TA DƯỠNG THÀNH MỘT TIỂU ZOMBIE BÁ ĐẠO

Tiểu Phó đặt Minh Khinh Khinh trước cửa nhà cô, cố nén vành tai đỏ bừng rồi vội vàng bỏ chạy.

*

Sau ngày hôm đó, rất đột ngột và không hề có dấu hiệu báo trước, Minh Khinh Khinh không còn xuất hiện trong tầm mắt của Phó Tuyết Thâm như mấy ngày trước đó để cố gắng hàn gắn lại mối quan hệ với anh nữa.

Có thể là tạm thời chuyển sang hành động lặng lẽ, cũng có thể là đã hoàn toàn từ bỏ.

Mặc dù Achilles chi hoàn thỉnh thoảng sẽ sáng lên, nhưng vẫn nằm trong phạm vi thần lực của Phó Tuyết Thâm trấn áp được, vì vậy lần phát sáng thứ năm tạm thời vẫn chưa xảy ra.

Phó Tuyết Thâm nhìn Achilles ảm đạm đang nằm yên lặng trong lòng bàn tay, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng có chút hụt hẫng....

Cô....từ bỏ nhanh vậy sao?

Hôm nay, dưới nhà bỗng truyền đến tiếng đập cửa, Phó Tuyết Thâm đang ngồi đọc sách trong thư phòng lập tức kích động, dịch chuyển tức thời đến phòng ngủ, mở tủ quần áo ra.

Một lát sau, nhóm người hạm trưởng đang mở hộp đồ ăn ra thì nhìn thấy vương tử điện hạ đã thay sang áo sơ mi trắng thẳng thớm —— chiếc áo có đính huân chương hoa hồng trên ngực, hai tay nhét vào túi quần dài màu đen, vẻ mặt hờ hững, tiêu sái bước xuống cầu thang.

Hạm trưởng:?

“Người đâu?” Vương tử điện hạ tiếp tục hỏi với giọng điệu thản nhiên, như thể chỉ tình cờ đi ngang qua.

“Người?”

Raymond nhỏ giọng nhắc nhở: “Vị vừa rồi ấy.”

“À à à, điện hạ, để tôi gọi lại cho ngài nhé.” Hạm trưởng vác cái bụng bia lon ton chạy ra ngoài, hớt ha hớt hải kéo người vừa đi tới cánh cổng sắt chạm trổ quay lại.

Phó Tuyết Thâm nhìn shipper mặc đồng phục màu xanh của tiệm ‘Đói bụng chưa’ vừa bị ông ấy kéo về: “......”

Hạm trưởng kéo shipper vào xong, khom người nói: “Điện hạ có gì phân phó?”

Shipper:???

Già vậy rồi còn mắc chứng trung nhị sao?

Hoàng tử. Anh đây là công chúa Bạch Tuyết nè.

Phó Tuyết Thâm rốt cuộc cũng cảm thấy có gì đó không đúng: “Vừa rồi các ngươi đang làm gì vậy? Người gõ cửa là ai?”

“Gọi đồ ăn ngoài đấy!” Hạm trưởng đáp.

Mấy thứ khác không nói, nhưng riêng đồ ăn của Trái đất thực sự rất ngon, ngay cả một người lúc nào cũng mặt lạnh như Tinh Ba còn không quan tâm đến hình tượng, ngồi vào bàn ăn, một tay cầm một con gà quay. Giờ có kêu bọn họ ăn đồ ăn của Trái đất liên tục trong ba tháng cũng không hề thấy ngán.

“Điện hạ, người cũng ăn một phần nhé?” Hạm trưởng nhiệt tình hỏi.

Nhưng không hiểu sao sắc mặt của vương tử điện hạ lại trở nên gắt gỏng. Anh liếc nhìn cánh cửa trống không, rút tay ra khỏi túi quần, không nói một lời xoay người đi lên lầu.

Mấy người còn lại không hiểu mô tê ất giáp gì, hạm trưởng cũng ngơ ngác đưa shipper ra cửa, chỉ có Tinh Ba là âm thầm nhìn theo bóng lưng của vương tử điện hạ.

......

Cả ngày hôm sau vẫn không thấy bóng dáng của Minh Khinh Khinh đâu. Phó Tuyết Thâm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lên phòng sách lầu ba, vừa dùng thần lực trấn áp Achilles, vừa len lén kéo bức rèm cửa sổ, nhìn về phía biệt thự đối diện.

Để tránh Minh Khinh Khinh phát hiện anh đang để ý bên kia, anh thậm chí còn có tật giật mình đứng sát vào vách tường, chỉ vén một góc nhỏ rèm lên.

Căn biệt thự đối diện vẫn im ắng, rèm cửa gần như đóng hết. Hơn nữa còn rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng Béo Béo và con chó kia rượt đuổi nhau, nhưng hoàn toàn không nghe thấy tiếng người —— Minh Khinh Khinh lại đi công tác rồi sao?

Tiểu Phó ban đầu chỉ cho rằng Minh Khinh Khinh lại đi công tác.

Thẳng đến trưa hôm sau, anh nhìn thấy Minh Khinh Khinh đem ghế dựa ra bãi cỏ bên ngoài nằm phơi nắng. Cô mặc một chiếc váy hoa dài đến mắt cá chân, bên tay đặt laptop, vừa lướt web vừa tiện tay ném quả bóng bàu dục cho Đản Đản chơi.

Hóa ra Minh Khinh Khinh vẫn ở nhà, chỉ là không đến tìm anh nữa.

...

Liên tục năm ngày như vậy, giống cái Trái đất ở căn biệt thự đối diện không tới cửa quấy rầy nữa. Hạm trưởng và đám người Raymond đều thở phào nhẹ nhõm, cho rằng cuối cùng cũng gió yên sóng lặng mà vượt qua mười chín ngày còn lại.

Chỉ cần Achilles chi hoàn của vương tử điện hạ không phát sáng nữa, đợi thời hạn một tháng vừa kết thúc, bọn họ sẽ lập tức trở về hạm tinh rồi quay lại Claflin.

Nhưng không ai để ý rằng, áp suất trong biệt thự đang ngày một giảm sút rõ rệt.

Vương tử điện hạ cả ngày không nói chuyện, trên người cứ toát ra một luồng hơi thở ảm đạm.

Achilles đúng là đã không sáng nữa, nhưng hạm trưởng và những người khác lại hoài nghi, đôi mắt xanh xinh đẹp của vương tử điện hạ có thể cũng không rực sáng nữa.

Anh vẫn ăn, ngủ, đọc báo, đích thân đến một số cái hố khổng lồ khác trên Trái đất để giúp đỡ theo yêu cầu của ba nhà nghiên cứu khoa học, mọi thứ thoạt nhìn đều rất bình thường.

Nhưng càng ngày anh càng trầm mặc, lúc không có việc gì làm sẽ lên nóc nhà phơi nắng, trong tay còn chơi một khối Rubik.

Lúc đầu anh chỉ chơi bậc 4, sau đó là bậc 5, bây giờ đã chuyển sang bậc 1030.

*

Thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng chỉ còn lại mười bảy ngày nữa là nhóm người sẽ trở về Claflin.

Phó Tuyết Thâm đã bảy ngày rồi chưa gặp Minh Khinh Khinh.

Mấy ngày đầu cô còn ở nhà, nhưng hình như bị việc gì đó cuốn lấy, nên không đến tìm anh nữa, còn sau này thì cô đã vào đoàn phim.

Bộ phim mới của cô đã bắt đầu, chính là bộ phim mà hai tháng trước ký hợp đồng với Bùi Hồng Trác.

Tiểu Phó biết thời gian quay một bộ phim là khoảng từ ba đến bốn tháng, nếu giữa chừng có sự cố gì đó xảy ra, rất có thể sẽ mất thêm nhiều thời gian nữa mới đóng máy.

Trong quá trình quay phim, Minh Khinh Khinh thường khá bận rộn, vừa phải quay phim cùng đoàn phim, vừa phải hợp tác với các hoạt động quảng bá.

Nói cách khác, có thể đến khi quay lại Claflin, anh cũng không bao giờ được gặp lại cô nữa.

Trong lòng Tiểu Phó trào dâng một nỗi mất mát khôn tả, anh cảm thấy mình ngày càng giống một con người Trái đất—— rất dễ hành động bốc đồng, không màng đến đại cục.

Vẫn biết thời gian kế tiếp không gặp mặt nữa, đối với anh và Minh Khinh Khinh đều là chuyện tốt. Cũng biết rằng sau khi đã lấy lại được năng lực và trí nhớ, anh nên có lòng tự trọng và kiêu ngạo của một hoàng trừ Claflin. Giống như từ nhỏ phụ vương đã dạy anh, thủ lĩnh của một đàn sư tử phải có khả năng lãnh đạo, không nhìn lại quá khứ và không để mình mắc kẹt giữa những cảm xúc vô vị.

Thế nhưng anh vẫn không làm được.

Đợi khi sực tỉnh lại, anh đã dịch chuyển đến gần đoàn phim mà Minh Khinh Khinh đang làm việc.

Minh Khinh Khinh đang quay bộ phim điện ảnh thời Trung Hoa Dân Quốc. Vì mới khai máy, chưa chính thức bước vào trạng thái quay phim, nên hầu hết các diễn viên vẫn đang nghiên cứu cách định trang tạo hình với tổ đạo diễn.

Trường quay khá lộn xộn, nhân viên qua lại không ngớt, người bên tổ phục trang lớn tiếng kêu nhân viên trường quay cử người đưa quần áo định chế qua đây.

Đạo diễn miệng ngậm điếu thuốc, đang đứng trong góc tường trước ngõ đọc kịch bản, vừa quay đầu, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh có thêm một người.

Người thanh niên này vô cùng điển trai, khí chất hạc trong bầy gà, mặc một chiếc áo sơ mi trắng được cắt may tinh xảo và chỉnh chu. Ánh mặt trời mạ lên mái tóc đen nhánh và làn da trắng nõn của anh một tầng màu vàng ấm áp. Đôi mắt xanh lam của anh như màu hồ nước, mang theo vài phần ngơ ngác và tìm tòi, giống người nước ngoài, nhưng khí chất trên người anh không phải những người nước ngoài bình thường có thể có được.

Vị đạo diễn từng nhiều lần lọt vào danh sách Liên hoan phim Cannes chỉ cảm thấy anh thần bí như một vị quý tộc cổ đại, đến từ một quốc gia nào đó ít người biết, hoàn toàn không ăn nhập với nơi này.

Người thanh niên nhìn chung quanh một vòng, như nhận ra vị trí của người mình cần tìm, anh quay người đi sâu vào con hẻm.

Anh người cao chân dài, vừa ba bước hai bước đã biến mất không thấy đâu.

Điếu thuốc trong miệng đạo diễn rớt xuống, ông ấy hoàn hồn lại, cuống quýt vẫy tay: “Này!”

Nhưng người thanh niên không hề quay đầu lại.

Đạo diễn vừa rồi bận sửng sốt, quên mất chuyện gọi anh lại, đập cuốn kịch bản vào đùi một cái rồi vội vàng đuổi theo.

Nhưng người đã biến mất.

Mà vào sâu trong ngỏ lại là một ngõ cụt.

Ê-kíp đoàn làm phim dựng bối cảnh nguyên cả một con phố, một căn tứ hợp viện tương đối rộng rãi nằm ở giữa được sử dụng để làm phòng thử đồ và phòng hóa trang. Mười mấy diễn viên phụ dùng chung một phòng hóa trang, còn hai diễn viên chính Minh Khinh Khinh và Bùi Hồng Trác thì có một phòng hóa trang riêng.

Phó Tuyết Thâm nấp trên nóc nhà, nhìn thấy Minh Khinh Khinh đang trang điểm. Phòng hóa trang người ra vào không ngớt, ai bước vào cũng chào một tiếng ‘Tiền bối Minh’, ‘Tiền bối Bùi’, Minh Khinh Khinh và Bùi Hồng Trác cũng mỉm cười với những người đó.

Bận rộn tới lui, chẳng mấy chốc, sắc trời của một ngày đã chuyển đen.

Minh Khinh Khinh và Bùi Hồng Trác tán gẫu hai câu, sau đó ra ngoài chào tạm biệt từng người trong tổ đạo diễn. Có một số diễn viên ra mắt khá muộn chưa nổi tiếng bước tới đưa trà sữa cho hai người, Minh Khinh Khinh nhân tiện trò chuyện với những người đó đôi ba câu.

Sau đó, Tiểu Chu lái xe bảo mẫu tới, Minh Khinh Khinh và Bùi Hồng Trác lần lượt leo lên xe của mình, lên đường về nhà.

Bóng đèn do đoàn phim treo lên vẫn còn bật sáng, chiếu sáng những khe hở trên gạch lát nền màu lục lam.

Một số nhân viên công tác vẫn chưa xong việc, đang tăng ca để chỉnh sửa hình ảnh, hơi nóng cà phê hòa tan bốc lên nghi ngút.

Mấy ngày sau đó, Tiểu Phó có thời gian rãnh sẽ đến đoàn phim của Minh Khinh Khinh ngắm nghía. Nhưng ngoại trừ lần đầu tiên bị đạo diễn nhìn thấy, đuổi theo anh như muốn đưa danh thiếp ra, thì những lần sau anh không để cho ai nhìn thấy mình nữa.

Anh kêu hạm trưởng gọi đồ ăn ngoài cho anh, rồi kêu shipper mua vài chiếc mũ lưỡi trai và một lố khẩu trang gần đó. Vừa đội mũ và đeo khẩu trang vào, những người nhìn thấy bóng lưng cảu anh chỉ nghĩ rằng anh là một metrosexual nào đó trong đoàn làm phim.

(Metrosexual là một định nghĩa mới xuất hiện từ thế kỷ 21, thông thường để chỉ những người đàn ông rất quan trọng hóa và chăm chút ngoại hình của mình, nhưng vẫn là ‘trai thẳng’.)

Tiểu Phó mỗi ngày đều hít thở sâu. Như từng nói với hạm trưởng, anh đã học được cách dùng thần lực khống chế Achilles, chỉ cần dùng hơn một nửa thần lực trấn áp Achilles, khả năng cao là Achilles sẽ không bốc cháy lần nào nữa.

.....

Nhưng Phó Tuyết Thâm đâu hề biết rằng, mấy ngày hôm may Minh Khinh Khinh không xuất hiện là bởi vì cô đang nghĩ cách tìm kiếm thông tin về ‘Claflin’, ‘thời kỳ mẫn cảm’, ‘phát sốt’, ‘bệnh di truyền’.

Tuy rằng Tinh Ba nói rằng, người trên hành tinh của bọn họ sinh ra đã có sẵn gien khuyết tật, không thể chữa tận gốc, nhưng Minh Khinh Khinh vẫn chưa có ý định từ bỏ.

Chẳng lẽ lại không có cách nào để giải quyết?

Nếu không thông qua cách kết hôn với người định mệnh, cơn bạo loạn thần lực mà phát tác ——

Sẽ chết sao?

Nghĩ đến chữ này, Minh Khinh Khinh không khỏi sửng sốt.

Tiểu Phó và đám thuộc hạ của anh, bao gồm Râu Quai Nón, Mặt Sẹo và những người khác mỗi buổi sáng đều đi ra ngoài, đến một số cái hố khổng lồ mà lần trước cô từng nhìn thấy để thu thập tín hiệu băng tần từ độ sâu của vỏ Trái đất. Trong khoảng thời gian đó, chỉ có cậu đầu bếp tên là  Raymond ở lại canh biệt thự.

Minh Khinh Khinh khá ấn tượng với cậu đầu bếp này. Cô nghĩ ở đó bên ngoài tiểu zombie ra thì chỉ có mỗi cậu ấy là thân thiện nhất, từ lần đầu tiên gặp mặt còn lắp bắp xin lỗi cô.

Thế là Minh Khinh Khinh nhân cơ hội này, từ miệng cậu đầu bếp của biệt thự đối diện moi ra được rất nhiều thông tin.

Minh Khinh Khinh rất có tài bếp núc, kỹ thuật nói năng khách sáo lừa người cũng rất lợi hại.

Mấy ngày tiếp theo, những điều có thể biết cô đều đã biết, liên quan đến cuộc bạo loạn tinh thần bẩm sinh của gia tộc Claflin, và cái đêm hôm đó tiểu zombie ở Bắc Kinh, lúc được hạm tinh Jormungandr phát hiện đang thoi thóp vì thời kỳ mẫn cảm...

Thế nên câu nói ‘Tôi đi đây’ mà lúc đó anh để lại không phải là về nhà, mà là anh cũng cho rằng anh không thể về nhà được nữa.

Trái tim Minh Khinh Khinh như bị một bàn tay nắm lấy, cô không thể tưởng tượng được căn bệnh này lúc tái phát giống như máy khoan điện cắt nát trong đầu sẽ đau đớn như thế nào.

Cô chợt nhớ lại thời điểm mình tham gia buổi lễ thảm đỏ xong trở về khách sạn, Tiểu Phó vẫn luôn ở trong bồn tắm, không hề động đậy. Lúc đó Minh Khinh Khinh cũng không phát giác điều gì bất thường, nhưng giờ phút này ngẫm lại, cô mới ý thức được lúc đó e là toàn thân anh đã bị đông cứng.

——Raymond nói vương tử điện hạ có thể sợ thần lực bạo phát, cho nên không dám ngâm mình vào nước ấm, chỉ có thể để da thịt toàn thân và lục phủ ngũ tạng đông cứng.

Bình thường đầu ngón chân chẳng may bị đụng trúng cạnh bàn, đã đau đến gập thắt lưng, nửa ngày vẫn chưa dịu xuống. Nhưng nếu cơn đau kéo dài liên tục hàng ngàn hàng vạn lần mà không có cách nào thuyên giảm thì sao?

Toàn thân Minh Khinh Khinh dường như cũng run lên vì đau đớn.

Minh Khinh Khinh lúc đầu cũng muốn tìm cách khác tốt hơn so với cách kết hôn với người định mệnh để loại trừ tận gốc căn bệnh của tiểu zombie, nhưng sau khi đã hiểu rõ về căn bệnh, cô lại dần dần xua tan đi ý định ban đầu.

Trái tim cô đau đớn vô cùng. Phụ thân của tiểu zombie nói đúng, nếu có thể cứu được căn bệnh di truyền của anh, có lẽ để anh kết hôn với người phụ nữ chưa từng gặp mặt mới là lựa chọn tốt nhất đối với anh.

Cô phải làm thế nào mới có thể giúp được anh đây?

Khoảng thời gian này cô hấp tấp tiếp cận anh, gây rối, thử hàn gắn mối quan hệ, rõ ràng rất ấu trĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi