TA TÊN LÀ TIỂU BẠCH, ĐẾN TỪ ĐÀO HOA NGUYÊN


Lúc Hướng Linh Băng và Hách Liên Tiểu Bạch chạy tới cuối địa đạo, cũng chính là cánh cửa của lăng mộ, Cổ Kỳ Xương lấy một thanh thép cong hình chữ "口", nhìn giống như cái muỗng không có phần đáy.
"Đây là cái gì?" Tiểu Đường tò mò hỏi.

Cổ Kỳ Xương đi đến trước cửa đá nói, "Đây là chìa khóa mở cánh cửa này."
"Chìa khóa?" Tiểu Đường nhíu mày, "Sao các người lại có chìa khóa này?"
"A, Đường huynh đệ, không phải như vậy." Chu Đại Hải nở nụ cười nói, "Bên trong cửa này có đá Tự Lai, cho nên phải dùng thanh thép đó mới mở ra được."
"Cửa đá Tự Lai là gì?" Tiểu Đường nhìn cửa đá, lại nhìn thanh thép đó, "Tôi chỉ có nghe qua hệ thống nước máy."
Chu Đại Giang cười hắc hắc, "Cửa lăng mộ cổ của Trung Quốc hay sử dụng loại đá này, lúc hai cánh cửa đóng, đá đặt ở chỗ hõm để đá sau cánh cửa.

Khi mọi người ra hết, cổng đóng lại kéo theo chiều đá cũng nghiêng theo.

Đến lúc cửa đóng hoàn toàn thì đá cũng đổ đến giữa hai cánh cửa, cuối cùng cửa bị bịt kín hoàn toàn."
Nghe hắn nói xong mấy nguyên lý này, Vu Tiệm Hàng không khỏi khâm phục nói, "Trí tuệ của người xưa đúng là làm cho người ta ngạc nhiên."
"Xì..." Chu Đại Hà khinh thường, "Có gì phải ngạc nhiên đâu, cửa đá Tự Lai không muốn người khác đi vào, ba anh em bọn tao vào không biết bao nhiêu mộ, đá Tự Lai tính là cái gì, con mẹ nó lần trước bọn tao trộm..."

"Đại Hà!" Đột nhiên Chu Đại Hải kêu Chu Đại Hà một tiếng, trong giọng nói đó lại mang theo khẩn trương.
"Trộm...!trộm một cái mộ khác lúc đi khảo cổ..." Chu Đại Hà làm như phản ứng lại, dừng lại một chút rồi nói, "Ở phía dưới đá Tự Lai còn có lắp lò xo..."
"Không biết là Chu tiên sinh đi khảo cổ mộ huyệt nào? Linh Băng cũng muốn đi xem một chút." Hướng Linh Băng vẫn luôn đứng ở một bên nắm tay Hách Liên Tiểu Bạch bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng.
"Cái này..." Chu Đại hà chợt á khẩu không trả lời được.

Vẻ mặt của Hướng Linh Băng lạnh hơn, bước tới phía trước một bước đang định ép hỏi, thì lại nghe Cổ Kỳ Xương ở đằng trước kêu lên, "Vài người tới đây đẩy cửa đi, chúng ta phải đẩy rớt cục đá Tự Lai này."
Mọi người vốn đang nhìn Chu Đại Hà lập tức chuyển sự chú ý tớ bên Cổ Kỳ Xương, nghe vậy sôi nổi đi tới đứng bên cạnh cửa.

Hướng Linh Băng thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài.

Tam huynh đệ Chu thị kinh nghiệm khảo cổ phong phú? Chỉ sợ là kinh nghiệm trộm mộ phong phú.
Đầu ngón tay của Hướng Linh Băng vẽ vài cái vào trong lòng bàn tay của Hách Liên Tiểu Bạch, thấy cô quay đầu nhìn mình, liền dựa vào vai cô, "Tiểu Bạch, chú ý Trương tổng và mấy người ông ta mang tới giúp chị, có được không?"
"Được." Mặc dù không rõ tại sao Hướng Linh Băng lại nói như vậy, nhưng Hách Liên Tiểu Bạch vẫn có thể cảm thấy nàng đang khẩn trương, nắm tay nàng thật chặt, thấp giọng nói, "Có em ở đây."
"Chị biết." Bởi vì những lời này mà khẩn trương trong lòng tản đi không ít, Hướng Linh Băng ngọt ngào cười, "Tiểu Bạch thật tốt."

"Hì hì..."
Ở bên kia, chờ đến khi mọi người đứng ở trước cửa đá, Cổ Kỳ Xương dựng thẳng thanh thép đó lên, chậm rãi cắm vào khe cửa, chờ đến khi đụng vào cục đá thì lại đem đầu chữ "口" đặt ngang lại bao lấy cổ đá.

Sau khi tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, Cổ Kỳ Xương ngừng thở nhẹ nhàng đẩy thanh thép vào, thanh thép từ từ kéo dài vào bên trong, cục đá từ từ di chuyển, cho đến khi cục đá hoàn toàn đứng thẳng, Cổ Kỳ Xương mới ngừng dùng sức lại, "Tôi giữ chặt lại, mấy anh mở cửa đi."
Mấy người đàn ông tuổi trẻ cường tráng dùng sức đẩy hai cánh cửa đá, cửa đá ầm ầm mở ra, trục cửa kéo cửa đá nặng trĩu phát ra tiếng vang ầm ầm, vang vọng trong đường hầm.
"Mở..." Trương tổng nhìn một màn này, lẩm bẩm nói một tiếng, sau đó biểu tình có vẻ hết sức hưng phấn, "Mở rồi, mở rồi."
Sau khi cửa đá mở ra, cả người Cổ Kỳ Xương có hơi khom xuống, nhìn bóng tối phía sau cửa đá, cơ thể không khỏi run rẩy, bước về phía trước một bước.
"Cổ gia gia!" Hướng Linh Băng thấy thế vội vàng la lên, "Đừng có đi vào!" Cổ Kỳ Xương như vừa tỉnh ngộ, gương mặt dãi gió dầm sương kia lộ ra một tia xấu hổ, "Là ông quá hưng phấn quá kích động." Sau đó lại nói, "Mở cánh cửa này ra, có nghĩa cuối cùng chúng ta cũng đi vào lăng mộ của vua Thuận Trị, kế tiếp mọi người phải nhất định cẩn thận, đừng giống như tôi mới nãy."
"Mọi người mang mặt nạ phòng độc vào đi." Trương tổng vừa nói vừa lấy ra mặt nạ phòng độc mang lên, những người khác cũng mang mặt nạ theo.

Sau khi Hướng Linh Băng mang mặt nạ lên, quay đầu thấy Hách Liên Tiểu Bạch buồn bực cầm mặt nạ phòng độc, sủng nịch lấy mặt nạ trong tay cô mang lên giúp cô, "Chút nữa đi vào em phải cẩn thận biết không?"
"Ừm ừm." Hách Liên Tiểu Bạch gật đầu, trong lòng hiện lên một thắc mắc.


Nếu là mang mặt nạ, không phải là vì không để người khác nhận ra sao? Nhưng mà tất cả mọi người ở đây đều quen biết nhau a, không phải ở bên ngoài cũng nhìn thấy mặt của nhau hết rồi sao? Con ngươi Hách Liên Tiểu Bạch xoay vòng vòng, lặng lẽ kéo kéo Hướng Linh Băng, thấp giọng, "Giống tỷ tỷ ơi..."
Hướng Linh Băng đang lạnh lùng nhìn ba huynh đệ Chu Đại Hải muốn ném một tảng đá vào bên trong dò xét, cục đá nện ở trên sàn đất vang lên tiếng động trong đường hầm yên tĩnh có vẻ vô cùng rõ ràng.
Tay bị Hách Liên Tiểu Bạch kéo kéo, theo thói quen cầm lại tay cô, nghe được cô kêu mình, biểu tình lạnh lùng bên trong mặt nạ nhu hòa rất nhiều, "Làm sao vậy?"
Hách Liên Tiểu Bạch chớp chớp mắt, lại tới gần nàng một chút, âm thanh ép càng thấp hơn, "Tại sao chúng ta phải mang cái này a? Là muốn đi trộm đồ ở bên trong sao?"
"Xì..." Hướng Linh Băng lập tức không nhịn cười bật cười, Ivan Dahl và Hồ Kiện ở một bên đồng thời xoay qua nhìn, Hướng Linh Băng cũng không thèm liếc nhìn bọn họ một cái, cũng tiến tới bên tai Hách Liên Tiểu Bạch nói, "Chúng ta không có trộm đồ, nhưng mấy người khác thì khó mà biết được."
"A..." Hách Liên Tiểu Bạch gật gật đầu, "Vậy chúng là đi bảo vệ đồ ở bên trong không để bị người khác trộm đi sao?"
"À..." Hướng Linh Băng hơi ngây ngẩn cả người, chần chờ trong chốc lát, "Cũng không tính là vậy..."
Thật ra thì, nói là khảo cổ nhưng không phải cũng là trộm đồ của cổ nhân đem ra ngoài sao? Chỉ có điều, trộm cho quốc gia thì không gọi là trộm mà thôi.
"Thế chúng ta đi vào để làm gì vậy?"
"Ừm, chỉ là vào thôi..." Hướng Linh Băng không biết giải thích với Hách Liên Tiểu Bạch như thế nào, suy nghĩ một lát, rồi nói, "Tiểu Bạch, nếu như tỷ tỷ dẫn em đi làm chuyện xấu, em sẽ làm như thế nào?"
"Hể?" Hách Liên Tiểu Bạch ngẩn ngơ, vẻ mặt của cô dưới mặt nạ làm người khác không thấy rõ được, "Em sao..."
"Ừm." Hướng Linh Băng khẩn trương nhìn cô, chờ cô trả lời.
"Tỷ tỷ của em nói, phụ thân và mẫu thân rất bao che khuyết điểm." Hách Liên Tiểu Bạch sờ sờ kiếm Trạm Lô ở bên hông, nói tiếp, "Tỷ tỷ của em còn nói, chị ấy cũng rất bao che khuyết điểm."
"Sao?" Hướng Linh Băng có hơi không hiểu rõ tại sao Hách Liên Tiểu Bạch lại muốn nói cái gì, mơ hồ, lại có chút vui vẻ.
"Tỷ tỷ của em sau đó còn nói, Tiểu Bạch càng bao che khuyết điểm." Hách Liên Tiểu Bạch nhìn thẳng vào Hướng Linh Băng, bởi vì cách lớp mặt nạ không nhìn thấy vẻ mặt của nàng mà có chút không cao hứng cau mày một cái.
"Ừm." Hướng Linh Băng đã hiểu ý của cô, khóe môi cười cong một vòng làm sao cũng không ngăn được, đang định nói gì đó, lại bởi vì câu nói tiếp theo của Hách Liên Tiểu Bạch, có cảm giác tiếng lòng bị mạnh mẽ cạy một cái.

"Giống tỷ tỷ, là khuyết điểm của Tiểu Bạch."
"Tiểu Bạch ngốc..."
"Cũng không có vấn đề gì." So với hai người có vẻ rất mập mờ, mấy người đứng ở chỗ cửa đá sau khi quan sát bên trong lăng mộ, Cổ Kỳ Xương cầm đèn pin chiếu vào nói, "Đi vào thôi."
Trương tổng ra hiệu cho vài tên bảo tiêu đi ở phía trước, mấy người Hồ Kiện Nhạc Hằng đi sau bảo tiêu, Hướng Linh Băng điều chỉnh lại tâm tình khác thường của mình lại, kéo tay Hách Liên Tiểu Bạch đi tới bên cạnh Cổ Kỳ Xương, "Cổ gia gia vẫn là đi với bọn con đi."
Mặc dù Cổ Kỳ Xương muốn đi ở phía trước, nhưng cũng biết trong Đế Lăng này sẽ có nguy hiểm, mà Hướng Linh Băng cũng là vì tốt cho ông, vì vậy liền gật đầu, đi ở giữa đại đội của Hướng Linh Băng, mà Vu Tiệm Hàng và Tiểu Đường thì đi đằng sau ba người bọn họ, kế tiếp chính là Ivan Dahl.
Sau cửa đá là mộ thất thứ nhất, mộ thất có vẻ rất trống trải, vài tên bảo tiêu thật cẩn thận chiếu đèn pha xung quanh mộ thất, trong lúc nhất thời, mộ thất tối tăm liền sáng lên.
"A!" Một tiếng kêu sợ hãi, làm mọi người đều giật nảy mình, vội vàng nhìn lại nơi phát ra tiếng kêu, chỉ thấy ở một góc phía Đông Nam có một tên bảo tiêu ngồi sập xuống đất, mà cách đó không xa là một bộ xương, có cắm một cái chủy thủ ở trên đầu.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều khẩn trương, Hách Liên Tiểu Bạch theo bản năng để tay lên kiếm Trạm Lô ở bên hông.
"Răng rắc" vài tiếng lên đạn vang lên, Vu Tiệm Hàng và Tiểu Đường cầm súng ở trong tay, mà Ivan Dahl và mấy bảo tiêu khác cũng giống như vậy.

Tất cả mọi người tập trung ở cùng nhau, thật cẩn thận nhìn chung quanh, vẫn duy trì yên lặng, sợ để sót một chút tiếng động nào.

Chỉ là đợi hồi lâu, trong mộ thất cũng không có một chút động tĩnh, Hồ Kiện đánh bạo đi tới ngồi xổm xuống lật xem bộ xương khô đó, sau một hồi thì nói, "Người này hẳn đã chết mấy trăm năm, nguyên nhân chết là bị người dùng chủy thủ cắm từ trên đỉnh đầu." Nhạc Hằng khó hiểu nói, "Lúc Thuận Trị mất, cũng không nghe nói có người chôn cùng, cũng chỉ là hủ tro cốt, đâu cần có người chôn cùng đâu?"
Huống chi, nếu như là chôn cùng, thì cũng không nên là chủy thủ đâm vào sọ trí mạng.
====================.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi