TÀ THIẾU DƯỢC VƯƠNG

Nhậm Kiệt và mập mạp là nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ngủ thì ngủ, nhưng một đêm này đã định có rất nhiều người khó thể ngủ yên.
- Làm sao lại náo loạn thành như vậy, phản rồi. Ngọc Hoàng Học Viện này còn có vương pháp hay không. Nghiêm trọng như vậy người của Ngọc Hoàng Học Viện vì sao không quản, ta hiện tại lập tức phải đi tìm viện trưởng, phải bắt hắn cho một lời giải thích. Phương gia, Phương Thiên Ân biết ngọn nguồn sự tình, tức giận ở trong đại sảnh rảo bước, nhìn Phương Kỳ chật vật trở về, lại nhìn tam trưởng lão Phương Nhạc Tùng đứng ở một bên, vô cùng tức giận nói.

Sắc mặt của Phương Kỳ vô cùng khó coi ngồi ở đó, vốn là sau khi trải qua những chuyện kia, lực lượng của nàng liên tiếp tăng lên, nàng cảm giác tâm cảnh của mình cũng tăng lên không ít. Bất luận là sau khi chuyện Cao Phi thất bại hay là chuyện của Phương Viêm xảy ra nàng đều cho là mình có thể nắm giữ hết thảy.

Thậm chí rất muốn mau chóng nhìn thấy Thiên ca trở về, để hắn nhìn thấy trưởng thành của mình hiện tại. Nhưng hôm nay nàng lại đột nhiên phát hiện, tự tin, mưu kế, tâm cảnh lúc trước toàn bộ bị vô tình đánh nát vào tối nay.

Mình rồi lại để Nhậm Kiệt dùng thủ đoạn như vậy, dùng xuân dược ép cho không thể không chạy trốn, đây là sỉ nhục lớn nhất.

Tuy rằng thân là con gái, nhưng Phương Kỳ trước giờ vô cùng tự tin, cộng thêm sự sủng ái và ủng hộ của Phương Thiên Ân, nàng gần như đã trở thành người được chọn độc nhất gia chủ Phương gia nhiệm kỳ tới. Cho nên gia tộc từ trên xuống dưới đều nâng nàng, hơn nữa nàng cũng tham dự mưu tính rất nhiều chuyện, làm còn tốt hơn Phương Thiên Ân và nhiều người khác.

Vốn là nàng cho tới giờ không đem Nhậm Kiệt để vào trong mắt, cho dù lúc trước để cho Cao Phi động hắn, thậm chí cho Cao Phi dẫn Thành Vương đi qua, theo nàng thấy cũng chỉ là một nước đi tùy ý, hời hợt là có thể khiến cho đám quần là áo lượt này mất nón quăng giáp.

Nhưng hiện tại nàng mới phát hiện căn bản không phải là như vậy, giờ khắc này nàng nhíu chặt mày, sắc mặt âm trầm ngồi ở đó, trong lòng không ngừng nghĩ đi nghĩ lại.

Nếu nói Nhậm Kiệt kia thông minh, như vậy cũng không đúng. Hắn hiện tại càng thông minh chết càng sớm. Nếu nói hắn ngốc, nhưng qua nhiều chuyện như vậy hắn lại chưa từng chịu thiệt, hơn nữa đều dùng loại thủ đoạn tà môn và phương pháp ấy, không theo lẽ thường giải quyết vấn đề.

Phương Kỳ đã chân chính bắt đầu coi trọng chuyện này, sau đó nàng nghĩ tới chuyện tối nay, chuyện này náo loạn lớn như vậy, ảnh hưởng đối với chính mình quá lớn.

Tuy nhiên đám ngu ngốc kia, bọn họ càng thêm mất mặt, cũng không tin bọn họ dám tuyên dương, tuy nhiên vẫn là để bảo đảm...

- Trưởng lão, hiện tại ngài lập tức mang người, đem người tối nay xông vào chỗ ở của ta lần lượt tìm đến, sau đó cùng bọn họ tận tình nói chuyện một chút. Về phần một số người không yên phận bên cạnh bọn họ, không thể bảo thủ bí mật, không nghe lời... giết! Thanh âm của Phương Kỳ phi thường lạnh băng, nếu không phải là những người này gia chủ bối cảnh cũng đều không yếu, nàng thật sự hận không thể đem người tối nay một người không tha, giết chết toàn bộ.

- Đại tiểu thư yên tâm, ta lập tức đi làm. Phương Nhạc Tùng mặc dù là tam trưởng lão, nhưng tình huống của hắn cũng không thể so với đám người Nhậm Hàn Lâm. Hơn nữa hắn hôm nay là chân chính nhìn thấy sự lạnh lùng, ác độc của Phương Kỳ, trong lòng giờ phút này còn đang sợ hãi, đáp một tiếng vội vàng ra ngoài làm việc.

Phương Thiên Ân tuy rằng nổi giận mắng Nhậm Kiệt nửa ngày, thậm chí mắng đến lãnh đạo học viện, nhưng kỳ thật trong lòng hắn cũng rõ ràng phương thức và tình huống của học viện, cũng không có khả năng đi tìm thật. Hơn nữa cao tầng học viện nhưng đều là người của hoàng thất, hắn thật đúng là không có biện pháp tìm. Cho dù đi tìm, cũng không có khả năng nói ra cái gì thực chất, chỉ là nổi giận nói suông mà thôi.

Sau khi nói xong, chính mình trong lòng an ủi là: May mà Phương Kỳ không xảy ra chuyện.

- Nếu như dựa theo tình huống vừa nói, những tên khốn kiếp kia cũng không dám nói lung tung, một đám không não, không có gan, không thành châu báu. Nhìn thấy Phương Nhạc Tùng rời đi, Phương Thiên Ân an ủi Phương Kỳ.

Phương Kỳ thần tình ngưng trọng nói: - Nhậm Kiệt này càng ngày càng tà môn, sau này tuyệt đối không thể coi hắn như ngu ngốc trong học viện mà đối xử. Tuy nhiên đây còn đều là vấn đề về sau, hiện tại còn có một phiền toái, Nhậm Kiệt kia đem tình huống lúc đó ghi lại.

Phương Kỳ trong quá trình từ Ngọc Hoàng Học Viện trở về Phương gia, tình báo trong học viện vẫn là cuồn cuộn không ngừng tới, cử động về sau của Nhậm Kiệt nàng tự nhiên rất rõ ràng.

- Cái gì? Hắn... hắn muốn làm gì, tên khốn kiếp này. Ngược lại là Phương Thiên Ân, tin tức biết được đều là nghe Phương Nhạc Tùng và Phương Kỳ nói vừa rồi, lúc này vừa nghe sắc mặt không khỏi lại lần nữa thay đổi. Chuyện này liên quan đến danh tiết của con gái mình, nếu như truyền ra ngoài thành chuyện gì. Mấu chốt là, vạn nhất bên phía Lam Thiên có ý kiến gì thì làm sao bây giờ?

- Trước yên lặng theo dõi biến hóa, lại xem xem. Nếu như hắn dám làm loạn, như vậy thì không thể không thay đổi sách lược trước đó. Không đợi đến đại hội trưởng lão gia chủ Nhậm gia mở ra, không đợi được nội bộ Nhậm gia mẫu thuẫn bộc phát phải giải quyết Nhậm Kiệt này. Cũng may Thánh Dược Đường gần nhất cùng Nhậm Kiệt xung đột càng thêm nghiêm trọng, cái này có thể lợi dụng. Vốn là muốn đoạn thời gian này thu thập hắn một chút, giữ tính mạng hắn để Nhậm Thiên Tung ủng hộ hắn cùng những người khác của Nhậm gia đấu một hồi, hiện tại hắn đây là đang tự tìm chết. Sắc mặt, thanh âm, thần tình của Phương Kỳ đều vô cùng lạnh băng, thanh âm bình thản lạnh băng nhưng khi nói lời này ngón tay đã hoàn toàn lún xuống bàn, đem bàn nắm ra năm cái lỗ, có thể thấy trong lòng nàng lúc này giận dữ cỡ nào.

Loại giận này đã không phải là quát mắng có thể biểu đạt ra, bộ dạng Phương Kỳ lúc này khiến Phương Thiên Ân ở bên cạnh muốn lần nữa khuyên giải an ủi đều không biết nên nói như thế nào.

Mà đối với Phương Kỳ, vừa nghĩ tới cảnh tượng trong học viện mấy trăm người mắng chửi mình, công kích mình cùng với không ít người hô lời ô uế, gần như trần truồng muốn xông lên đều bị ghi lại, nàng cũng liền khó thể ức chế sát ý được nữa.

Loại thời điểm này bên ngoài lưu truyền một ít không phải vội, đó chỉ là đôi câu vài lời, rất nhanh là sẽ qua, nhưng nếu quả thật đem những hình ảnh đó truyền ra ngoài...

Chính Phương Kỳ đều không dám tưởng tượng đó sẽ là một loại tình hình như thế nào. Cho nên loại chuyện này nàng có chết cũng sẽ không để nó xảy ra, tuyệt đối không được.

Ngọc Hoàng Học Viện thi học kỳ sớm nhất là căn cứ thi học kỳ của triều đình mà tới, tuy nhiên chủ yếu chính là thi học kỳ của năm thứ ba, là mục đích hàng đầu của cả học viện, cũng là sân khấu biểu diễn một lần trọng yếu của những học viên này trước khi ra khỏi học viện.

Mà năm thứ nhất và năm thứ hai chỉ là một trình tự, năm thứ nhất là dễ dàng nhất, chỉ cần kiểm tra thực lực đạt tiêu chuẩn là được, mà năm thứ hai thì khảo hạch thêm rất nhiều mặt khác.

Mặc dù năm thứ nhất không nghiêm khắc bằng năm thứ hai, không khảo hạch nghiêm túc cẩn thận như vậy, nhưng ngày thi học kỳ bình thường cũng đều rất náo nhiệt, bởi vì ngày thi học kỳ còn có các loại hoạt động tỷ thí, khiêu chiến. Chỉ là thi học kỳ của năm nhất Ngọc Hoàng Học Viện năm nay lại có vẻ đặc biệt quỷ dị.

Trước là có người chú ý tới thiếu không ít người, càng có không ít người sắc mặt tái nhợt, chân như nhũn ra. Có một số người thậm chí trên người rõ ràng có một chút vết thương, càng có một số trên mặt còn có rất nhiều vết cào, gặp người đều cúi đầu hoặc lấy quạt che trước mặt.

Tuy nhiên động tác của bọn họ cũng không thể ngăn cản người chung quanh nghị luận, chỉ chỏ. Chuyện hôm trước tuy rằng bọn họ sẽ không nói, nhưng náo loạn lớn như vậy ở trong học viện cũng không có khả năng không truyền ra, chỉ là rất nhiều người không ở hiện trường, biết không cặn nẽ như vậy. Nhưng chính vì không ở hiện trường, nửa hiểu nửa không cộng thêm các loại tưởng tượng, các loại phiên bản đều xuất hiện.

- Nghe nói bọn họ suýt nữa đem Phương Kỳ làm cái kia, có phải là thật hay không?

- Ta nghe nói bọn họ đều trúng tà độc, phải mỗi người tìm 10 người mới có thể phát tiết, cộng thêm người bên cạnh bọn họ. Nghe nói hôm trước thanh lâu toàn Ngọc Kinh Thành đều không tiếp xuể.

- Nghe nói Phương Kỳ hôm trước thật đáng giận, vốn là một câu nói liền có thể cứu mấy trăm người, lại căn bản không để ý tới sống chết của bọn họ.

- Nghe nói hôm qua chết rất nhiều người, máu chảy thành sông!

- Nghe nói những người đó bị đùa vòng quanh, cả đám rất là thảm.

- Xứng đáng, toàn bộ đều là một đám không óc.

...

Lúc này nói gì đều có, có một số nói rất khoa trương rất quá mức, đáng tiếc những người ở đó lúc ấy lúc này lại không dám đứng ra nói gì, dù sao chuyện ngày hôm qua thật sự không phải là chuyện vinh quang gì, lúc này bọn họ muốn nhất chính là mau chóng hoàn thành khảo hạch sau đó rời đi.

Khảo hạch của bọn họ nói đơn giản cũng rất đơn giản, không phiền toái như năm thứ hai, càng không giống năm thứ ba là tiêu điểm của cả học viện thậm chí Minh Ngọc Hoàng Triều. Bọn họ nói trắng ra chính là có mặt cho đủ, nhưng trừ phi ngươi đạt tới Chân Khí Cảnh, học viện còn sớm đã phái người kiểm tra đối chiếu, nếu không đều phải tham gia khảo hạch này.

Đúng vào lúc này, người đang lặng lẽ nghị luận đột nhiên toàn bộ đều không lên tiếng nữa, trong nháy mắt ánh mắt "Xoạt" một cái đồng thời nhìn về phía cùng một phương hướng. Mà những người ngày hôm qua bị Nhậm Kiệt thu thập vừa nhìn qua, thân thể đều không khỏi rùng mình, không tự chủ rúc về phía sau không dám đứng ở trước, bởi vì từ đằng xa Nhậm Kiệt đang mang người đi tới.

Mặc dù không ngồi linh thú tọa giá, nhưng Nhậm Kiệt vẫn như cũ mang đám người Đồng Cường theo bên người. Bất kể người khác nói hắn sợ chết cũng tốt, nói hắn là lớn lối cũng được, tóm lại khi hắn thật sự mang theo hơn trăm thị vệ toàn bộ khôi giáp đi tới, khí thế thật đúng là không tầm thường.

Ngọc Hoàng Học Viện lại được xưng học viện quần là áo lượt, người ở chỗ này không giàu có thì tôn quý, chuyện mang hạ nhân bên người rất thường thấy. Tuy nhiên dù là hoàng tử cũng không khoa trương đến mang thị vệ toàn bộ khôi giáp xuất hiện, hơn nữa còn khoa trương, lớn lối một người mang hơn trăm thị vệ như vậy.

Chỉ có điều lúc này nhìn thấy Nhậm Kiệt như thế, lại không có một ai đứng ra nói thêm điều gì. Cao Phi kia đều bị đánh chết, hai bao nhiêu Cao Bằng, Phương Viêm đều là năm cấp cao, một là bảng nhãn văn một là bảng nhãn võ, lúc trước liên tiếp bị Nhậm Kiệt thu thập. Lại vừa xảy ra chuyện Chu Hữu Tài bị đánh, mấy trăm người trúng độc, hiện tại bọn họ cũng không dám giống như lúc trước, chỉ vào Nhậm Kiệt nói này nói kia nữa.

Nhậm Kiệt dẫn theo mập mạp, Thiết Tháp dưới sự hộ vệ của trên trăm thị vệ một đường đi tới trước nhất. Nơi đi qua nhao nhao nhường ra một con đường. Nhìn thấy Nhậm Kiệt mang theo nhiều thị vệ toàn bộ khôi giáp như vậy xuất hiện, ngay cả không ít lão sư phía trước đều nhíu mày, muốn nói gì nhưng do dự một chút lại đều nhịn, quay đầu nhìn về phía Lý Quân lúc này đang đứng ở trước nhất.

Lý Quân lúc này ánh mắt cũng đang nhìn Nhậm Kiệt, chỉ là thần tình lại không nhìn ra biến hóa quá lớn, cuối cùng sau khi nhìn mấy lần ngay lúc người khác chờ mong hắn sẽ nói gì hắn lại đột nhiên ánh mắt đảo qua những người khác.

- Thi học kỳ năm thứ nhất hiện tại bắt đầu, trừ người đã đạt tới Chân Khí Cảnh, người trước đó trải qua học viện khảo hạch thông qua, người có nguyên nhân đặc thù xin phép nghỉ, đều phải trải qua học viện hạch chuẩn, sẽ đặc biệt cử hành khảo hạch. những người khác không tới tham gia thi học kỳ đều giáng cấp. Hiện tại bắt đầu kiểm tra, dựa theo danh sách tiến hành, sau khi kiểm tra sẽ tiến hành một hồi lôi đài khiêu chiến so tài, người thắng sẽ thu được một viên Ngưng Khí Đan trung phẩm cùng 1000 linh ngọc hạ phẩm. Hiện tại bắt đầu. Không nói nhiều lời thừa, Lý Quân đột nhiên lên tiếng trực tiếp tuyên bố năm thứ nhất thi học kỳ bắt đầu kiểm tra.

Điều này khiến cho không ít người thậm chí lão sư chung quanh đều cảm thấy rất là thất vọng, tuy nhiên Lý Quân đã nói như vậy, bất luận là lão sư hay là học viên đều nhanh chóng di động.

Năm nhất thi học kỳ tuy rằng không phức tạp như năm thứ hai, bao hàm phần đông môn phân loại như trận pháp, võ kỹ, phù văn, dược phẩm... cũng không giống năm thứ ba trở thành tiêu điểm toàn bộ Ngọc Kinh Thành chú ý một năm một lần, nhưng ở trong học viên năm thứ nhất lại cũng có ảnh hưởng rất lớn. Đối với kiểm tra người bình thường căn bản không quan tâm, mọi người quan tâm chính là lôi đài khiêu chiến so tài. Tác dụng của Ngưng Khí Đan trung phẩm là trợ giúp người ngưng tụ chân khí, trợ giúp người từ Luyện Thể Cảnh đột phá đến Chân Khí Cảnh.

Nhưng hiện tại những học viên năm thứ nhất này một số khá mạnh đều sớm đã là Chân Khí Cảnh, 1000 linh ngọc hạ phẩm mặc dù ở trong mắt người thường quý báu nhưng ở trong mắt đám siêu cấp quần là áo lượt Ngọc Hoàng Học Viện này cũng chỉ là chuyện cỏn con, cho nên lôi đài này chính là tranh đoạt một cái danh tiếng, vinh dự.

Người thắng trận có thể magn theo thân phận người mạnh nhất năm thứ nhất tiến vào năm thứ hai, tuy rằng vừa rồi bởi vì Nhậm Kiệt phân tán sự chú ý, nhưng giờ khắc này vừa nghe Lý Quân tuyên bố xong, không ít người muốn ở khiêu chiến so tài có biểu hiện lại trở nên rục rịch muốn thử. Cho dù không thể giành được thứ nhất, nhưng nếu có thể thắng liền mấy trận cũng la rất có ý tứ. Khiêu chiến so tài năm thứ nhất mỗi năm đều phi thường kịch liệt, là tiêu điểm chân chính của thi học kỳ năm thứ nhất.

- Vân Hạo... Đúng vào lúc này, đã có lão sư dựa theo danh sách lên điểm danh, lập tức có học viên đáp lời đi lên phía trước.

Lúc này ở trên đài đã dựng sẵn để một khối ngọc rất lớn. Khối ngọc này hiển nhiên trải qua rèn luyện, chung quanh có phần đông phù văn, phía trên thì có một dấu bàn tay. Dấu bàn tay này khi đặt tay lên rồi lại có thể căn cứ cỡ bàn tay mà có thay đổi.

Hiển nhiên, khối ngọc vuông vức có phần đông phù văn này là trải qua đặc thù luyện chế.

- Ông ông! Sau khi Vân Hạo này đặt tay lên, âm thầm vận chuyển lực lượng bản thân, trong nháy mắt hào quang của khối ngọc kia từ từ sáng lên. Bên trong khối ngọc vuông vức không ngừng sáng lên, từ từ sáng tới khoảng 80% mới đình chỉ.

- Luyện Thể Cảnh tầng 8, thông qua.

Lão sư rất máy móc nói một tiếng, tiện bút ghi chép lại. Ngay cả thanh âm của lão sư ghi chép và hô đều rất nhàm chán, bởi vì đây bản thân chính là một chuyện lấy lệ.

Mặc dù là lấy lệ, tuy nhiên Vân Hạo này vẫn là hơi ưỡn ngực. Hắn nhưng là Luyện Thể Cảnh tầng 8 đỉnh, ở năm thứ nhất trừ mấy người đã đạt tới Chân Khí Cảnh ra, hắn cũng xem như là nhân vật xếp thứ hạng cao.

Ngẫu nhiên cho dù thật sự có một số người không đạt tới tiêu chuẩn Luyện Thể Cảnh tầng 7, bình thường cũng sẽ không công khai tới mất mặt xấu hổ, trực tiếp cùng trường học kết nối hoặc dùng những phương pháp khác vượt qua. Hơn nữa Luyện Thể Cảnh đối với người bình thường tới tầng 6 trở lên khó càng thêm khó, nhưng đối với những truyền nhân gia tộc lớn này mà nói, nếu như thật sự cần, cho dù là một con heo chỉ sợ cũng có thể mạnh mẽ sử dụng dược vật và ngoại lực thúc đẩy đạt tới Luyện Thể Cảnh tầng 7.

Chỉ có điều, sự tình cũng luôn có ngoại lệ...

Ngay khi lão sư kia đọc tên người thứ hai, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Nhậm Kiệt. Tuy rằng Nhậm Kiệt này gần nhất vinh quang vô hạn, vừa rồi lại huênh hoang dẫn trên trăm thị vệ tới, khiến toàn trường lặng ngắt như tờ, nhưng lần khảo hạch này nếu hắn thật sự không qua được, như vậy thì thú vị!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi