui đất khiến, trời cao vì sao phải tra tấn này một đôi oán lữ?"

Ta mẹ nó cảm giác vô pháp phản bác!
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm cô nương bỗng nhiên đỏ lên, ậm ừ nói: "Được rồi được rồi, các ngươi, các ngươi đừng có lung tung bịa đặt, khắp nơi tung tin vịt! Ta......Ta có một bằng hữu ở đấy, nàng biết hai người chân chính là kiểu quan hệ gì a."

"Ô?" Mọi người hứng thú dạt dào, hớn hở hỏi, "Vị này Thẩm cô nương, ngươi mau nói nói?"

"Quan hệ giữa các nàng......" Thẩm cô nương tạm dừng, ho nhẹ, "Hiểu được thì hiểu."

Mấy người lộ ra nghi hoặc, mê mang nhìn nàng: "A? Hiểu cái gì?"

Thẩm cô nương rung đùi đắc ý, nghiêm mặt nói: "Hiểu được thì hiểu, không hiểu ta cũng không có biện pháp. Kỳ thật ba cái chuyện này liên luỵ rất nhiều, không tiện giải thích. Nói nhiều đối mọi người đều không chỗ tốt."

Mọi người: "A?!"

Thẩm cô nương nói tiếp: "Cho nên không hiểu cũng không cần thiết đi tìm hiểu, rốt cuộc hiểu quá nhiều không tốt, coi chừng gây hoạ lên người."

Trên mặt mọi người đầy dấu chấm hỏi: "???"

Lại thấy nữ tử áo vàng kia ngồi ngay ngắn, vẻ mặt đạm nhiên, khí độ cử chỉ đều giống như thế ngoại cao nhân, không khỏi bừng tỉnh, "Cô nương nói ý tứ, chẳng lẽ là, sự tình bên trong không được tùy ý nhìn trộm, nếu không sẽ chọc phiền toái?"

Thẩm cô nương cho hắn một ánh mắt cổ vũ, mỉm cười không nói.

"A, thì ra là thế...... Nếu như bị Liễu Sương phát hiện mọi người đã nhìn thấu chân tướng, kia đích xác không tốt!" Người kể chuyện vui mừng nói, "Đa tạ Thẩm cô nương nhắc nhở!"

"Một khi đã như vậy, chúng ta đây liền làm bộ không biết gì hết."

Mọi người gật gật đầu, ánh mắt ái muội: "Ừ hừ, Liễu Sương cùng Thẩm Kỳ Khi là dạng quan hệ gì? Ai biết được, dù sao ta không biết!"

Sắc mặt Thẩm cô nương thoáng cứng đờ, hơi giật cánh môi, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng nhịn xuống.

Một thanh âm lãnh đạm vang lên bên tai.

"Đang nói cái gì đó?"

Thẩm cô nương giật mình đứng lên, thiếu chút nữa đâm lật cái bàn, nàng lỗ mãng hấp tấp mà đứng thẳng thân mình, hắc y nữ tử bên cạnh nhẹ nhàng nhíu mày, phản ứng mau chóng, đỡ lấy nàng: "Gấp như vậy làm gì."

Thẩm cô nương ha ha cười, lắp bắp: "Sư......Không, không có gì."

Hắc y nữ tử xuất hiện cực kỳ đột nhiên, không ai chú ý nàng tiến vào từ lúc nào, lại là khi nào đến bên cạnh bọn họ.

Mọi người không rõ mà nhìn qua, liếc mắt một cái liền ngây dại. Vốn dĩ Thẩm cô nương kia đã xinh đẹp đến kinh người, ai ngờ hắc y nữ tử này càng tuyệt mỹ, mặt mày xuất trần bắt mắt trông không giống phàm nhân, cứ như thần tiên được cung phụng trong miếu, nàng đứng đó khiến người cảm giác nàng không thuộc về thế tục phàm trần, ngược lại như là ba nghìn cõi đại thiên thế giới bạc đãi nàng xuống đây.

Hắc y nữ tử nhìn Thẩm cô nương, ánh mắt chuyên chú: "Làm ngươi đợi lâu."

"Không lâu không lâu, ở chỗ này nghe kể chuyện rất thú vị." Thẩm cô nương ôm tay hắc y nữ tử, để sát vào nhỏ giọng nói gì đó, kế tiếp hai người sóng vai đi ra ngoài, lưu lại bóng dáng vạt áo phấp phới.

Sau lưng truyền đến tiếng mọi người cảm thán: "...... Thật đúng là mỹ nhân như tranh vẽ, cảnh đẹp ý vui a!"

Thẩm Kỳ Khi nắm tay Liễu Sương bước đi, Liễu Sương hỏi: "Đã nghe kể những chuyện gì?"

"Ôi dào, cái gì đều có, trên trời dưới đất, lung tung rối loạn." Thẩm Kỳ Khi nói, "Bất quá đều là giả."

Liễu Sương nhẹ cười, Thẩm Kỳ Khi dừng một chút, nhỏ giọng bổ sung: "Ừm...... Nửa thật nửa giả, cũng không phải hoàn toàn giả."

Ít nhất, nàng thích sư tỷ là thật sự.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi