TA MAN HOANG BỘ LẠC



Man Hoang bình nguyên mênh mông vô tận, trong này có bao nhiêu bộ lạc, không ai biết.

Cổ Trần rời bộ lạc, đi một ngày trời, tới khi mặt trời ngả về tây, sắc trời dần tối xuống.

- Vị trí cụ thể của Lang cốc ở đâu?Nhìn thảo nguyên mênh mông không điểm cuối, Cổ Trần không nhịn được mà nhíu mày.

Từ lúc rời bộ lạc, hắn đã theo hướng này đi cả ngày trời.

Dựa theo lời Hắc Lân thử kia nói, đi ngàn dặm là tới Lang cốc, nhưng một đường tới đây, đừng nói Lang cốc, ngay cả Sơn cốc bình thường thôi hắn cũng không thấy được.

Chẳng lẽ, Hắc Lân thử lừa hắn?- Có lẽ bị lừa, hy vọng bộ lạc không sao.

Cổ Trần nhìn qua thảo nguyên mênh mông, không khỏi lo lắng cho bộ lạc, nhưng giờ hắn nhất định phải tìm được vị trí lang cốc trước, giải quyết Ngân Nguyệt Lang vương kia.

- Trước tìm một chỗ đặt chân đã!Cổ Trần nhìn mặt trời dần lặn xuống, quyết đoán tạm ngừng di chuyển, tìm nơi nghỉ chân một đêm, sáng mai mới tiếp tục tìm kiếm.

Khẽ phân biệt phương hướng, hai chân phi nước đại, tốc độ cực nhanh, tựa như một đầu báo săn mau lẹ.

Man Hoang bình nguyên ẩn chứa rất nhiều nguy cơ, dọc theo con đường đi tới, Cổ Trần gặp không ít mãnh thú cường đại, có điều đều đã bị hắn đánh chết.


Đáng tiếc, không mang theo gì chứa đựng, lãng phí những bộ thi thể mãnh thú kia.

- Ngang! Vừa đi tới, bỗng nghe một tiếng thú hỗng truyền đến.

Cổ Trần bừng tỉnh, nhanh chân chạy qua, rốt cục nhìn thấy một đám mãnh thú đang săn bắt mấy đầu Nai sừng tấm to lớn.

Nhìn kỹ, là người quen.

- Trảo long?Cổ Trần kinh ngạc phát hiện, phía trước xuất hiện mười mấy đầu Trảo long săn bắt bốn đầu Nai Sừng tấm.

Đám Trảo long vây Nai Sừng tấm vào giữa, Nai Sừng tấm không cách nào thoát thân.

Đám Trảo long này rất thông minh, biết vây còn mồi vào giữa.

Cổ Trần nấp trong bụi cỏ quan sát, không làm kinh động tới đám Trảo long, hắn đang chờ thời cơ.

Trời sắp tối, đám Trảo long này nhất định sẽ mang con mồi về sào huyệt của bọn nó, đây chính là thời cơ của hắn.

Hắn cần một điểm dừng chân, sào huyệt của đám Trảo long khá phù hợp.

- Ngang! Bón đầu Nai sừng tấm bối rối, hoảng sợ kêu to, muốn chạy trốn, tiếc là đã sớm bị đám Trảo long vây gọn.

Hô!Chỉ thấy, một đầu Trảo long bất ngờ nhào tới, há mồm cắn cổ một đầu Nai sừng tấm, hàm răng sắc bén xé rách cổ đối phương.

Đầu Nai sừng tấm kia giãy giụa mấy cái, lập tức ngừng lại, ba đầu Nai sừng tấm còn lại sợ hãi tản ra, trùng kích lao ra ngoài.

Đáng tiếc, bọn nó đều không thể lao ra được, cuối cùng bị mười mấy đầu Trảo long nhàn nhã diệt gọn.

Cổ Trần chứng kiến toàn bộ quá trình, mười lăm đầu Trảo long kéo theo bốn đầu Nai sừng tấm rời đi, trở về sào huyệt.

Nhìn tới nơi này, Cổ Trần lặng lẽ theo sau.

Màn đêm dần buông xuống, dưới ánh sáng yếu ớt, Cổ Trần theo đám Trảo long đi vào một mảnh rừng cây khô héo.

Cây cối ở đây đã sớm chết, chỉ còn từng cái thân cây trụi lủi.

Sào huyệt của đám Trảo long hẳn là ở bên trong.


Quả nhiên, một đường lần theo rốt cục phát hiện sào huyệt của đám Trảo long, đám Trảo long này sống trong mấy cái hốc cây lớn.

- Ngao! Trảo long gầm lên một tiếng, chỉ thấy một đám Trảo long non chạy ào ra, quả nhiên là một tộc quần.

Cổ Trần nhìn tình cảnh này, vốn đã định săn giết đám Trảo long, nhưng cuối cùng vẫn là yên lặng rút đi.

Không phải hắn mềm lòng, mà là hắn nghĩ tới, bản thân nếu giết đám Trảo long này, một mình hắn ăn không hết, để thừa sẽ lãng phí.

Giữ lại, lần sau đi qua có thể săn giết một hai con, thậm chí nuôi thả đám Trảo long này, sau muốn săn giết có thể tùy thời qua một chuyến.

Cứ như vậy, Cổ Trần yên lặng thối lui, tìm một gốc cây khác, bên trong không có mãnh thú.

Kiếm một chút cỏ dại khô ráo trải vào, lại đốt một đống lửa bên ngoài, Cổ Trần cứ vậy mà nằm nghỉ.

- Ngao ô! Trong bóng tối, từng tiếng dã thú gào thét truyền đến, từng trận từng trận, vô cùng dọa người.

- Này là tiếng sói tru! Cổ Trần trở nên nghiêm túc, nghe từng tiếng sói tru truyền tới, xác định bầy sói cách không xa, có lẽ Lang cốc ở gần chỗ này.

Vừa nghĩ tới đó, hắn liền không nhịn được mà kích động, có lẽ, Hắc Lân thử kia không lừa hắn, chỉ là vẫn chưa thể tìm tới khu vực cụ thể của Lang cốc.

Có sói tru, đại biểu có bầy sói ở gần, nếu có thể tìm được tung tích mấy đầu Khủng Lang, hẳn sẽ dễ dàng tìm được Lang cốc.

Răng rắc! Từng tiếng giòn gẫy từ bốn phía truyền tới, khiến Cổ Trần không thể không cảnh giác.

Tay hắn nắm chặt Cốt mâu, cảnh giác nhìn bốn phía, cảm nhận cảm giác nguy hiểm tới gần, mùi tanh tưởi của dã thú xông vào mũi.

Dưới ánh lửa chiếu rọi, Cổ Trần lờ mò nhìn thấy từng đầu hung thú ẩn hiện, là đám Trảo long, bị ánh lửa hấp dẫn tới.

Cổ Trần đang chuẩn bị xuất thủ, lại bỗng phát hiện, đám Trảo long chỉ đơn thuần cảnh giác đảo qua bốn phía, sau đó nhanh chóng rút lui!.

Ăn chút thịt nướng, Cổ Trần an vị tĩnh tọa trước gốc cây, điều động huyết khí trong cơ thể không ngừng rèn luyện thể phách.

Một đêm bình an vô sự.

Sáng sớm, từng tiếng sói tru lại truyền tới, đánh thức Cổ Trần.

Hắn bỗng đứng dậy, hai mắt ánh lên một tia sáng rực, tiếng sói tru rất gần, dựa vào thanh âm, hẳn là chỉ ngay bên ngoài bìa rừng, thực sự khiến hắn có chút kích động.


- Ngao ô! Cổ Trần không chút do dự nắm chặt Cốt mâu, trực tiếp chạy vội ra ngoài, rất nhanh đã tới bìa rừng khô héo.

Quả nhiên, vừa tới đã thấy một đám Khủng Lang đang chạy như bay, từng đầu nối tiếp nhau, số lượng không dưới một trăm.

Đám Khủng Lang này cũng tương tự như đám thủ hạ của Ngân Nguyệt Lang vương lúc trước, chỉ là không biết có phải cùng tộc quần hay không.

Nhưng mặc kệ thế nào, thấy được tung tích Khủng Lang, Cổ Trần tự nhiên sẽ không bỏ lỡ, lập tức lặng lẽ đuổi theo.

- Đám Khủng Lang này, là đi ra, hay trở về Lang cốc?Một đường theo tới, Cổ Trần không nhịn được nghĩ ngợi.

Hướng đám Khủng Lang này đi, chính là hướng mà Hắc Lân thử nói, thoạt nhìn là đang muốn trở về Lang cốc.

Hô!Trong lúc nghĩ ngợi, một bóng râm bỗng xoẹt qua đầu, khiến Cổ Trần lập tức ngẩn người.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử lập tức co rụt, một đầu quái vật khổng lồ đang vút qua hư không.

- Ác điểu?Cổ Trần hơi biến sắc, khiếp sợ nhìn đầu ác điểu xẹt qua đỉnh đầu, là một đầu Man Hoang Hung Cầm toàn thân đen nhánh.

Hung cầm kia hình thể to lớn, sải cánh mười mấy trượng, nhanh chóng xẹt xuống phía đám Khủng Lang.

Oanh!Chỉ nghe một tiếng vang lớn, tiếng sói tru vang lên từng chập, cuồng phong tàn phá bừa bãi, vô số đất cát cuốn lên không trung, tiếp đó đã lại thấy Hung cầm vỗ cánh bay đi.

Hai chân của nó, phân biệt kẹp lấy một đầu Khủng Lang to lớn, hai cánh chấn động, chớp mắt đã biến mất ở phương xa.

- Ngao ô! Tiếng sói tru kinh hãi đầy hoang dã, đám Khủng Lang tức giận bối rối, lại không thể làm được gì.

Bọn nó chỉ có thể gia tốc chạy, lao về phía một hẻm núi lớn.

- Ừm?Lúc này, Cổ Trần ở phía sau cũng phát hiện dị dạng, rốt cục nhìn thấy một cái cửa vào hạp cốc, ánh mắt lập tức lấp lóe.

Nơi này, là Lang cốc?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi