TA MAN HOANG BỘ LẠC



Thần sắc Mục đầy suy sụp.

Hắn không nhìn thấy hy vọng, nghe người lớn tuổi trong bộ lạc nói mỗi một lần cuộc đại thanh tẩy đều cực kỳ thảm liệt và máu me, các bộ lạc lớn phản kháng, nhưng vô dụng.

Bởi vì sức mạnh của bộ lạc Nhân tộc không thể so sánh với dị tộc, cường giả, thiên tài ở trong mắt dị tộc là thức ăn tùy ý gặt.

Cổ Trần chợt nảy một ý, hỏi:- Tiếp theo ngươi có dự định gì không?Mục nói những tin tức này khiến Cổ Trần rất chấn động, hiểu rằng sắp tới các bộ lạc lớn trong Bách Man sơn sẽ nghênh đón cuộc đại thanh tẩy, bộ lạc của hắn cũng không ngoại lệ.

Nghe vấn đề này, Mục trầm ngâm, cắn răng nói:- Ta muốn rời khỏi Bách Man sơn, đi ra thế giới bên ngoài rộng lớn hơn, từng có nhiều thiên tài cùng tộc ra ngoài tìm kiếm bộ tộc cường đại, có lẽ sẽ tìm được Thánh Địa Nhân tộc trong truyền thuyết thì mới có hy vọng.

- Đi ra bên ngoài à?Cổ Trần thở dài một tiếng.


Kỳ thật hắn vốn muốn thu phục đối phương, nhưng thấy đối phương không muốn ở lại, ngược lại muốn rời Bách Man sơn đi bên ngoài tìm kiếm bộ lạc mạnh hơn.

Nếu đã vậy thì Cổ Trần không giữ lại, chỉ cảnh cáo một câu cẩn thận.

Vẻ mặt Mục tràn đầy chân thành đưa lời mời:- Tộc huynh, ngươi hãy đi cùng ta, đi bên ngoài, tìm Thánh Địa Nhân tộc.

Tiếc rằng Cổ Trần không thể nào rời đi.

Cổ Trần lắc đầu, nói:- Không được, ta không có ý định rời đi, bộ lạc của ta, tộc nhân của ta đều ở nơi này, cho ngươi thứ này, có lẽ ngươi sẽ cần dùng.

Cổ Trần đưa một túi trữ vật cho Mục, xem như tấm lòng của hắn.

Mục có chút cảm động, từ chối:- Đa tạ ý tốt của tộc huynh, đây là báu vật của tộc huynh, ta không thể nhận.

- Nhận lấy đi, ta còn có không ít.

Cổ Trần nhịn không được cười lên, tên này toàn thân trên dưới không có một bảo bối trữ vật, không có một túi trữ vật, nghèo rớt mồng tơi.

- Nếu vậy! Mục xin mặt dày nhận, đa tạ tộc huynh.

Mục không từ chối được, đành nhận lấy, trong lòng rất cảm động, suýt từ bỏ ý định rời đi.


Cổ Trần đột nhiên hỏi:- Phải rồi, bộ lạc các ngươi ở chỗ nào?Mục chỉ một cái phương hướng, nói rõ phương hướng và khoảng cách đại khái của bộ lạc mình, hai người giao lưu một phen, Mục xin phép đi.

Cổ Trần nhẹ gật đầu từ biệt:- Mục huynh, đi đường cẩn thận.

Khuôn mặt Mục tràn đầy trịnh trọng cảm tạ nói:- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, còn chưa hỏi tên của tộc huynh?Cổ Trần ngẫm nghĩ, cuối cùng gật đầu cho biết:- Ta tên Cổ Trần.

- Cổ Trần tộc huynh, ơn hôm nay ta xin ghi khắc trong tim, ngày sau nhất định trả.

Mục vẻ mặt trịnh trọng cảm ơn, lúc này mới quay người rời đi.

Hắn nhất định phải rời đi, không thể trở về bộ lạc, bởi vì trở về liền sẽ bị chém giết gặt, trong cuộc đại thanh tẩy, không có cao thủ thiên tài nào của Nhân tộc có thể may mắn thoát khỏi.

Biện pháp duy nhất là chạy đi, chạy hướng bộ lạc tộc mình mạnh hơn nữa, thậm chí tìm đến Thánh Địa của Nhân tộc.

- Thánh Địa Nhân tộc?- Cuộc đại thanh tẩy của dị tộc! Cổ Trần nhìn Mục rời đi, thì thào, trong mắt lóe ra ánh sáng, trong lòng đã có quyết đoán.

Không thể vứt bỏ bộ lạc, dị tộc tổ chức cuộc đại thanh tẩy thì hắn càng không thể rời đi.

“Bách Man sơn sắp loạn, đi Phong Diệp bộ lạc xem thử, sau đó lại trở về bộ lạc của ta! ”Nghĩ đến đây, Cổ Trần không muốn ngừng lại một giây nào, nhảy lên lao nhanh đi, muốn đi chỗ Phong Diệp bộ lạc xem tình huống, sau đó lại trở về bộ lạc của mình, đối mặt mối nguy hiểm sắp đến.

Trong Bách Man sơn, dị tộc đã bắt đầu tổ chức cuộc đại thanh tẩy với các bộ lạc lớn của Nhân tộc, gặt thiên tài, giết cao thủ Nhân tộc.


Mây đen đại chiến che kín, mùi máu tươi bao phủ toàn bộ Bách Man sơn, vô số bộ lạc Nhân tộc lòng người bàng hoàng.

Cơn lốc cuộc đại thanh tẩy bao phủ tất cả bộ lạc Bách Man sơn bắt đầu!.

Phong Diệp bộ lạc, tiếng kêu than dậy khắp thiên địa, từng tòa nhà gỗ sụp đổ, có lửa lớn bốc lên, khói đặc cuồn cuộn.

Trong bộ lạc nằm vô số thi thể, có người gào khóc ôm lấy người thân đã chết.

Có người già, con nít, thanh niên đau buồn giận dữ.

- Trời ơi!- Tại sao? Tại sao vậy?Một nam nhân trung niên ôm lấy đứa bé không còn khí tức, khóc đứt ruột đứt gan.

Ầm!- A!Đằng trước bộ lạc, có người ra sức phản kháng, chỉ tiếc rất nhanh bị đánh rơi xuống, đụng sập một căn nhà gỗ, chết tại chỗ.

Đó là một vị lão nhân, chết thê thảm.

- Trưởng lão!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi