TA KHÔNG MUỐN YÊU ĐƯƠNG VỚI CHƯỞNG MÔN



Sáng sớm tinh mơ.
Vương chấp sự vừa đi đến gần nhà bếp, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh lạch cạch.
Công việc của nàng ta chủ yếu là phụ trách chuyện cơm áo sinh hoạt thường ngày của chưởng môn, mà nhà bếp nhà cũng là nhà bếp chuyên dụng của chưởng môn, không có chìa khóa của nàng ta thì không ai có thể vào được.
Nhưng bây giờ bên trong lại có người ?
- Gia hỏa nào to gan lớn mật, lại dám đi vào đây trộm đồ ăn?
Vương chấp sự mở cửa phòng, nổi giận đùng đùng vọt vào.
- To gan, lại dám ăn vụng… Chưởng, chưởng môn?
Cả người nàng ta ngây ngẩn ra.
Chỉ thấy Lãnh Vô Yên một tay cầm cái thìa, một tay cầm nắp nồi, trên gương mặt trắng nõn còn dính mất vết đen.
- Chưởng môn, ngài đang làm gì vậy?
Vẻ mặt Vương chấp sự khó hiểu.
- Bổn Tọa đang nấu canh.
Lãnh Vô Yên trả lời.
- Nấu canh?
Vương chấp sự nhìn chất lỏng màu đen cuộn trào trong nồi, không khỏi rùng mình.
Thứ này quả thực có thể uống được sao?
Lãnh Vô Yên nhíu mày.
- Kỳ lạ thật, theo kinh nghiệm luyện đan của Bổn Tọa, việc phối liệu hoàn toàn không có vấn đề gì, sao lại có vẻ ngoài khó coi như vậy chứ?
Vương chấp sự thận trọng hỏi.
- Cái này ngài.

.


.

đang nấu canh gì vậy?
Lãnh Vô Yên thuộc như lòng bàn tay nói.
- Đây là thịt Lôi Huyền Ưng làm nguyên liệu chính, kết hợp với Huyết Tinh yêu quả, Thanh Linh Đằng vạn năm và Tuyết Cốt Tham chế biến thành, có công hiệu tẩm bổ kinh lạc, Thanh Khí Hóa Thần.
- ….
Vương chấp sự dở khóc dở cười.
Cái này mà có thể uống ngon được mới là lạ đấy!
- Chưởng môn, nấu cơm không giống như luyện đan, ý không phải là công hiệu, mà là sắc hương vị.

Giống như ngài đã là Ích Cốc, lại vẫn thường xuyên dùng bữa, không phải cũng là bởi vì mùi vị của đồ ăn sao?
Lãnh Vô Yên nghiêng đầu suy nghĩ.
- Có lý đấy.
Vương chấp sự nhận cái thìa từ trong tay nàng.
- Nếu ngài muốn ăn cái gì thì trực tiếp phân phó đệ tử là được, hà tất phí sức phí công tự mình đi làm chứ.
Lãnh Vô Yên hất mặt nói.
- Ngươi không hiểu đâu, đây cũng là một loại tu hành.
Thực ra nàng muốn tự tay nấu canh cho Lý Nhiên uống.
Nữ bằng hữu hiền huệ đều không phải như vậy sao?
- Cảnh giới của chưởng môn, đệ tử quả thực không thể hiểu nổi.

Nhưng mà nếu như bàn về chuyện làm cơm, đệ tử chắc chắn hiểu nhiều hơn chưởng môn một chút.
Vương chấp sự vừa cười vừa nói.
- Đúng rồi!
Ánh mắt Lãnh Vô Yên sáng lên.
- Vương chấp sự, ngươi dạy bổn tọa nấu canh đi!
Vương chấp sự.
- Hả?
Lý Nhiên đẩy cửa đi ra ngoài, ánh mặt trời ấm áp bao trùm trên người.
Thân thể cường tráng duỗi eo.
- Thời tiết đẹp thật đấy.
Có sự tồn tại của Đoạt Thiên Công, hắn hoàn toàn không cần ngồi thiền tu luyện, tu vi tự nhiên phát triển.
Cuộc sống cá mặn quả thực quá thoải mái.
- Không có việc gì thì phơi nắng, trêu chọc A Thấm một chút, nói chuyện yêu đương với chưởng môn, cuộc sống thần tiên tới cũng không đổi!
- Bản thân mình là một nhân vật phản diện lớn, có phải là có chút không xứng đáng với chức vụ rồi không?
Nhưng mà nói thật, U La Điện và Ma Môn trong ấn tượng của hắn hoàn toàn khác nhau.
Quan hệ giữa các đệ tử ở nơi này hòa thuận, trưởng lão hòa ái dễ gần, ngay cả chưởng môn cũng ngây thơ vô cùng đáng yêu.
Nào có chút khí chất nào của Ma Đạo đâu.
- Cũng không biết tại sao lại trở thành Ma Môn, vẫn là đỉnh cấp nhất…

Lý Nhiên khó hiểu lắc đầu.
- Thánh Tử đại nhân!
Cách đó không xa truyền đến tiếng nói mềm mại, Lộc Hân Nhiên hoạt bát lanh lợi chạy đến trước mặt hắn.
- Thánh Tử đại nhân, đã lâu không gặp!
- Không phải hôm qua mới gặp sao…
Từ lần trước giúp nàng ta đột phá, nha đầu kia trở nên càng dính người, hiện tại Lý Nhiên thấy nàng ta liền cảm thấy đau đầu.
- Một ngày không gặp, như cách ba thu đấy ~
Lộc Hân Nhiên lấy một cái hộp nhỏ, đưa tới trước mặt hắn.
- Cho ngươi.
- Đây là cái gì?
Lý Nhiên nghi hoặc nói.
Lộc Hân Nhiên híp mắt cười nói.
- Ta dậy sớm hai canh giờ, đặc biệt làm điểm tâm cho ngươi đấy, chắc chắn ăn rất ngon!
- Ngươi còn biết nấu cơm sao?
Lý Nhiên nửa tin nửa ngờ nhận lấy, sau khi mở ra thì ngửi thấy hương vị quen thuộc.
- Đây không phải là…
- Keng keng ~ bánh Hoa Quế do Tiểu Lộc bí chế, Thánh Tử đại nhân mau nếm thử đi.
- Lại là bánh Hoa Quế?
Khuôn mặt Lý Nhiên tái xanh.
 
Bánh Hoa Quế tối hôm qua hắn ăn thiếu chút nữa đã ói ra rồi.
Vốn định trực tiếp rời đi, nhưng thấy tơ máu trong mắt nàng ta, do dự một chút, vẫn cầm lấy một miếng nhét vào trong miệng.
Không ngờ mùi vị cũng không tồi.
- Thế nào?
Lộc Hân Nhiên mong đợi nhìn hắn.
- Cũng không tệ lắm.
Lý Nhiên gật đầu.
- Phì.
Lộc Hân Nhiên hưng phấn nhảy lên.

- Chỉ cần Thánh Tử đại nhân thích, mỗi ngày ta đều có thể làm cho ngươi ăn.
- Thôi bỏ đi, đa tạ ngươi.
- Ta còn biết làm bánh Hoa Mai nữa đấy ~
- …
Lộc Hân Nhiên lại quấn hắn một lúc nữa thì bị gọi về tu luyện.
Lý Nhiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, một nội môn đệ tử đi tới, trong tay cầm một phong thư.
- Thánh Tử đại nhân, ở đây có một phong thư gửi cho ngài.
- Thư? Ai gửi thư cho ta chứ?
Lý Nhiên có chút ngạc nhiên.
- Đệ tử cũng không rõ, chỉ biết là từ Vô Ương thành gửi tới.
Lý Nhiên nhất thời hiểu rõ.
- Vậy hẳn là thư nhà rồi.
Hắn xé phong thư ra, từ bên trong lấy ra một miếng ngọc thạch.
Mặc dù là tín hàm, nhưng không phải tờ giấy, mà là dùng ngọc thạch mỏng như cánh ve làm thành vật dẫn, truyền tin tức vào trong đó.
Chỉ có dùng phương thức đặc biệt như vậy mới có thể kiểm tra, nếu không sẽ trực tiếp tiêu hủy.
Coi như là một loại mã hóa thư tín.
Lý Nhiên thôi động linh lực rót vào trong đó, giọng nói quen thuộc trực tiếp vang lên bên tai hắn.
Là Nhị Bá của hắn.
Đầu tiên là ân cần hỏi thăm hắn một lát, sau đó nói ra nội dung, trực tiếp khiến cho Lý Nhiên trợn tròn mắt.
- Chưa phải chứ, vị hôn thê sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi