TA LÀ CHUYÊN GIA THÁO DỠ NÓC NHÀ


----Hạ Trừng Trừng chính nghĩa nói:"Tôi chỉ đang tạo chướng ngại vật cho nữ chính!Tiểu thuyết chính là dựa vào mâu thuẫn mà được thúc đẩy, loại nữ phụ độc ác như tôi, không phải là chuyên môn làm khó nữ chính sao?Không có tôi làm khó nữ chính gây chuyện cho nữ chính, tiểu thuyết sẽ hay được sao?" Hệ thống: "! " Hình như cũng có lý, nhưng mà có chỗ nào đó không đúng lắm.

"Vậy Diệp Thi Văn phải làm sao bây giờ?" Hệ thống hỏi: "Bây giờ cô là tổng sản xuất, cô không gật đầu, cô ấy sẽ không có cách nào quay lại!" "Cậu nói cũng rất có lý!" Hạ Trừng Trừng nghiêm túc nói:"Nhưng điều này cũng chứng tỏ chướng ngại mà tôi đặt cho nữ chính đủ mạnh, đúng là lúc kiểm tra năng lực của nữ chính!Tôi tin rằng cô ấy có thể!Nếu như ngay cả Boss nhỏ như tôi cô ta cũng không làm gì được, làm sao có thể giết chết Boss lớn Tạ Tri Hành đây?Cậu nói có đúng hay không?" Hệ thống choáng váng, nghĩ chắc không xoay chuyển được, liền thăm dò:"Thật vậy sao?"Hạ Trừng Trừng lại nặng lòng:"Nếu như cô ta đánh không lại Boss, làm sao xứng đáng làm nữ chính đây? Đúng không?" Hệ thống nhíu mày suy tư, đạo lý như vậy:"Ừm! Có vẻ đúng?""Cho nên, tôi không phải đang phá hư cốt truyện, mà tôi chỉ đang huấn luyện nữ chính, suy nghĩ cho tương lai của nữ chính mà thôi!"Hạ Trừng Trừng đau đớn vô cùng, trong giọng nói tràn đầy sự lo lắng và buồn rầu về trọng trách phát triển tương lai của tiểu thuyết:"Cốt truyện càng quanh co, nữ chính càng khó khăn, thì cốt truyện sau này của tiểu thuyết mới có thể càng hay hơn!Người đọc sẽ càng thích nó! Cậu nói xem có đúng hay không!" Hệ thống nghe xong, trong lòng bỗng dưng sinh ra một sự kính trọng cao quý, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên nghiêm túc, giọng điệu càng thêm mạnh mẽ.

"Đúng!"Nhiệm vụ quay phim của đoàn làm phim vẫn tiếp tục.

Người thứ hai đi vào studio quay phim là một diễn viên nhỏ hai mươi tuổi, tên là Lâm Tịch Thiến.


Nhân vật của cô ấy là đệ nhất chưởng môn tiên môn Thiên Diễn Tông, lúc trước ngây thơ lãng mạn, hồn nhiên trong sáng, sau đó vì theo đuổi nam nhị bị làm nhục đến mất đi trinh tiết, một đêm hắc hóa, trở thành một trong những nữ phản diện lớn nhất bộ phim.

Chu Hướng Nam không thích dùng trang điểm khói hoặc trang điểm diễm lệ để thể hiện sự đen tối của nhân vật, bởi vì vậy Lâm Tịch Thiến phải dùng trang điểm tiểu bạch hoa, thể hiện lại cảm xúc thay đổi tâm trạng nhân vật.

Đây là một nhân vật cực kỳ khó diễn.

Hầu hết các tác phẩm điện ảnh và truyền hình sẽ sử dụng trang phục trang điểm để tăng tính cách của nhân vật.

Ví dụ như ma tôn do Từ Thiếu Dương thủ vai, là một đại ma đầu hung tàn và tàn bạo.

Anh ấy sẽ mặc một áo bào dài màu đen, phối hợp với trang điểm ám hệ âm trầm, cộng thêm cành khô hoặc là hài cốt khô héo làm cho người ta có cảm giác đạo cụ lạnh lẽo.

Cho dù anh ấy chỉ đứng ở nơi đó, không nói một lời nào, cũng có thể làm cho người ta cảm giác là ma tôn ngoan cường u ám nhất.

Mà Lâm Tịch Thiến, lại phải dùng trang điểm bạch liên hoa ngây thơ hồn nhiên nhất, để diễn Đọa Tiên thủ đoạn thâm độc nhất.


Hiển nhiên không dễ diễn.

Kể từ từ khi Chu Hướng Nam bắt đầu nói:"Action", Lâm Tịch Thiến liền nhập vai.

Nàng ngước mắt lên mỉm cười với đại sư huynh ở trước mặt, nụ cười ngọt ngào trong sáng như thế, Hạ Trừng Trừng lại không hiểu sao, từ trong đôi mắt trong suốt của nàng, lại nhìn thấy một người khác.

Nàng bị buộc phải mất đi trinh tiết, buộc phải khiêng đại kỳ Thiên Diễn Tông.

Bị trưởng lão Thiên Diễn Tôngovà chưởng môn chúng tiên môn bức hại, làm cho nàng không thể không mất đi trinh tiết mà hợp tác với ma tôn, trở thành một Đọa Tiên không ai có thể sánh bằng.


Rõ ràng Hạ Trừng Trừng cảm nhận được sự bất đắc dĩ của nhân vật, cùng với sự tủi nhục và không cam lòng ẩn giấu bên trong con ngươi Lâm Tịch Thiến.

Một phân cảnh cuối cùng, phần diễn kết thúc.

Cho đến khi nghe được tiếng gọi của Chu Hướng Nam, Hạ Trừng Trừng mới lấy lại tinh thần, chân thành cảm thán một câu:"Cô gái nhỏ này diễn thật sự tốt.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi