TA MAN HOANG BỘ LẠC



Cổ Trần hơi kinh ngạc, lặng lẽ đánh giá ba lão giả trước mắt, tất cả đều là người được hắn cứu về từ trong mỏ quặng, người nào cũng già cả ốm yếu- Tiểu Hắc, ngươi đi xuống trước đi.

Hắn phất phất tay để Hắc Thổ đi xuống.

- Vâng, tộc trưởng!Hắc Thổ cung kính hành lễ lui ra, hắn dẫn người đi huấn luyện tiếp để có thể mạnh lên không ngừng, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng chống lại đợt phản công có thể xảy ra của Thú nhân tộc.

Hiện tại chỉ còn lại Cổ Trần và ba vị lão giả.

Ba người có vẻ do dự, khẩn trương, lại có chút lo lắng không yên.


- Ba vị tộc lão có chuyện gì muốn nói với ta sao?Cổ Trần thấy ba người trù trừ liền mở miệng hỏi.

Ba lão giả liếc nhìn sau, sau đó đột ngột cùng quỳ xuống trước mặt Cổ Trần.

- Khẩn cầu tộc trưởng làm chủ giúp chúng tôi!Cả ba quỳ xuống, khuôn mặt bi thương khẩn cầu khiến Cổ Trần sửng sốt.

- Đứng dậy trước đã, có chuyện gì từ từ nói.

Cổ Trần tiến lên đỡ ba lão giả dậy, trong lòng mơ hồ đoán ra được gì đó, nhất định ba người này có tâm sự.

Quả nhiên, sau khi đúng lên, một trong ba người buồn bã nói:- Tộc trưởng, ba người chúng ta đến từ ba bộ lạc khác nhau, đều bị Thú nhân tộc bắt về làm nô lệ.

Phần lớn người trong bộ lạc của ba chúng tôi đều bị bắt, thanh niên trai tráng thì bị đưa đi đào quặng, số còn lại bị ép đến Linh điền giúp Thú nhân trồng trọt.

Ba vị lão giả bắt đầu kể lại cảnh ngộ mà bộ lạc của mình gặp phải.

Bộ lạc của cả ba vốn là những bộ lạc lớn, có số lượng nhân khẩu lên đến mấy chục ngàn thậm chí mấy chục vạn, nhưng vẫn không đánh lại Thú nhân tộc, cuối cùng bị bắt làm tù binh.

Nghe bọn họ kể Cổ Trần mới hiểu được, thì ra sau khi bộ lạc chiến bại, đám thanh niên trai tráng như bọn họ đều bị Thú nhân tộc bắt đi đào quặng ở các khu mỏ.


Mỏ quặng Cổ Trần đánh vào khi trước chỉ là một trong số các khu mỏ, cũng chính là mỏ có khoảng cách xa Thú nhân tộc nhất, người bị bắt tới nơi này làm nô lệ đào quặng phải đến hơn 5 vạn người.

Các khu mỏ còn lại đều có người của Nhân tộc bị bắt đi đào quặng cho Thú nhân tộc.

Mà những tộc nhân khác, thì bị mang tới một trong số các Linh viên của Thú nhân tộc, bọn họ phải khai thác Linh điền, trồng trọt các loại linh dược cùng lương thực.

- Các ngươi nói vẫn còn tộc nhân bị giam bên trong Linh viên của Thú nhân tộc, phải trồng trọt lương thực cùng Linh dược?Cổ Trần nheo mắt kinh ngạc trước tin tức này, hắn nhanh chóng hỏi lại.

Chỉ thấy một lão giả mặt mũi tràn đầy bi phẫn đáp:- Đúng vậy, bộ lạc trước kia của chúng tôi đều bị đánh tan, một vài lão nhân, nữ nhân, tiểu hài tử bị nuôi nhốt bên trong Linh viên của Thú tộc, giúp Thú tộc khai thác Linh điền, trồng trọt Linh dược cùng lương thực.

Mà tiểu hài tử của bộ lạc chúng tôi, có đứa thì bị Thú tộc bắt đi ăn thịt, đứa lớn hơn chút bị phân đến các khu mỏ, còn có mấy đứa bị bắt đi làm dược đồng để luyện dược.

Tộc nhân chúng tôi không có đường nào để sống!Ba lão giả nói xong đau đớn khóc lớn lên, họ quỳ sụp xuống đất, cho dù Cổ Trần có nói thế nào cũng không chịu đứng lên, chỉ khẩn cầu Cổ Trần mau đi cứu các tộc nhân khác.

Nghe được những tin tức này, Cổ Trần nghiêm mặt, tâm trạng nặng nề vô cùng, cho dù hắn đã sớm biết tình cảnh của Nhân tộc rất thảm, không ngờ lại thảm đến mức này.

Thanh niên trai tráng trong bộ lạc bị đày đi đào quặng, các tộc nhân khác bị nuôi nhốt trong Linh viên, trồng trọt dược tài, lương thực, thậm chí tiểu hài tử bộ lạc bị đem nuôi thành dược đồng để luyện dược.

Ba lão giả kể, một số tiểu hài tử của bộ lạc bị Thú nhân tộc dùng dược tài nuôi hằng ngày, cả người thấm đẫm dược lực cường đại, đó chính là dược đồng.


Vận mệnh của chúng chính là bị dùng dược tài vỗ béo, qua một thời gian sẽ đem đi luyện dược, quả thực tàn nhẫn cùng cực, Cổ Trần nghe xong cũng nhịn không được sát ý sôi trào.

Địa vị Nhân tộc ở thế giới này bi thảm đến vậy sao?- Xin ba vị tộc lão đứng lên.

Cổ Trần đưa tay đỡ ba người một lần nữa, trịnh trọng nói:- Ta sẽ nghĩ biện pháp giải cứu những tộc nhân khác, ba vị hãy nói kỹ càng mọi thông tin cho ta biết, nhớ là phải nói tất cả những gì mọi người biết được.

- Vâng, chúng tôi nhất định biết gì nói nấy.

Ba lão nhân tỏ vẻ vui mừng, tiếp tục cung cấp mọi thông tin mà mình biết.

Trong đó có một tin tức khiến Cổ Trần chú ý.

- Các ngươi nói đại bản doanh của Thú nhân tộc nằm trong Bách Man sơn?Hai mắt Cổ Trần sáng lên, rốt cuộc hắn đã nắm được một tin tức quan trọng của Thú nhân tộc.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi