TA MAN HOANG BỘ LẠC



Tốc độ của Cổ Trần rất nhanh, một đường bay lượn giữa núi rừng, chốc lát sau ra ngoài rừng núi.

- A?Đang lúc Cổ Trần chuẩn bị rời đi, trở về bộ lạc thì bỗng nhiên cảm giác được mấy luồng khí tức nhanh chóng đến gần, hắn kinh ngạc ngừng lại.

Chỉ thấy, nơi xa có một bóng người chật vật xông lại, da thú trên người bị máu nhuộm đỏ, toàn thân vết thương chồng chất, nhìn rất khủng bố.

Người đến là một thanh niên Nhân tộc, sắc mặt nhợt nhạt, trong mắt tràn đầy nộ hỏa và đau buồn phẫn hận.

Vèo vèo!Cổ Trần đưa mắt nhìn, thấy phía sau thanh niên Nhân tộc toàn thân bị thương còn có một bóng người mạnh mẽ đuổi theo.


Người này, bị đuổi giết.

- Hửm?Lúc này, thanh niên Nhân tộc đang chạy trốn phát hiện Cổ Trần, nhìn thấy là người cùng tộc thì thay đổi sắc mặt.

- Trốn mau lên, cuộc đại thanh tẩy bắt đầu!Thanh niên kia nóng nảy hô to một tiếng, nhắc nhở Cổ Trần chạy mau, trong mắt tràn đầy cuống cuồng.

Hắn trông thấy người cùng tộc thì trong lòng nhịn không được sốt ruột, hắn có chút hối hận, vì sao chạy đến bên này, kết quả liên lụy một cùng tộc.

Cổ Trần cau mày, nhìn bóng dáng đuổi theo phía sau thanh niên:- Cuộc đại thanh tẩy?Người này là dị tộc, khí tức mạnh mẽ, mặc một bộ Thạch giáp màu xanh, tay cầm một cây Thạch đao, khuôn mặt ác nghiệt, sát ý đằng đằng đuổi theo.

Thạch tộc?Tim Cổ Trần đập nhanh, không ngờ gặp phải Thạch tộc đuổi giết một thanh niên Nhân tộc.

Thanh niên Thạch tộc cười khẩy nói, mắt bắn ra tia sáng lạnh lùng:- A, thật may mắn, còn gặp thêm một phần thịt Nhân tộc?Hắn tự nhiên phát hiện Cổ Trần tồn tại, không ngờ gặp một Nhân tộc tại đây.

Hắn một đường truy sát thiên tài Nhân tộc này, muốn săn giết bắt được đối phương, nhưng không ngờ ở chỗ này còn có thể gặp phải một thanh niên Nhân tộc khác.

Thoạt nhìn thanh niên Nhân tộc này còn là một vị thiên tài, trong lòng thanh niên Thạch tộc hết sức vui mừng.

Thanh niên Nhân tộc kia rống to, nóng ruột nóng gan:- Tộc huynh, Thạch tộc tổ chức cuộc thanh tẩy, trốn mau!Nhưng Cổ Trần không nhúc nhích tí nào, ngược lại đánh giá thanh niên cao thủ Thạch tộc.

Thanh niên Thạch tộc cười to bảo:- Ha ha ha, các ngươi còn muốn chạy trốn?Hắn bỗng tăng tốc, bay lên cao đáp xuống trước mặt thanh niên Nhân tộc chạy trốn.


Giờ thì trốn không thoát.

Thanh niên mình đầy vết thương sắc mặt khó coi, căm tức nhìn cao thủ thiên tài Thạch tộc cản đường.

- Đáng chết!Thanh niên quay sang nhìn Cổ Trần, thở dài nói:- Tộc huynh, xin lỗi, là ta liên lụy ngươi, ta bây giờ liều chết ngăn chặn hắn, ngươi tìm cơ hội trốn đi!Cổ Trần ngạc nhiên liếc qua thanh niên:- A?Không ngờ người này suy nghĩ cho hắn, liều mạng muốn giúp hắn chạy trốn?Nghĩ đến đây, Cổ Trần cười, hỏi:- Ngươi tên là gì, đến từ bộ lạc nào, ngươi vừa mới nói cuộc đại thanh tẩy là có ý gì?- Tộc huynh, ngươi thật bình tĩnh.

Thanh niên kia dở khóc dở cười.

Nhưng hắn vẫn là thở dài nói:- Ta gọi Mục, đến từ Phong Diệp bộ lạc, tộc huynh, ta ngăn trở hắn, ngươi chuẩn bị trốn đi, Bách Man sơn không an toàn, chẳng những Thạch tộc, các tộc cũng bắt đầu tổ chức thanh tẩy với các bộ lạc lớn chúng ta.

Bên kia, thanh niên Thạch tộc cản đường tức xì khói:- Chết tiệt, hai tiểu tử Nhân tộc thấp hèn các ngươi dám phớt lờ ta?Hai tiểu tử Nhân tộc kia thấp hèn đê tiện mà dám làm lơ hắn, lo tán gẫu ngay trước mặt hắn.

Thanh niên Thạch tộc rống to:- Chết đi!Toàn thân hắn bùng nổ khí tức, chiến khí màu xanh khuếch tán, bóng người nhoáng một cái biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã đến trước mặt Cổ Trần.

Thanh niên Thạch tộc giơ cao Thạch đao, chém xuống đầu Cổ Trần.

- Tộc huynh cẩn thận!Mục thấy thế thì hoàn toàn thay đổi sắc mặt, kinh hô một tiếng, muốn cứu viện đã không kịp.

Không nói đến hắn đã bị trọng thương, dù ở lúc sung sức nhất cũng không ngăn được đối phương, bởi vì thanh niên Thạch tộc là một vị cao thủ Đoán Cốt cảnh.


Còn Mục thì chỉ là Luyện Khí đỉnh.

Đang lúc hắn tuyệt vọng, trơ mắt nhìn Cổ Trần sắp bị chém chết thì xảy ra cảnh ngoài ý muốn.

Keng!Một bàn tay thò ra vững vàng chộp lấy Thạch đao, tia lửa bắn tung tóe, tiếng leng keng bên tai không dứt.

Cổ Trần một tay đỡ lưỡi đao của thanh niên Thạch tộc, hắn vẫn đứng vững, lưỡi đao mạnh mẽ không cách nào phá vỡ phòng ngự thân thể của hắn.

Thanh niên Thạch tộc trợn tròn mắt ốc bươu, bị tình cảnh này dọa ngây người:- Ngươi! !Hắn há mồm muốn nói cái gì, kết quả thấy Cổ Trần siết năm ngón tay, Thạch đao răng rắc vỡ vụn thành mảnh nhỏ bay tứ tán.

- Sao có thể như vậy?Thanh niên Thạch tộc toàn thân run rẩy, hoảng sợ nhìn Cổ Trần, hoàn toàn không thể tin được Thạch đao của mình chẳng những bị hắn tay không bắt lấy, hơn nữa còn bị đối phương tùy tiện bóp nát.

- Ngươi quá yếu!Cổ Trần lắc đầu, giơ tay vỗ, nhanh như tia chớp, không kịp trốn.

Bùm!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi