TA MAN HOANG BỘ LẠC



Con của hắn, nhi tử xuất sắc nhất, sắp tiến vào thánh địa, lại bị Cổ Trần đánh trọng thương ngay trước mặt sứ giả Thánh Địa và bản thân hắn, Đúng là sỉ nhục bọn họ.

- Sứ giả, mau giết hắn, ác ma này, miệt thị Thánh Địa, nhục nhã sứ giả, đánh con ta trọng thương, nhất định phải giết chết hắn.

Huyền Mặc điên rồi, nhi tử thiếu chút nữa bị đánh chết, trong lòng hắn tất nhiên là tức giận, sát ý liên tục dâng lên, mặt đầy cừu hận nhìn chằm chằm vào Cổ Trần, trong ánh mắt chứa đầy oán hận.

Hai người Nghĩa Hiên, Chân Nhất có chút chần chứ không chắc chắn, ánh mắt nhìn Cổ Trần vô cùng kinh ngạc, bọn họ cảm thấy bản thân vẫn luôn bị một lực lượng ý chí cường đại khóa chặt, một khi có động tĩnh gì, lập tức sẽ phải nghênh đón công kích giống như mưa to gió lớn.

Nguy hiểm, người này quá nguy hiểm!- Chẳng lẽ, ngươi là người đã từ chối Huyền Vũ Thánh Địa?Đột nhiên, Chân Nhất nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, không nhịn được kêu lên thành tiếng.


Nghĩ tới điều này, sắc mặt của hai vị sứ giả Thánh Địa, Nghĩa Hiên và Chân Nhất đều thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Cổ Trần đã có chút kinh dị.

- Huyền Vũ Thánh Địa sao?Dường như Cổ Trần nghĩ đến điều gì đó, hắn nhớ trước kia ở bên bờ Vô Tận Hải, đã nhìn thấy cảnh tượng về Thánh Địa xuất hiện ngay trước mắt, có lẽ đó chính là Huyền Vũ Thánh Địa mà bọn họ nói.

Một trong tứ đại Thánh Địa mạnh nhất của Nhân tộc, Huyền Vũ Thánh Địa, có Thánh thú Huyền Vũ tọa trấn, tất nhiên là cực kỳ cường đại.

- Cổ Trần, ta đã coi như là người của Thánh Địa, ngươi lại dám! Làm vậy với ta?Huyền Ly sắp điên rồi, bị Cổ Trần đánh trọng thương làm nhục như vậy, lòng kiêu ngạo của hắn đã bị đánh thành mảnh nhỏ, trong lòng có ma chướng.

- Người là Cổ Trần?Sắc mặt Nghĩa Hiên trở nên nghiêm túc, cảnh giác nhìn Cổ Trần, hắn cảm nhận được một luồng áp lực vô hình, cho dù khi đối mặt với Niết Bàn Vương giả bình thường, hắn cũng không có cảm giác như vậy.

Nhưng Cổ Trần mang đến cho hắn một cảm giác còn mạnh mẽ hơn, cường đại giống như Thánh Tử trong Thánh Địa, cả đám đều là thiên kiêu tuyệt thế, là tồn tại mang chiến lực vô địch.

- Cổ Trần, ngươi có tiềm lực thiên phú như vậy, sao không đi cùng với chúng ta quay về Thánh Địa, ta nghĩ với năng lực của mình, trong Thánh Địa ngươi nhất sẽ trở thành cường giả đứng đầu.

Chân Nhất mở miệng thuyết phục.

- Không sai, chỉ cần ngươi theo chúng ta quay về Thánh Địa, tiền đồ tương lai không hạn lượng.

Nghĩa Hiên lập tức khuyên nhủ theo.

Còn về Huyền Ly, hắn đã hoàn toàn bị hai người kia coi như không thấy.


Nói đùa sao, có thiên kiêu nhân kiệt tốt hơn, chỉ liếc một cái đã khiến Huyền Ly trọng thương, nhân tài như vậy không chiêu mộ, khi quay về Thánh Địa chắc chắn sẽ bị các trưởng lão xử phạt.

Hơn nữa bọn họ không có lòng tin sẽ thắng được Cổ Trần, còn cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, giống như chỉ cần bọn họ là địch, thì sẽ vẫn lạc ở chỗ này.

- Thánh Địa, ta sẽ đi, nhưng sẽ không gia nhập.

Cổ Trần lắc đầu từ chối thẳng thừng.

Hắn bình tĩnh nhìn hai người, hỏi:- Hôm nay, ta muốn tiêu diệt Huyền Điểu bộ lạc, hai vị có ý kiến gì không?Lời này vừa phát ra, hiện trường yên tĩnh như chết, tất cả mọi người sững sờ.

Vẻ mặt hai cha con Huyền Ly, Huyền Mặc đầy chấn kinh, hoảng sợ nhìn Cổ Trần, không ngờ vậy mà hắn dám nói muốn tiêu diệt Huyền Điểu bộ lạc.

Ngay trước mặt sứ giả Thánh Địa.

Lời này đủ bá khí, làm lòng người rét lạnh.

Hai người Nghĩa Hiên, Chân Nhất đều cảm thấy lạnh lẽo.

Hai người liếc nhau, đều trông thấy được vẻ hồi hộp trong mắt đối phương.

Nhân vật bá đạo, quyết đoán, cường thế bậc này, khiến người ta không dám nhìn thẳng.


Nếu như bọn họ từ chối, có phải sẽ bị Cổ Trần tiêu diệt chung với Huyền Điểu bộ lạc hay không?Nghĩ đến điều này, hai người không nhịn được khẽ rùng mình một cái, thân thể cũng không nhịn được run lên một chút.

Chân Nhất giật mình lập tức tỏ thái độ:- Huyền Điểu bộ lạc, không liên quan gì đến chúng ta, tùy ngươi muốn làm gì thì làm.

Nghĩa Hiên thì mở miệng nói:Có điều, tên Huyền Ly này có Thánh Lệnh của Thánh Địa chúng ta, đã là người của Thiên Cương Thánh Địa chúng ta rồi, ngươi không thể giết.

- Ta muốn giết hắn, thì không ai bảo vệ hắn được, Thánh Địa của các ngươi cũng vậy.

Mặt Cổ Trần không chút biểu cảm, lời nói vang dội, lộ ra ý chí uy nghiêm.

- Thanh Y, giết.

Giọng nói lạnh lùng của hắn truyền tới, không đợi mọi người kịp phản ứng lại, ngay lập tức Thanh Y vốn dĩ không thể nhúc nhích, đột nhiên lại lách mình biến mất ngay tại chỗ.

- Không ổn rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi