TA LÀ VUA GIÁC ĐẤU

( cuối tuần vui vẻ nhé các độc giả thân thương)

Trận đấu dường như đã đi vào hồi kết, mọi người hiện tại không ai tin Vũ Lôi Phong sẽ thắng được Thiên Hưng nữa. Hắn vô cùng nhàn nhã trong khi Vũ Lôi Phong lại cực kỳ chật vật.

- Thật sao? Vậy để ta cho ngươi xem sự khác biệt.

Vũ Lôi Phong đứng đó, tà áo đỏ đen tung bay. Hắn khẽ chùi đi vệt máu nhàn nhạt nơi khóe miệng. Tay phải giơ ra trước mặt, hắn xắn tay áo tháo ra chiếc găng đen nơi cổ tay.

- Rốt cuộc toàn lực rồi sao?

Vũ Lôi Vân nhìn thấy cảnh này chân mày khẽ nhíu. Hắn biết sức mạnh thật sự của Vũ Lôi Phong nằm ở những chiếc găng kia. Nếu nó được cởi bỏ. Không nghi ngờ Vũ Lôi Phong sẽ vô cùng nhanh.

Trên đài cao. Ánh mắt Vân Thủy Tiên, Vũ Lôi Uy, Vũ Lôi Danh biến đổi. Linh Nhi khóe miệng mỉm cười nói.

- Thiên Hưng đó sắp thua chàng rồi.



Từ từ tháo đôi găng đeo cổ tay ra, Vũ Lôi Phong cũng không bị Thiên Hưng ngăn cản. Dù sao đã nắm chắc chiến thắng nên Thiên Hưng vẫn đứng đó nhìn xem tên Vũ Lôi Phong định giở trò gì.

Khán giả xung quanh cũng nghi hoặc, tên này không đánh mà lại làm cái gì vậy

Tháo xong một bên tay phải. Vũ Lôi Phong lại tháo luôn bên tay trái. Sau đó lại vén hai ống quần lên tháo tiếp hai cái đai ống quyển ở chân.

- Nà… Này, tam thiếu gia không lẽ vì thua nên điên rồi à? Hắn định thoát y ngay tại chỗ này sao?

- Ta cũng không biết, dường như là một cách cầu nguyện chăng?

Xung quanh liên tiếp vang lên tiếng xì xào bàn tán. Tất cả mọi người đều không biết Vũ Lôi Phong đang làm cái gì. Chỉ có trên đài cao. Linh Nhi, Vân Thủy Tiên và hai người Vũ Lôi Danh khẽ mỉm cười.

- Tam đệ rốt cuộc cũng chịu đánh thật a.

- Lần trước ta ăn một quyền, chịu thiệt không ít, đó là ta đã áp chế xuống Tam Tú a, chỉ sợ dù Nhị Tú Cửu Trọng Đỉnh Phong cũng không thể chịu được.

Vũ Lôi Uy và Vũ Lôi Danh khẽ nói. Họ là người rõ ràng thực lực Vũ Lôi Phong nhất.



Dưới quảng trường, hiện tại Vũ Lôi Phong đã tháo xong hai chiếc giày ra. Trong ánh mắt cổ quái nghi hoặc của mọi người. Vũ Lôi Phong lại đứng đó xoay xoay cổ tay cổ chân, lắc lắc cái đầu như đang khởi động.

Rắc … rắc

Từng tiếng xương khớp kêu vang lên trong bàn tay Vũ Lôi Phong. Ở Đại Lục Thúy Hằng này dường như cũng không có khái niệm bẻ khớp ngón tay a.

Cho nên màn bẻ khớp này khiến cho tất cả rùng mình.

- A…. thật thoải mái.

Duỗi cái lưng mỏi, Vũ Lôi Phong rốt cuộc cởi hết đống tạ trên người. Hiện tại cơ thể hắn nhẹ như lông hồng vậy.

Cầm đống dây đai và giày của mình, Vũ Lôi Phong liền ném nó sang một bên.

- Hiện tại ta cũng sẽ đánh thật.

Đôi mắt Vũ Lôi Phong bắn ra chiến ý ngập trời. Tại một bên cách đó không xa, đống tạ của Vũ Lôi Phong đã bắt đầu rơi xuống mặt đất. Mọi người cũng không quá chú ý đến chúng. Dù sao cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.

UỲNH UỲNH RẦM RẦM

Một mảnh yên lặng triền miên, hoàn toàn không một tiếng động. Chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập liên hồi của mọi người xung quanh.

Bởi vì?

Nguyên nhân chính là do đống đồ họ vẫn cho là trang trí kia, không ngờ khi rơi xuống lại phát ra động tĩnh khủng khiếp như thế.

Nơi đống trang bị kia rơi xuống, hiện tại đang có khói bụi mù mịt bao phủ, khi làn khói tán đi. Tất cả mọi người không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.

- Không … Không thể nào

- Trời, ta hoa mắt rồi sao?

- Mau đánh ta một cái, chắc chắn là ta đang nằm mơ.

- Hự, đau quá, không phải nằm mơ thật sao?

Ánh mắt mọi người chết trân. Họ tuyệt đối không ngờ rằng, sáu món đồ vô tri kia lại lún sâu vào trong nền gạch.

Không thể nghi ngờ là nặng khủng khiếp!

Hiện tại Vũ Lôi Phong đã lại tăng trọng lượng. Mỗi cái tạ hắn đeo đều nặng 60 cân, tổng cộng là 360 cân a.

Nhìn đống gạch đá bị mấy cái găng tay chân làm vỡ vụn, mọi người lại không nhịn được mà hít sâu một hơi. Bất ngờ có một người kinh hoảng mà hô to.

- Không thể nào. Hắn… Vũ Lôi Phong hắn… Từ đầu đến giờ vẫn luôn mang chúng trên người?

Nghe hết lời này, mọi người lại chìm vào rung động và khiếp sợ. Đây là cái khái niệm gì? Mang theo tất cả trên người nhưng Vũ Lôi Phong vẫn nhẹ nhàng tiến vào Chung Kết, tốc độ so với mọi người ở đây chỉ có nhanh hơn mà thôi.



Kinh ngạc qua đi, ánh mắt Thiên Hưng hiện lên sự ngưng trọng. Trong lòng hắn không biết tại sao lại cảm thấy bất an.

- Thiên Hưng, hiện tại tới lượt ta động thủ

Vũ Lôi Phong chắp tay đứng đó. Tà áo đỏ đen đón gió tung bay. Bỗng nhiên, Hình bóng Vũ Lôi Phong biến mất.

Cóc!

Đỉnh đầu Thiên Hưng không ngờ vô thanh vô thức bị gõ nhẹ một cái. Mọi người đều thấy, ngay khi Vũ Lôi Phong biến mất đã đứng sừng sững sau lưng Thiên Hưng, đưa tay cốc đầu hắn một cái.

Giật mình, Thiên Hưng nhanh chóng đạp mạnh chân ra phía sau. Nhưng Vũ Lôi Phong đã sớm không còn đứng đó nữa.

Chát

Lại một tiếng giòn tan vang lên. Không ngờ Vũ Lôi Phong lại đứng thình lình một bên tát nhẹ vào mặt Thiên Hưng.

Ánh mắt Thiên Hưng trầm trọng hắn quát lên:

- Phong Hành Gia Tốc!

Lập tức tốc độ của Thiên Hưng một lần nữa nhanh đến cực hạn. Có thể trong mơ hồ sánh ngang với tốc độ của Vũ Lôi Phong.

Lại qua hơn mười chiêu. Bọn họ lại giằng co không ngừng.

Thiên Hưng dừng lại thở hồng hộc, có thể nhìn ra hắn đã thấm mệt.

Nhìn sang Vũ Lôi Phong. Không ngờ Vũ Lôi Phong này lại vẫn ung dung đứng đó, xòe quạt phe phẩy. Bộ dạng không hề mất chút sức.

Đùa sao, ngày nào Vũ Lôi Phong cùng Linh Nhi đều chạy bộ hàng chục cây só, Linh Nhi sau khi mệt rã rời không thể chạy thì Vũ Lôi Phong đưa nàng về rồi lại chạy tiếp. Hiện tại hắn đã chạy gần một trăm cây số mỗi ngày.

Vì vậy, mới qua chục chiêu không thể làm hắn mệt, chưa kể đến, hắn đã tháo tạ ra khỏi người. Thân thể nhẹ bẫng không gì sánh được.

- Đã nhường ngươi khá nhiều, Đỡ!

Vũ Lôi Phong quát, hắn như một ma ảnh lao vút đến trước mặt Thiên Hưng.

Thiên Hưng không hổ là Tân đệ tử xuất sắc nhất. Ngay lập tức hắn phản ứng. Xoay người tung một cú đá cực mạnh trước mặt. Nhưng Vũ Lôi Phong lại một lần nữa biến mất.

Không phải biến mất, mà Vũ Lôi Phong đã xoạc chân ra hai bên, hạ thấp trọng tâm trong thoáng chốc, nên nhìn như biến mất.

Đánh văng cú đấm của Thiên Hưng. Vũ Lôi Phong đã đứng ngay trước mặt Thiên Hưng.

- Song Chỉ Đoạt Châu!

Âm Dương thủ pháp, hai tay Vũ Lôi Phong lại xoay tròn. Sau một vòng âm dương tuần hoàn nhanh hơn một cái nháy mắt. Tay phải Vũ Lôi Phong giơ ra, ngón trỏ và ngón giữa cong lại thành trảo, các ngón khác co lại.

Hai ngón hai bên đánh thẳng vào mắt Thiên Hưng.

Thiên Hưng kịp nhắm tịt mắt lại, hoảng hốt đưa tay lên đỡ lấy nhưng không kịp. Vũ Lôi Phong cũng chỉ có điểm dừng không thì Thiên Hưng cả đời này chỉ có thể không nhìn được ánh sáng.

Nhưng cú đánh vào mắt cũng đã làm Thiên Hưng lui lại vài bước, mắt nhắm lại do đau đớn, đây cũng là sai lầm chí mạng nhất.

- Tứ Chỉ Đoạt Hầu!

Vũ Lôi Phong xoay tròn Âm Dương thủ pháp. Hai ngón tay nữa duỗi ra, ngón cái co lại. Bốn ngón tay duỗi ra vòng từ dưới lên đánh thẳng vào cổ Thiên Hưng.

Mắt, và Yết Hầu đều là những điểm yếu hại chí mạng của con người. Hai thế võ này phải nói là vô cùng tàn bạo. Nhưng Vũ Lôi Phong nhẹ tay không ít. Chỉ tạo cho Thiên Hưng cảm giác đau đớn mà thôi.

- Ngay lúc này. Ngũ Chỉ Đoạt Mệnh!

Bàn tay phải Vũ Lôi Phong cong lại thành trảo. Không chút do dự, đánh thẳng vào mặt Thiên Hưng. Lần này là một kích chí mạng. Thiên Hưng không chịu nổi nữa mà ngã lăn ra đất.

Thiên Hưng bại?

Cả quảng trường lặng ngắt như tờ, ai cũng không thể tin vào mắt mình. Trong nháy mắt, ba chiêu Vũ Lôi Phong tung ra đều nhằm vào chỗ hiểm mà công kích. Thiên Hưng không cách nào chống đỡ dù chỉ là một cái.

Hiện tại, người bị ngã ra đất lại là Thiên Hưng

Vũ Lôi Phong không chút chần chừ, lộn người một vòng trên không trung, chân phải vòng qua đầu, gót chân nhằm vào bụng Thiên Hưng mà đá xuống.

Mọi người đều nghĩ Thiên Hưng đã thua chắc rồi. Thực lực Vũ Lôi Phong không ngờ lại mạnh mẽ đến mức như vậy. Nhị Tú đỉnh Phong, Tư chất SR. Không ngờ cũng không cách nào chiến thắng được Vũ Lôi Phong phế vật kia.

Mà Vũ Lôi Phong lúc này chợt nhíu mày. Hai nắm tay Thiên Hưng chợt nắm chặt. Đôi mắt mở ra phát ra ánh sáng tím chót mắt.

Vũ Lôi Phong bị kình khí đẩy văng ra. Hắn đứng yên trên mặt đất. Nhìn về Thiên Hưng.

Thiên Hưng bây giờ khắp người phát ra ánh sáng tím. Khí tức Nguyên Lực tuôn ra dữ dội. Ánh mắt mọi người chợt thay đổi.

Bởi vì Thiên Hưng phát ra khí thế Nguyên Lực không còn là Nhị Tú Cửu Trọng Đỉnh Phong nữa.

- Tam Tú, là Tam Tú Nhất Trọng. Trời ơi!

- Thiên Hưng đã sớm là Tam Tú, Hắn che giấu thực lực?

- Không ngờ hắn lại âm thầm đột phá.

Trong sảnh, mọi hộ pháp chấp sự trưởng lão đều kinh ngạc, Thiên Hưng quả thật là thiên phú hơn người. Đã vậy tâm trí cũng hơn người a, che giấu cũng thật sâu.

Vũ Lôi Phong nét mặt trầm trọng. Hắn hỏi Tiểu Na.

- Tiểu Na, giờ hắn đã là Tam Tú rồi, nhiệm vụ còn tính không?

Tiểu Na tỏ vẻ không quan tâm nói.

- Dĩ nhiên là không. Nhiệm vụ là đánh bại Nhị Tú mạnh nhất trong Phong Lôi Môn mà thôi. Không ngờ tên kia lại chơi ẩn giấu thực lực.

- Vậy giờ ta phải làm sao?

- Được rồi, nếu ngươi đánh bại hắn, nhiệm vụ vẫn được tính. Sẽ có thêm quà cho ngươi vì đánh bại kẻ vượt quá tu vi trong nhiệm vụ.

Ánh mắt Vũ Lôi Phong sáng lên. Thưởng thêm sao? Nghe có vẻ hấp dẫn đây.



- Ha Ha Ha. Vũ Lôi Phong, ngươi hiện tại hoàn toàn không thể đánh bại ta. Ba ngày trước ta đã đột phá lên Tam Tú Nhất Trọng, Ngươi hoàn toàn không có chút cơ hội nào.

Thiên Hưng ngửa mặt lên trời cười to. Hắn đứng dậy. Co tay lại rồi duỗi ra. Cảm nhận Nguyên Lực chạy trong cơ thể. Ánh mắt khinh thường nhìn Vũ Lôi Phong.

- Đầu hàng đi. Đừng để ta thật sự động thủ.

Vũ Lôi Phong không nói gì, trong tay xuất hiện chiếc quạt màu trắng xanh dài 70cm, hắn xòe quạt ra nhưng không dùng để quạt nữa. Tay trái đưa ra trước thủ thế Song long Đao, tay phải cầm quạt đưa ra phía sau. Chân Trụ Chảo Mã Tấn.

Chính là Phong Vũ Lôi Quạt.

Hết Chương 19...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi