TA KHÔNG THÀNH TIÊN

Tự tay giết hắn.

Bốn chữ, lạnh nhạt, ung dung, lại chín chắn.

Không nghe ra nàng có tâm tình mãnh liệt gì, tuy nhiên trong lời nói lại có sự quyết đoán làm người nghe không khỏi lạnh buốt trong lòng.

Tạ Bất Thần Côn Ngô chính là nhân vật huênh hoang nhất Thập Cửu Châu gần đây. Khúc Chính Phong từng nghe tên hắn, nghe tiếng hắn, lại chưa từng thật sự gặp hắn. Ngược lại Kiến Sầu không ngờ lại có chút dính dáng với người này.

Đều là người thiên phú tuyệt luân.

Làm mọi người không thể không hoài nghi gì đó.

Chỉ có điều đã sắp xuất phát rồi.

Cuối cùng Khúc Chính Phong nhìn nàng một cái, không ngờ lại không nhịn được cười một tiếng.

Kiến Sầu đang phân vân không biết là hắn có đáp ứng hay không, vừa ngẩng đầu lên lại nghe thấy tiếng kiếm ngâm. Thanh Hải Quang kiếm dưới chân Khúc Chính Phong phát ra ánh sáng thăm thẳm như biển sâu cắt ngang bầu trời, chỉ để lại một vệt sáng dài rồi biến mất.

Rốt cuộc là nhận lời nàng hay là cười nhạo?

Kiến Sầu đứng yên tại chỗ, nghĩ một hồi lâu vẫn không rõ.

"Hu hu hu..."

Con chồn nhỏ trên vai nàng kêu to mấy tiếng, hết nhìn xa xa lại nhìn Kiến Sầu, thè lưỡi ra định liếm nàng.

Lúc này Kiến Sầu vẫn nhìn về chân trời xa xa, đầu không động, tay lại hết sức chính xác ngăn cản cái đầu con chồn.

Con chồn nhỏ sửng sốt, dường như không ngờ mình đánh lén bất ngờ mà vẫn bị ngăn cản, thành ra thẹn quá hóa giận.

"Ngao hu hu hu hu!"

Cuối cùng Kiến Sầu quay đầu sang nhìn con chồn không ngừng giương nanh múa vuốt với mình, không nhịn được bật cười.

Nàng cũng không buồn tính toán với nó, mà trong tay áo còn có một con lười đang ngủ nữa chứ. Hai con thứ cưng nàng nuôi đúng là không được tích sự gì, trong giới tu hành Thập Cửu Châu có người nào thảm hơn nàng nữa không?

Kiến Sầu nghĩ là có, chẳng qua là nàng chưa gặp được mà thôi.

Gió đã mang theo hơi lạnh cuối thu, núi xa mờ mờ, núi gần xanh xanh đều phô diễn sự diễm lệ cuói cùng của mình trước khi vào đông.

Tàn dương chìm xuống biển cả xanh ngắt phía tây, bóng dãy núi kéo dài vô biên dưới chân Kiến Sầu.

Nàng cầm Quỷ Phủ, con chồn nhỏ ngồi trên vai, từng bước một bước trên bãi sông.

Lúc đi qua một ngôi mộ phía trước, bước chân nàng không khỏi dừng lại.

Thiên tu trủng trước núi Nhai Sơn không phải là một nơi âm u, thậm chí cả ngày đều tràn ngập ánh nắng, không thê lương lạnh lẽo như các bãi mồ khác, ngược lại còn có một khí thế đường đường chính chính.

Mỗi một ngôi mồ ở đây đều có hình thù giống nhau, chỉ có có dại trên mộ là khác nhau, hoặc tươi tốt, hoặc lơ thơ hơn một chút.

Mỗi nấm mộ đều không có bia mộ.

Ngôi mộ trước mắt Kiến Sầu cũng vô danh.

Mặt đất phía trước một đám cỏ dại bên cạnh ngôi mộ này vẫn còn ướt, một vò rượu nhỏ đặt phía trước ngôi mộ, rượu trong vò dường như chỉ còn lại một chút.

Con chồn nhỏ nhìn thấy, cái mũi khẽ động, dường như đang ngửi mùi rượu đậm đặc trong không khí.

Hừng hực, thơm ngát, cay cay, say say.

Hai mắt lập tức sáng ngời, con chồn nhỏ kêu lên một tiếng, chân sau đạp mạnh lao vút về phía trước.

Kiến Sầu phát hiện ý đồ của nó, nhanh tay tóm lấy đuôi nó kéo về.

"Ngao hu hu!"

Ngươi làm gì thế?

Phía trước có thứ tốt mà!

Con chồn nhỏ đang bay về phái trước lại bị tóm đuôi kéo về, đau đến mức kêu ngao ngao không ngừng.

Ngươi không được thấy ta là chồn thông thường mà bắt nạt ta như vậy.

Bốn cái chân đều giãy mạnh giữa không trung. Kiến Sầu nhìn nó một cái, lại nhìn vò rượu gần hết dưới đất, sau đó đặt con chồn lên vai mình.

"Nhai Sơn là sư môn của tao, không phải là nơi mày có thể làm xằng làm bậy. Đi thôi!"

"Ngao hu hu hu hu!"

Lại bắt nạt chồn, sư môn của ngươi liên quan chó gì với ta?

Con chồn nhỏ hung ác gầm mấy tiếng về phía Kiến Sầu, cực kì bất mãn. Tuy nhiên sau khi Kiến Sầu nói câu này, nó cũng ngoan ngoãn ngồi trên vai nàng, chỉ quay lại nhìn vò rượi, nước dãi chảy ròng ròng mà chỉ có thể nuốt vào bụng.

Ôi, thảm quá!

Kiến Sầu đi qua vô số ngôi mộ, cuối cùng trở lại Nhai Sơn.

Lúc này Phù Đạo sơn nhân còn không biết Khúc Chính Phong đã đi rồi.

Trong căn phòng nhỏ của Kiến Sầu, thấy Kiến Sầu đi ra ngoài tìm hai con vật nhỏ, mọi người cũng không ở lại nữa. Thẩm Cữu bị gọi đến Chấp Sự đường, tiểu mập mạp Khương Hạ sợ người tiếp theo bị gọi đến đó lao động khổ sai sẽ là mình nên vội vã chạy mất.

Thoáng cái mọi người đã giải tán hết.

Phù Đạo sơn nhân dứt khoát đứng ngoài cửa phòng Kiến Sầu, vừa ăn đùi gà vừa giở một quyển sách nhỏ chậm rãi đọc, thậm chí lão còn mang cả ghế trong phòng ra ngoài.

Số lượng xương gà dưới chân lão ngày càng nhiều, Nhai Sơn chậm rãi chìm vào tối tăm.

Trên Linh Chiếu đỉnh, tiên hạc đã bay đi, Quy Hạc tỉnh chỉ còn một con ngỗng trắng, lúc này nó cũng đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Một cái bóng đen sẫm lộ ra màu đỏ mờ mờ từ xa xa bay tới, dường như muốn nuốt hết tối tăm xung quanh.

Nghe thấy tiếng xé gió, Phù Đạo sơn nhân vội vàng ngẩng đầu lên, lập tức oán trách: "Ngươi quay về muộn quá đấy. Nhìn xem, trời đã tối rồi, ngươi lại bắt vi sư trông cửa cho ngươi, đúng là không chấp nhận được".

Kiến Sầu hạ xuống đứng trước cửa, trên mặt vốn mang nụ cười, nhưng trong không khí lại có mùi đùi gà béo ngậy thơm phức, dường như còn không nhạt.

Ngửi thấy mùi này, Kiến Sầu cúi đầu xuống nhìn.

Một quyển sách nhỏ hình như bị tiện tay ném xuống đất, rách nát tả tơi, không biết nội dung bên trong là gì. CÒn xung quanh quyển sách nhỏ này là...

Xương gà khắp nơi.

Khóe miệng giật giật, nụ cười trên mặt Kiến Sầu dần dần biến mất.

Nàng chậm rãi nói một câu: "Cảm ơn sư phụ đã trông cửa cho đồ nhi..."

"Trông cửa" kiểu này, nàng không cần.

Phù Đạo sơn nhân nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Kiến Sầu, dường như cũng cảm thấy xấu hổ. Lão cúi xuống nhặt quyển sách lên, sau đó đưa chân quét một cái: "Đi!"

Tất cả xương gà trên mặt đất đều bị hất bay lên cao, rơi xuống phía xa xa.

Kiến Sầu nhìn tàn ảnh của những chiếc xương để lại giữa không trung, không nói được lời nào.

Không hổ là trưởng lão Nhai Sơn, không hổ là nhân vật nổi danh cả Trung Vực.

Riêng bản lãnh xả rác trong môn phái của mình này, Kiến Sầu có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp.

Phù Đạo sơn nhân làm xong việc này, thấy trước cửa phòng nàng đã sạch sẽ hơn nhiều, lập tức đắc ý nhướng mày cười cười.

"Giờ không còn gì để nói nữa chứ?"

"..."

Đích xác là không còn gì để nói.

Kiến Sầu ngán ngẩm.

Phù Đạo sơn nhân cất quyển sách nhỏ vào trong tay áo đầy dầu mỡ, hỏi: "Ngươi đi tìm con chồn mà sao đi lâu như vậy?"

"Ở bên kia gặp phải đại... Khúc sư đệ".

Suýt nữa lỡ miệng phạm sai lầm, Kiến Sầu vội vàng sửa lại.

Phù Đạo sơn nhân kinh ngạc: "Nó?"

"Hình như Khúc sư đệ đi luôn, không đến từ biệt sư phụ".

Suy gnhix của Khúc Chính Phong cũng rất thú vị, đúng là không có ai quy định trước khi đi xa phải cáo biệt, nhưng nghe câu này vẫn thấy là lạ.

Kiến Sầu kể lại đúng sự thật, dù sao cũng không thể để sư phụ không biết Khúc Chính Phong đã đi rồi.

Phù Đạo sơn nhân nghe vậy yên lặng một hồi lâu, sau đó đột nhiên mắng một tiếng: "Về nhất định phải lột da nó. Trong mắt nó có còn sư phụ nữa không? Đúng là, cho rằng tu vi đã sắp cao hơn ta là có thể làm sư phụ của ta hay sao? Nằm mơ à! A a a a, tức chết ta rồi!"

"..."

Không nhắc tới chuyện này thì Kiến Sầu quýt nữa quên tu vi khác thường của vị sư phụ này.

Mặc dù rất muốn hỏi xem tu vi của sư phụ bây giờ đã tụt xuống cảnh giới gì rồi, nhưng thấy sẽ động chạm đến vết thương của người ta nên Kiến Sầu cũng không dám hỏi.

"Sư phụ, trước lúc Khúc sư đệ đi đã nhìn thấu tu vi của đồ nhi, còn nói hắn đã luyện xong tầng thứ năm của Nhân Khí..."

Phụt!

Phù Đạo sơn nhân suýt nữa sặc nước miếng, lão trợn tròn mắt nhìn Kiến Sầu, quả thực không thể tin được những lời nàng vừa nói.

"Nó lại nói với ngươi à?"

Kiến Sầu nghe vậy nhíu mày: "Nghe sư phụ nói thì có vẻ như sư phụ biết rõ việc tu luyện của Khúc sư đệ?"

"Khụ khụ".

Phù Đạo sơn nhân vội vàng nhìn quanh, che che giấu giấu một hồi lâu rồi mới mở miệng nói: "Cái này... dù gì cũng có thể nhìn ra một chút. Có điều ngươi cũng không phải không biết, ba trăm năm nay ta không ở Nhai Sơn, nó tu luyện từ bao giờ ta làm sao biết được. Cũng nhờ lần trước ngươi nhắc tới nên ta mới chú ý. Chắc là nó cũng tìm được công pháp luyện thể trong tàng kinh các. Không ngờ đã luyện đến tầng thứ năm rồi, thảo nào lại lợi hại như vậy..."

Phương pháp luyện thể Nhân Khí, tầng thứ nhất linh khí cô đọng thành máu thịt, tầng thứ hai lấy lửa tôi luyện gân cốt, tầng thứ ba lấy nước ngọc chăm sóc lục phủ ngũ tạng.

Kiến Sầu đã hoàn thành ba tầng đầu tiên, cảnh giới bây giờ là thiên tạng địa phủ.

Bây giờ nàng có thể dựa vào sức mạnh thân thể đánh bại Thích Thiếu Phong vừa Kết Đan nhưng sức mạnh còn tương đối bình thường. Sau này còn có sáu tầng cảnh giới đang chờ nàng.

Tầng thứ tư lấy linh châu khảm vào khớp xương, bảo đảm khớp xương được kiên cường dẻo dai, gọi là "Giao châu liên bích".

Tầng thứ năm chính là cảnh giới của Khúc Chính Phong bây giờ, dùng gió đen có thể ăn mòn máu thịt gân cốt để khắc vào xương, gọi là "Hắc phong văn cốt".

Tầng thứ sáu thì là sấm sét tôi luyện thân thể, rèn luyện cốt nhục toàn thân, gọi là "Hành lôi tẩu điện".

Trong Sát Hồng Tiểu Giới, Kiến Sầu gặp cơ duyên xảo hợp đã hoàn thành tu luyện tầng thứ hai và thứ ba, bây giờ cần tìm một ít linh châu thích hợp để khảm vào khớp xương, làm cho cốt nhục nối tiếp cùng nhau, cho nên gọi là liên bích.

Linh châu rất dễ tìm, cho nên đối với Kiến Sầu thì tầng thứ tư không phải vấn đề khó.

Có điều tầng thứ năm thì yêu cầu rất ngặt nghèo.

Gió đen, cái tên này nghe có vẻ thông thường, nhưng lại là nơi tu sĩ bình thường nghe danh đã sợ mất mật.

Gió đen từ sâu dưới nền đất thổi ra, khi thì nóng bỏng như lửa, khi thì rét lạnh như băng, lúc thổi qua như đao cứng cạo xương, như dao mỏng lóc thịt, người thân thể yếu ớt bị gió đen thổi vào rất có thể sẽ chỉ còn lại một bộ xương, từ đó thân tử đạo tiêu.

Trên đại địa Thập Cửu Châu có rất ít nơi có gió đen. Nơi nào có nhất định là hiểm địa trong hiểm địa, cơ bản đều ở những nơi tu sĩ bình thường không thể đi tới.

Cho nên vấn đề khó khăn trong tu luyện của Kiến Sầu thời gian tới, ngoài tích lũy linh lực chính là tìm nơi có gió đen.

Không ngờ Khúc Chính Phong lại có thể tìm được một nơi như vậy, hơn nữa hoàn thành tầng thứ năm hắc phong văn cốt, dù có thành kiến nhưng Kiến Sầu vẫn không thể không bội phục.

Nhân tiện bây giờ Phù Đạo sơn nhân cũng ở đây, Kiến Sầu dứt khoát hỏi: "Đồ nhi bây giờ cũng đã đến tầng thứ ba luyện thể, tầng thứ tư nhẹ nhàng, dễ vượt qua, có điều tầng thứ năm lại khó mà tìm được nơi có gió đen. Sư phụ hiểu Thập Cửu Châu nhất, không biết có thể tìm được chỗ thích hợp luyện thể như vậy ở đâu?"

Khúc Chính Phong đã có thể tìm được thì mình cũng có thể tìm được.

Kiến Sầu nhìn Phù Đạo sơn nhân, Phù Đạo sơn nhân thì bắt đầu suy nghĩ.

Lão cau mày, sờ sờ cằm, lẩm bẩm: "Nơi như vậy thì có, nhưng mà đều rất xa. Hai tông âm dương ở phật lâm thiền tông Bắc Vực đều có. Yêu ma vực ở đông nam cũng có, ta còn đã từng đi qua, nhưng chỗ đó quá xa với ngươi. Còn hai năm nữa là đến tiểu hội Tả Tam Thiên rồi, sơn nhân ta còn phải đánh cuộc với tên ngốc Long Môn, không thể mất thời gian quá dài. Vậy thì chỉ có thể tìm một nơi gần đây".

Đích xác là thế.

Bất kể Kiến Sầu có luyện thể hay không, tình hình luyện thể thế nào, hơn hai năm sau nàng nhất định phải tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên.

Nếu đi đến nơi quá xa, thứ nhất là tu vi của Kiến Sầu lúc này còn chưa đủ để hoành hành Thập Cửu Châu, có thể sẽ gặp nguy hiểm. Thứ hai là dù có đảm bảo an toàn cũng chưa chắc đã có thể quay về đúng thời hạn.

Muốn tu luyện thì phải tìm một nơi gần hơn.

Kiến Sầu có chút lo lắng: "Trung Vực không có chỗ như vậy sao?"

"Để ta suy nghĩ..."

Phù Đạo sơn nhân dùng ngón tay gõ gõ huyệt thái dương, bắt đầu đi qua đi lại.

Một bước, hai bước.

Lão thấy trí nhớ của mình lại trở nên lẫn lộn.

Ba trăm năm không ở Thập Cửu Châu, dường như tất cả mọi chuyện xảy ra năm xưa đều bị năm tháng xóa mờ.

Phù Đạo sơn nhân phải rất vất vả mới có thể nhớ lại được chi tiết tu luyện năm đó.

Nghĩ một hồi, đột nhiên lão mắng một tiếng: "Thằng ngốc họ Khúc kia đúng là không có hảo tâm. Nó nói nó đã luyện đến tầng thứ năm thì nhất định là đã tìm được chỗ thích hợp để luyện thể, hơn nữa cũng ở gần đây thôi. Nếu nó nói với ngươi luôn thì sơn nhân ta đâu cần phải vắt óc suy nghĩ như bây giờ?"

"..."

Khúc Chính Phong sao có thể nói với nàng được?

Kiến Sầu cũng đã nghĩ tới chuyện này, có điều biết rõ ân oán giữa mình và Khúc Chính Phong nên ngậm miẹng không hỏi thì tốt hơn.

Nàng sờ sờ mũi, ho một tiếng: "Nếu không tìm được thì thôi, cứ tu luyện cảnh giới tiếp theo trước cũng được..."

Phù Đạo sơn nhân quay sang nhìn nàng đầy khinh bỉ, không nhịn được răn dạy nàng: "Ngươi cho rằng người ta hoạch định cảnh giới tu luyện cho ngươi đơn giản như vậy sao? Hắc phong văn cốt sẽ để lại những đường vân đặc thù trên xương cốt tu sĩ, có chỗ kì diệu không nói hết được. Cảnh giới tiếp theo dùng sấm sét tôi luyện thân thể, nếu may mắn có thể xuất hiện một số năng lực lạ thường. Gió trước sầm sét sau, tuyệt đối không thể nhầm lẫn".

"Thế à?"

Kiến Sầu nhớ lại trong Sát Hồng Tiểu Giới, nàng từng phải chống lại viên lôi linh châu mà trải qua sấm sét luyện thể.

"Thế nếu đã dùng sấm sét luyện thể từ trước thì làm thế nào?"

"Lằng nhằng!" Phù Đạo sơn nhân không nhịn được mắng: "Sao ngươi hỏi lắm thế?"

"Đồ nhi từng không cẩn thận bị sấm sét tôi luyện rồi".

Cuối cùng Kiến Sầu vẫn thú nhận.

Phù Đạo sơn nhân đột nhiên cảm tháy đất dưới chân rất trơn.

Lão phải chống tay vào vách núi mới miễn cưỡng đứng vững: "Ngươi nói lại lần nữa xem!"

"Đồ nhi đánh bậy đánh bạ, đã dùng sấm sét luyện thể rồi, có điều chắc là không giống phương pháp Nhân Khí". Kiến Sầu chần chừ mở miệng.

"Không giống cái gì?"

Đều là sấm sét luyện thể, còn có gì không giống?

Phù Đạo sơn nhân thất vọng, chỉ muốn đánh chết nàng: "Đáng đời con bé xui xẻo nhà ngươi! Bây giờ không chết xem như ngươi cao số, sau khi luyện thành hắc phong văn cốt lại phải luyện một lần nữa!"

Luyện một lần nữa...

Luyện một lần nữa...

Nghĩ đến những đau khổ khi sấm sét chạy qua người, đau đến bứt rứt, Kiến Sầu đưa tay ôm ngực. Biết thế lần trước cần gì phải làm vậy?

Phù Đạo sơn nhân nhìn vẻ đau khổ của nàng, hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ biết sai rồi chứ? Ai bảo ngươi không nghe lời sư phụ!"

"Sư phụ, trước đây ngài có nói gì đâu?"

Kiến Sầu ai oán nhìn lão.

Phù Đạo sơn nhân trừng mắt: "Ngươi nói nữa xem! Con nhóc nghèo rớt mùng tơi nhà ngươi nói nữa xem nào! Sư phụ đã chuẩn bị linh châu để giao châu liên bích cho ngươi, ngươi thử nói nữa xem ta có ném cho chó ăn không nào!"

Ơ?

Không ngờ đã chuẩn bị linh châu cho mình rồi?

Kiến Sầu có chút kinh ngạc.

Phù Đạo sơn nhân ôm quyền, vẻ mặt "Bây giờ biết sư phụ ngươi là người tốt thế nào rồi chứ?"

Lão đắc ý: "Sư phụ có kho báu cơ mà. Ngươi phải tu luyện cho tốt, nhất định phải đánh bại cái thằng Chu Thừa Giang kia".

A.

Thì ra là thế.

Kiến Sầu mỉm cười, nghĩ đến việc sư phụ nhà mình mắng mình nghèo rớt mùng tơi mà không biết nhục, nàng bắt đầu nghĩ đến việc cố ý thua trận này rồi cùng Chu Thừa Giang chia của.

Phù Đạo sơn nhân không biết Kiến Sầu đã bắt đầu tính kế lão, vẫn tưởng nàng bị mình làm cảm động không nói được gì, xua tay nói: "Thôi, tự làm thì tự chịu chứ sao. CÒn chỗ có gió đen thì sư phụ đã nhớ ra rồi. Sáu trăm dặm phía tây Nhai Sơn, qua Bạch Nguyệt cốc có một ngọn núi tên là Thải Dược Phong. Năm đó ở dưới vách núi phía sau núi, ta từng nhìn thấy có gió đen từ trong động thổi ra, tiền nhân gọi là Hắc Phong Động. Có điều đó là chuyện mấy trăm năm trước rồi. Bản thân gió đen lúc có lúc không, nhiều năm đã qua, ta cũng không biết bây giờ còn gió đen hay không".

Lão vừa nói vừa sờ sờ cằm.

"Có điều thằng ngốc Khúc Chính Phong đã tìm được nơi có gió đen thì chắc là ở Trung Vực này thôi. Ngươi cứ tu luyện xong tầng thứ tư rồi đến chỗ đó xem. Nếu may mắn thì vẫn có, còn không thì cũng chỉ có thể cam chịu số phận, về sau có cơ hội sư phụ sẽ tìm chỗ xa hơn cho ngươi".

Kiến Sầu nghe xong gật đầu, ghi nhớ cái tên Thải Dược Phong.

Không biết sau khi luyện đến tầng thứ năm, nàng có thể đánh lại Khúc Chính Phong chưa?

Trăng Nhai Sơn chậm rãi lên cao, treo trên đỉnh Hoàn Sáo cao cao, thanh kiếm Nhai Sơn to lớn in bóng xuống Linh Chiếu đỉnh.

Hôm nay là ngày mười lăm.

Kiến Sầu quyết định bế quan.

Phù Đạo sơn nhân cho nàng một đống linh châu, hết sức hào phóng để nàng yên tâm tu luyện.

Tu luyện tầng thứ tư không hề đau khổ, cũng gần như tầng thứ ba.

Khuỷu tay, đầu gối, mắt cá chân...

Mỗi một khớp xương đều được Kiến Sầu khảm linh châu.

Thỉnh thoảng nàng cũng thất bại, linh châu vỡ vụn, có điều càng đến phía sau Kiến Sầu càng thành thạo, có thể khống chế tốt cường độ, xương sụn ở khớp xương có thể trực tiếp hấp thu năng lượng của linh châu, hình thành một loại châu ngọc bảo vệ.

Viên linh châu cuối cùng không ngờ lại khảm vào cổ họng, đã không chỉ là khớp xương.

Trên đầu ngón tay Kiến Sầu, viên linh châu cuối cùng có màu xanh lam mơ hồ, chỉ to bằng quả trứng bồ câu. Nàng nhắm mắt lại, chậm rãi đưa viên linh châu tới gần cổ họng, nín thở.

Một tiếng động vang lên, sau khi công pháp đặc thù vận chuyển, viên linh châu chui thẳng vào cổ Kiến Sầu như hữu hình vô thực, chỉ có một vệt tròn hiện lên trên cổ họng nàng rồi biến mất.

Kiến Sầu mở mắt ra, cuối cùng thở phào một hơi.

Mặc dù không nhìn thấy nhưng nàng có thể cảm nhận được từ máu thịt đến khớp xương đã được "vũ trang từ đầu đến chân".

Còn hắc phong văn cốt sẽ như thế nào?

Kiến Sầu từ bồ đoàn đứng dậy, chậm rãi đi tới cửa, mở cửa ra.

Lại là một vầng trăng tròn chiếu sáng cả ngọn Nhai Sơn.

Một luồng khí lạnh từ bên ngoài thổi vào, đêm khuya sương rất dày, khắp nơi trắng như tuyết, ngay cả trên bụi dây leo gần cửa phòng Kiến Sầu cũng phủ một lớp sương trắng.

Có lẽ đã sắp vào đông rồi.

Lần này nàng bế quan tu luyện tầng thứ tư Nhân Khí mất tròn một tháng.

Từ trong phòng đi ra, Kiến Sầu nghĩ, mình không còn nhiều thời gian nữa.

Còn hai năm là đến tiểu hội Tả Tam Thiên, nàng phải đi về phía tây Nhai Sơn, qua Bạch Nguyệt cốc, đến Thải Dược Phong.

Đến lúc xuất phát rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi