TA Ở TAOBAO TÍNH NHÂN DUYÊN

Buổi tối này, Thẩm Sở Sở khó có được mà vô cùng nhiệt tình. Đối với sự thay đổi của cô, Hàn Hành Ngạn tất nhiên là rất vui mừng rồi. Không chỉ thế, anh còn dùng hành động thực tế của bản thân để thể hiện niềm vui của mình.

Hàn tổng không biết từ đâu tìm hiểu được tư thế mới cho thấy được đêm nay là vô cùng mê hồn. Điều này đúng là làm khó Thẩm Sở Sở, đỏ cả mặt để phối hợp được với anh.

Sau khi kết thúc, hai người dựa vào nhau trò chuyện.

"Vương Tĩnh có thai rồi, đã hơn hai tháng. Cô ấy là người đầu tiên kết hôn của lớp em, cũng là người đầu tiên sinh con." Thẩm Sở Sở nói chuyện này với Hàn Hành Ngạn.

Hàn Hành Ngạn nhíu nhíu mày, bất giác thở dài.

Thẩm Sở Sở cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì rắc rối sao?"

Sau khi trầm mặc một lúc, Hàn Hành Ngạn đáp: "Doãn Hinh Mộng cũng đang mang thai."

Vốn là đã mơ mơ màng màng rồi, vừa nghe được điều này, Thẩm Sở Sở lập tức mở to mắt, nhìn vào Hàn Hành Ngạn hỏi lại: "Anh nói cái gì?"

Hàn Hành Ngạn thấy vẻ kinh ngạc của Thẩm Sở Sở, xoa nhẹ lưng cô, nói: "Ừ, anh hôm nay tìm Trương Đằng nói chuyện, cậu ta cuối cùng cũng nói thật với anh. Doãn Hinh Mộng có thai rồi, vì thế hai người họ mới muốn kết hôn."

Thẩm Sở Sở nghe lời giải thích của Hàn Hành Ngạn, trán hơi nhăn lại.

Hàn Hành Ngạn thấy biểu cảm trên mặt Thẩm Sở Sở, nói: "Em cũng cảm thấy hoang đường đúng không? Đây cũng là chuyện anh không ngờ tới. Trương Đằng tuy là tùy hứng, nhưng cũng không tệ đến nỗi đấy. Chắc cũng chỉ có cái lý do này mới giải thích được. Người nữ có thai rồi, nó muốn phụ trách."

Còn Thẩm Sở Sở lại không hề vì chuyện Hàn Hành Ngạn nói mà nghi ngờ, cô nghi ngờ lại là do cô còn nhớ rõ, trước đây lúc xem hệ thống của Trương Đằng, bên trong không hề có thông tin gì liên quan tới con cái. Sao lúc này bỗng dưng Doãn Hinh Mộng lại có thai được?

Chẳng lẽ là đứa trẻ không được sinh ra? Hoặc là... căn bản không hề mang thai?

Nghĩ tới khả năng này, biểu tình trên mặt Thẩm Sở Sở cũng trở nên nghiêm chỉnh.

Hàn Hành Ngạn thấy Thẩm Sở Sở không nói gì, cho rằng cô mệt rồi, xoa xoa đầu cô, hôn lên trán, nói: "Ngủ thôi."

Bảy rưỡi sáng hôm sau, Hàn Hành Ngạn đã rời giường. Trong dĩ vãng, Thẩm Sở Sở luôn cảm thấy anh dậy quá sớm, sau khi tiễn anh đi sẽ còn ngủ thêm một giấc. Nhưng hôm nay lại khác thường mà ngồi dậy. Sau khi dụi mắt, lấy điện thoại của mình ra xem một hồi.

Chờ tới lúc Hàn Hành Ngạn ra khỏi nhà vệ sinh, Thẩm Sở Sở đã tỉnh táo lại, đặt điện thoại xuống, nói với Hàn Hành Ngạn: "Em hôm nay vừa khéo không có việc gì, đến công ty cùng anh được không?"

Hàn Hành Ngạn nhướn mi, môi vô thức nhướn lên, nói: "Được."

Tuy rằng không biết Thẩm Sở Sở vì lý do gì lại muốn theo anh đến công ty, nhưng nếu như bạn gái có thể ở bên cạnh anh cả một ngày, anh tất nhiên là vô cùng vui lòng.

"Ừm, thế em đi rửa mặt, anh chờ em một chút." Thẩm Sở Sở vội vàng xuống giường chạy vào nhà vệ sinh.

Sở dĩ Thẩm Sở Sở muốn đi theo Hàn Hành Ngạn tới công ty, là để xác nhận một chuyện. Để tránh cho bản thân sai lầm, Thẩm Sở Sở vừa rồi có xem lại hệ thống của Trương Đằng, xác thực là trong cuộc hôn nhân đầu tiên, Trương Đằng và Doãn Hinh Mông không có con.

Nghĩ tới đứa con của Vương Tĩnh chỉ hai tháng tuổi cũng hiện thị trong hệ thống, Thẩm Sở Sở có lý do hoài nghi rằng đứa trẻ của Doãn Hinh Mộng là không tồn tại. Cô muốn đi nhìn qua Doãn Hinh Mông, xác nhận một chút suy đoán này có đúng hay không.

Sau khi hai người đến công ty, còn chưa tới thời gian vào làm.

Thẩm Sở Sở càng ngày càng bội phục Hàn Hành Ngạn, làm chủ tịch của một công ty, còn chăm chỉ hơn cả nhân viên bình thường.

"Ở đây có mấy cuốn tạp chí và tiểu thuyết, nếu buồn chán có thể nhìn xem."

Thẩm Sở Sở cúi đầu nhìn qua đống tạp chí và tiểu thuyết đã được chuẩn bị trước, chỗ này không giống chỗ lần trước cô đến nhìn thấy. Lần trước đến vẫn là một ít tạp chí tài chính, tin tức bóng đá các loại, lúc này lại toàn là các loại tạp chí phụ nữ. Các loại thời trang, trang điểm. Về tiểu thuyết thì cũng là một số tiểu thuyết đô thị lãng mạn.

Nhìn thấy những thứ này, cô nhướn nhướn mày, mỉm cười nhìn sang Hàn Hành Ngạn.

Hàn Hành Ngạn ho nhẹ một tiếng, nói: "Mấy thứ này đều là thư ký Vương chuẩn bị cả."

Thẩm Sở Sở gật gật đầu, lấy ra cuốn "Tổng tài bá đạo yêu tôi" huơ huơ trước mặt Hàn Hành Ngạn.

Mặt Hàn Hành Ngạn tức khắc đen rồi, thư ký Vương đây là chuẩn bị sách linh tinh gì thế. Anh vừa muốn đưa tay ra lấy cuốn sách này đi, liền bị Thẩm Sở Sở giấu sau lưng.

"Làm gì vậy, xem ra cũng khá thú vị, em muốn đọc." Nói xong, Thẩm Sở Sở bổ sung thêm một câu, "Không được trách thư ký Vương."

Hàn Hành Ngạn sớm đã ghi thầm một bút cho thư ký Vương rồi, nghe được yêu cầu này của Thẩm Sở Sở, chỉ có thể nhịn xuống không nhắc tới.

Chờ đến khi Hàn Hành Ngạn bắt đầu làm việc, Thẩm Sở Sở quả nhiên liền cầm lấy cuốn "Tổng tài bá đạo yêu tôi" lên xem. Vốn là định tùy tiện xem loạn, kết quả càng xem càng nhập tâm, càng xem càng mê mẩn. Liền đến Hàn Hành Ngạn có mấy lần đứng phía sau nhìn cô, cô cũng không chú ý đến.

"Sở Sở?" Hàn Hành Ngạn nhịn không được gọi một tiếng.

Thẩm Sở Sở vô ý thức "Hử?" một tiếng, sau đó đầu cũng không ngẩng lên mà tiếp tục đọc.

Hàn Hành Ngạn có chút nhịn không được, đưa tay ra rút lấy cuốn sách trong tay cô.

Thẩm Sở Sở thấy có người lấy sách đi, tức giận cau mày, nhìn vào người trước mặt. Kết quả vừa nhìn thấy Hàn Hành Ngạn, sắc mặt cô lập tức thay đổi, cười nói: "Mau đưa cho em, đang đọc đến đoạn hay."

Hàn Hành Ngạn không vui đáp: "Chẳng lẽ quyển sách này còn dễ nhìn hơn anh sao?"

Thẩm Sở Sở gật đầu, trả lời: "Không so được. Người tổng tài này thật là quá soái đi, bá đạo nha, quá là đàn ông. Mau đưa cho em, em sắp đọc xong rồi."

Hàn Hành Ngạn bỗng nhiên lại cúi đầu hôn Thẩm Sở Sở thật sâu, nói: "Là thế này sao?"

Thẩm Sở Sở đang ngơ ngác, nói: "A?"

"Tổng tài bá đạo, là bá đạo như thế này sao?" Nói thế, Hàn Hành Ngạn lại hôn cô thêm một cái thật sâu.

Thẩm Sở Sở vốn dĩ chính là đang nửa dựa vào giường, lúc này cả người đều bị Hàn Hành Ngạn áp lên phía trên.

"Đang ở công ty đó, anh chú ý chút." Thẩm Sở Sở nhỏ giọng nhắc.

Hàn Hạnh Ngạn lại đáp: "Ừ, đây là phòng làm việc của anh, không ai dám vào."

Thẩm Sở Sở vừa nghe câu này, cả người run lên, cảm thấy câu nói này giống như có chút ẩn ý ám chỉ gì đó, vội vàng nói: "Đừng, đừng, đây... đây... anh."

Vốn là Hàn Hành Ngạn không định làm gì nhưng thấy bộ dáng nghĩ nhiều của Thẩm Sở Sở, lại có chút động lòng. Anh giả vờ không hiểu được ý của Thẩm Sở Sở, xoa nắn eo cô, nói: "Hử? Đừng gì?"

Nói xong, lại cúi đầu tiếp tục hôn môi Thẩm Sở Sở.

Thẩm Sở Sở là thật sự bị dọa đến không dám động đậy, chỗ này là phòng làm việc của Hàn Hành Ngạn, cái giường này còn nhỏ như thế. Các giác quan của cô cũng có chút nhạy cảm hơn bình thường, chỉ cảm thấy cả người đều run lên.

"Đừng..."

Vào lúc Thẩm Sở Sở cho rằng tiếp theo sẽ phát sinh gì đó, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Thẩm Sở Sở lặng lẽ thở ra một hơi.

Cử động này bị Hàn Hành Ngạn nhìn thấy, cúi đầu hôn cô thật mạnh, nói: "Chờ đến tối..."

Nói xong, chỉnh lại quần áo đi ra.

Thẩm Sở Sở thấy Hàn Hành Ngạn ra ngoài rồi, cũng cúi đầu sửa sang lại chính mình một chút. Không biết vì sao trong lòng còn có chút tiếc nuối... nghĩ tới phần tâm tư này, mặt liền đỏ lên, cầm ngay cuốn sách bên cạnh để che mặt.

Cho tới khi sắp tới thời gian bữa trưa, Thẩm Sở Sở cuối cùng cũng đọc xong cuốn tiểu thuyết đó, mắt cô đỏ hoe nói với Hàn Hành Ngạn: "Phần sau có chút ngược, còn may kết cục là tốt đẹp."

Hàn Hành Ngạn cau mày, trong lòng càng thêm trách cứ thư ký Vương, nói: "Ừ, sau này chúng ta không xem loại sách linh tinh này nữa."

Thẩm Sở Sở lại túm lấy y phục của Hàn Hành Ngạn, nói: "Không được, em chờ lát nữa sẽ hỏi thư ký Vương xem có còn loại tương tự không, quá hay đi. So với kịch bản mà biên kịch của mình viết hay hơn nhiều."

Hàn Hành Ngạn: "..."

Thư ký Vương bị nhắc tới thì liền hắt hơi thật to.

Cho tới khi Hàn Hành Ngạn hỏi Thẩm Sở Sở hôm nay ăn gì, Thẩm Sở Sở mới ý thức được là bản thân đã quên mất mục đích hôm nay đến. Cô ngây ngô nhìn Hàn Hành Ngạn, rồi hỏi: "Nhân viên của công ty anh thường thích đến chỗ nào ăn?"

Liên quan tới vấn đề này, Hàn Hành Ngạn vẫn thật là không rõ lăm, anh gọi điện thoại nội bộ bảo thư ký Vương vào.

Sau khi thư ký Vương đi vào cảm thấy sếp mình hôm nay hình như có chút không đúng, dường như đối với mình có gì bất mãn. Não anh vận hành tốc độ cao, suy ngẫm giây lát xem gần đây có chuyện gì làm chưa được hoàn mỹ.

Đến khi nghe được câu hỏi của Thẩm Sở Sở, anh mới thu lại dòng suy nghĩ, cười lên nói: "Có một số nhân viên là ra ngoài ăn, nhưng đa số nhân viên đều thích ăn ở nhà ăn nhân viên. Vì nhà ăn nhân viên cũng phân thành vài cấp bậc, có thể thỏa mãn nhu cầu của những người khác nhau."

Thẩm Sở Sở vừa nghe, mắt liền sáng lên, nhìn sang Hàn Hành Ngạn nói: "Nếu không chúng ta hôm nay tới nhà ăn nhân viên ăn thế nào?"

Hàn Hành Ngạn tất nhiên là sao cũng được, chỉ là, anh hỏi: "Không sợ bị người ta nhận ra?"

Thẩm Sở Sở muốn đến nhà ăn xem có thể gặp được Doãn Hinh Mộng không, nhưng vừa nghe câu này của Hàn Hành Ngạn, bối rối hỏi lại: "Không có phòng riêng sao?"

Trợ lý toàn năng thư ký Vương lập tức đáp: "Có chứ, có chứ."

Thẩm Sở Sở cười nói: "Được đó, thế chúng ta tới nhà ăn nhân viên thôi."

Không thể không nói, vận khí ngày hôm nay của Thẩm Sở Sở vô cùng tốt. Bọn họ vừa định tìm một phòng riêng, kết quả liền nhìn thấy Trương Đằng và Doãn Hinh Mộng tiến vào một phòng phía trước.

Thẩm Sở Sở thương lượng với Hàn Hành Ngạn: "Hay là chúng mình qua chào Trương Đằng một tiếng?"

Hàn Hành Ngạn đối với chuyện này vô cùng không vui, anh bây giờ chỉ cần nhìn thấy hai người đó liền phiền lòng. Lúc này, Thẩm Sở Sở nếu đã muốn đi, anh cũng sẽ không ngăn cản.

"Trương Đằng." Thẩm Sở Sở cười nói.

"Anh họ, Sở Sở."

"Ai yo, ông chủ đến rồi à, vị này là... Thẩm Sở Sở?" Doãn Hinh Mộng kinh ngạc nhìn Thẩm Sở Sở.

"Xin chào, tôi là Thẩm Sở Sở."

"Các người...?"

Thẩm Sở Sở trong cái khó ló cái khôn, đáp: "À, tôi là em họ xa của Hàn tổng."

Trương Đằng: "..."

Hàn Hành Ngạn: "..."

"Hóa ra là thế, hôm đó tôi đã có cảm giác là người mà thư ký Vương dẫn theo có chút quen mắt, chính là cô hả?" Doãn Hinh Mộng nói.

Thẩm Sở Sở liền sốc, cô không ngờ Doãn Hinh Mộng từ hôm đó đã nhận ra cô rồi, đáp: "Ha ha, đúng, đến tìm anh họ. Phải không, anh."

Anh họ Hàn lạnh mặt: "... Ừ."

Doãn Hinh Mộng nghe được Thẩm Sở Sở là thân thích của Hàn Hành Ngạn, biểu hiện trên mặt càng thêm ân cần, nói: "Có muốn cùng ngồi ăn luôn không?"

Thẩm Sở Sở còn chưa nói gì, anh họ Hàn đã đáp: "Không cần, các người cứ từ từ ăn, Em họ, đi thôi?"

Thẩm Sở Sở sững sờ một chút, đáp: "À, được, anh họ."

Chờ Thẩm Sở Sở và Hàn Hành Ngạn đi vào một gian phòng khác, sắc mặt Hàn Hành Ngạn vẫn rất đen, lành lạnh nói: "Em họ?"

Thẩm Sở Sở cười ha ha một tiếng che giấu sự khẩn trương trong lòng, nói: "Đây còn không phải là lo bị cô ta phát hiện sao, em chỉ nói bừa một câu thôi. Đừng giận nha."

Hàn Hành Ngạn nghĩ, anh không phải là giận, anh là... vô cùng tức giận.

Đúng lúc này, điện thoại của Hàn Hành Ngạn giải cứu Thẩm Sở Sở. Thực tế, Hàn tổng lúc ăn cơm cũng luôn bận rộn, phải cùng với đối tác hợp tác bàn bạc sinh ý.

Mà Thẩm Sở Sở, lúc này cũng đang tự hỏi một ít vấn đề.

Cô vừa mới nhân cơ hội liếc qua hệ thống của Doãn Hinh Mộng, điều khiến cô vô cùng ngoài ý muốn là, Doãn Hinh Mộng đúng thật là mang thai, hơn nữa đã được ba tháng rồi. Chỉ là, vì sao việc Doãn Hinh Mộng mang thai lại chỉ hiển thị trong hệ thống của chính cô mà không hiển thị ở hệ thống của cha đứa trẻ là Trương Đằng chứ?

Lúc Hàn Hành Ngạn cúp điện thoại nói chuyện với cô, cô vẫn đang suy ngẫm vấn đề này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi