Nhậm Kiệt và Hải Vương nói chuyện rất nghiêm túc. Nói câu sau cùng thiếu chút nữa khiến Hải Lượng tức giận ngất đi, mặt mày tái xanh.
Hải Lượng hắn đường đường là đệ tử Hải Vương, là Thái tử Thiên Hải Đế Quốc, chưa từng bị người ta vũ nhục trước mặt như thế, hơn nữa từ đầu tới cuối đối phương còn xem như không có sự hiện của hắn, đang nói chuyện với Hải Vương, nhưng mà lại quyết định vận mệnh của hắn, biến hắn thành con tin muốn làm gì thì làm.
Biến hóa quá lớn. Tuy rằng bề ngoài Hải Lượng còn trấn định được, ra vẻ nghe theo Hải Vương, lấy đại cục làm trọng. Hôm nay Nhậm Kiệt ngươi người mạnh thế mạnh, bổn thái tử tạm thời không xung đột trước mặt với ngươi, nhưng đây chỉ là bịt tay trộm chuông mà thôi.
Trên thực tế hắn muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
- Nhậm gia chủ là người thông minh, chắc sẽ không làm chuyện không khôn ngoan như vậy. Nếu không chỉ sợ ngươi không gánh nổi tổn thất. Hải Vương nhíu mày một cái, trầm giọng nói. Nói xong khối ngọc bài mờ dần đi, tiếp đó rơi xuống dưới.
Hải Lượng khoát tay chụp khối ngọc bài kia vào tay. Liếc trộm Nhậm Kiệt một cái, lại phát hiện gã không có ý cản mình.
- Nhìn trộm cái gì chứ? Bổn gia chủ đâu phải hạng người không độ lượng như vậy! Đại nhân nhà các ngươi không ở đây, bổn gia chủ sao lại xuất thủ với các ngươi. Nhưng mà phòng ngừa các ngươi giở trò, tốt nhất uống cái này vào đi. Nhậm Kiệt nói xong ném hai bình dược phẩm cho Hải Lượng và Mặc tiên sinh.
Mặc tiên sinh nhận lấy, sắc mặt biến đổi cả giận nói: - Nhậm Kiệt, ngươi không nên quá đáng! - Nhậm Kiệt! Ngươi không nên quên Ngọc Vô Song còn đang ở trong tay tôn sư chúng ta. Những việc ngươi làm với chúng ta hôm nay, tôn sư cũng có thể làm với Ngọc Vô Song! Hải Lượng cũng trợn tròn mắt quát lên.
Cả đời gã chưa bao giờ bị uất ức như vậy, chưa từng buồn bực như vậy. Còn chưa động thủ đã bị bắt làm tù binh, lại cố tình tôn sư nói mình cũng không làm gì được. Trên thực tế, cái oai một kích vừa rồi của Tề Thiên, có thể còn có đám người Ngọc Trường Không ẩn phía sau, chuyện như vậy Hải Lượng cũng nghĩ ra được.
Nhưng nghĩ ra thì nghĩ ra, gã đường đường là Thái tử Thiên Hải Đế Quốc mà bị làm vậy là vô cùng nhục nhã, cho nên trong lòng làm sao bình tĩnh được, làm sao cam tâm đây?
- Làm kỹ nữ còn đòi lập miếu thờ. Làm con tin thì đừng có giả bộ ngọc ngà trong trắng. Vừa rồi nói chuyện với Hải Vương nên bổn gia chủ mới làm thế.. Nếu không trực tiếp tóm các ngươi thì không cần nhiều chuyện như vậy. Nơi này không phải nhà ngươi, các ngươi không có vốn liếng để đàm phán!
- Ngươi... Hải Lượng nghe vậy càng thêm giận dữ. - Ngươi ta cái gì, ngươi không có tư cách nói chuyện với bổn gia chủ. Ngươi không đủ tư cách này. Nói nhiều thì cũng như hắn thôi. Nhậm Kiệt vừa nói vừa chỉ Quách Tú đang bị Tề Thiên bóp chặt như con chó chết. - Phụt! Quách Tú bị Tề Thiên bóp chặt, tự nhiên không vùng vẫy thoát được. Lời này của Nhậm Kiệt làm cho gã tức muốn nổ tung ra, tức quá phun ra một búng máu tươi.
Lúc này trong lòng gã điên cuồng kêu gào, tại sao, tại sao lại như vậy. Thân phận mình, địa vị mình không nhỏ, tại sao lại như vậy?
Mình là thiên tài. Trong thời gian ngắn như vậy đã đạt tới Âm Dương Cảnh, tốc độ đột phá cực nhanh, phá vỡ cả kỷ lục của Thánh Đan Tông từ xưa tới giờ. Mình là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, có thể tùy ý dày xéo tên gia chủ quần áo lụa là chó má hắn. Nhưng bây giờ, sao lại thành ra thế này?
Không cam lòng, trong lòng Quách Tú không cam lòng. Mình cái gì cũng mạnh hơn hắn, tại sao lại vậy?
Tuy Hải Lượng không bị chọc tức hộc máu như Quách Tú, nhưng cũng không chịu nổi, trong lòng uất ức vô cùng.
Gã muốn kích động không tiếc hết thảy xông lên bằm thây Nhậm Kiệt thành vạn đoạn. Nhưng sư tôn nghĩ tới ánh mắt lo lắng kia của sư tôn, gã cũng nhịn lại.
Gã hiểu, sư tôn cách nơi đây mấy vạn dặm, không có khả năng chạy tới trong thời gian ngắn. Mà sư tôn còn chưa tới, Nhậm Kiệt có thể phách lối. Rất có khả năng lão Đan Vương Ngọc Trường Không còn núp ở quanh đây. Dưới tình huống này mình có liều mạng cũng khó chạy thoát, có liều mạng cũng chỉ tự rước lấy nhục.
- Nhậm Kiệt! Bổn thái tử nhớ kỹ ngươi. Cho dù trời sập địa hãm, bổn thái tử cũng tuyệt không tha cho ngươi. Hải Lượng bóp nát bình sứ, dược phẩm bên trong bay thẳng vào miệng.
Lần này ít nhất gã cũng có chút khí độ, căn bản không cần hỏi đây là gì, không có lựa chọn, có hỏi cũng ích gì.
Mặc tiên sinh cũng uống dược phẩm vào.
Bây giờ Nhậm Kiệt có thể luyện chế được dược phẩm cứu người. Những dược phẩm khác tự nhiên cũng luyện chế một ít. Mà hai người bọn họ phục dụng chính là độc dược. Loại độc tố này Nhậm Kiệt căn cứ theo công pháp tu luyện bản thân điều chế ra. Có thể khiến người vận chuyển pháp lực chậm chạp, hành động, cơ năng đều bị kìm nén. Đồng thời độc dược cũng xâm thực pháp lực, cốt tủy, một khi bị kích thích sẽ sinh ra hiệu quả trí mạng.
Uống độc dược xuống bụng, đột nhiên Hải Lượng và Mặc tiên sinh cảm giác thần thức, phản ứng, pháp lực của mình chậm lại, muốn nói chuyện cũng khó.
- Mang bọn họ đi! Có cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, lại có nhiều thị vệ như vậy. Sau này chúng ta có thể để Thiên Hải Đế Quốc chuộc người, nếu một thời gian không tới trực tiếp đưa tới phòng đấu giá đấu giá. Nhậm Kiệt phân phó cận vệ đội áp giải thị vệ của Hải Lượng đi!
Hải Lượng nghe vậy thiếu chút nữa chửi tục một tràng, chỉ là mở miệng chửi cũng khó. Cận vệ đội đi tới áp giải hai người Hải Lượng. Với tình trạng bọn họ, y cũng không lo bọn họ có vấn đề. Loại độc dược này vô cùng mãnh liệt, cho dù với tu vi của Mặc tiên sinh ít nhất cũng phải mất vài ba ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục được. Nếu không phục dụng, hiệu quả sẽ kém một chút. Nhưng có thể làm giảm chiến lực của đối phương. Quan trọng nhất là độc tính trí mạng ẩn giấu của nó.
Nhìn đoàn người bị giải đi. Nhậm Kiệt thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, không phải bây giờ Tề Thiên không thể thu thập bọn họ được. Cho dù Tề Thiên không biến thân thì cũng đã đạt tới tu vi Âm Dương Cảnh ầm hồn Đại Viên Mãn. Cộng thêm những phương thức am hiểu và sức chiến đấu cường hãn của gã, muốn đối phó cường giả Âm Dương Cảnh dương hồn tầng ba cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà lực rung động, chấn nhiếp không mạnh được như bây giờ. Mà hiện tại Tề Thiên biến thân cũng phân ra giai đoạn. Vừa rồi Nhậm Kiệt đã nói với gã, bảo gã biến thân bạo phát 5% lực lượng đánh bay Lô Vĩ.
Nếu như cần thiết có thể giết chết Lô Vĩ. 5% lực lượng nói nhiều thì không nhiều, ít thì không ít. Bởi vì Nhậm Kiệt biết. Lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo không ở cạnh mình, Sát Thủ Vương bị Tàn Hồn dẫn vào trong Ngọc Kinh Thành, hôm nay bên cạnh mình người mạnh nhất chính là Tề Thiên, với sức chiến đấu của gã, càng kéo dài một chút thì càng tốt.
Mà vừa rồi Tề Thiên một kích đánh trọng thương Lô Vĩ, bắt sống Quách Tú chính là để tránh hao tổn. Nếu như Mặc tiên sinh và Hải Lượng liều mạng thì rất phiền phức. Mà nếu không dọa sợ bọn họ, thì Hải Lượng và Mặc tiên sinh cũng không bị bắt dễ dàng, cũng không uống độc dược mà không chống cự như vậy.
Cho nên vừa đi ra Nhậm Kiệt làm vẻ giận điên, bày ra thái độ nắm hết thảy trong tay. Đồng thời chơi chiêu giết gà dọa khỉ, cũng may có nhiều khỉ. Nếu một chiêu này không dùng được, cho dù mình giết được Hải Lượng và Mặc tiên sinh thì Quách Tú cũng vẫn không tiếc hết thảy liều mạng.
Tất cả nhìn như vô tình, tùy tiện, nhưng lại nằm trong kế hoạch của Nhậm Kiệt.
- Trở về nói với tông chủ các ngươi: quản môn hạ của mình cho tốt. Lần sau bổn gia chủ sẽ không khách khí nữa đâu! Nhậm Kiệt nói xong xoay người rời đi. Tề Thiên tiện tay ném Quách Tú ra ngoài, Quách Tú cảm giác trong người có một cỗ lực lượng chấn động trực tiếp hôn mê.
Lần này Quách Tú tìm tới bình thường giết gã là xong mọi chuyện. Nhưng tình huống hôm nay lại khác. Nhậm Kiệt biết lúc này còn không phải là lúc. Nếu lúc này giết Quách Tú sẽ chỉ làm cho Thánh Đan Tông toàn lực trả thù.
Hôm nay cứu Ngọc Vô Song là quan trọng nhất, trước hết không cần thiết rước lấy phiền toái này. Hơn nữa bây giờ Nhậm gia không thể không tiếc hết thảy đối đầu với Thánh Đan Tông. Mà Nhậm Kiệt cũng chắc mẩm, chỉ cần không làm quá mức, Thánh Đan Tông cũng sẽ không tiếc hết thảy trả thù. Dù sao Nhậm gia cũng dính dáng tới Minh Ngọc Hoàng Triều. Thánh Đan Tông bọn họ cũng không dám nói mạnh hơn cả Minh Ngọc Hoàng Triều. Cho dù đối mặt với một mình Nhậm gai bọn họ cũng phải giết địch 1000 tổn hại 800. Cho nên trước mắt không phải làm quá gắt. Sau khi tới thế giới này làm gia chủ Nhậm gia, lại trải qua vô số chuyện. Nhậm Kiệt càng hiểu rõ. Thực lực, thế lực quyết định hết thảy. Nếu không muốn bị người khi dễ, không muốn bó tay chịu trói, vậy phải có thực lực và thế lực cường đại mới được.
Đám đệ tử Thánh Đan Tông cuống quít ôm Quách Tú, Lô Vĩ rời khỏi Nhật Nguyệt Tuyết Phong Sơn. Tuy rằng ở nơi này còn có rất nhiều người Thánh Đan Tông bọn họ, nhưng cũng không dám dừng lại.
Trên tầng chót Hải Trung Đan Tửu Lâu, Hải Thanh Vân và Tiểu Hà Mễ trợn tròn mắt nhìn, tất cả vừa rồi như mộng ảo vậy.
Bọn họ cảm thấy những chuyện vừa rồi không chân thật. Vừa rồi Nhậm Kiệt trờ về ném Ngọc Thành cho bọn họ chăm sóc, sau đó dẫn Tề Thiên rời đi, về sau một loạt biến cố xảy ra khiến bọn họ trố mắt líu lưỡi.
Thánh Đan Tông Quách Tú, Thái tử Thiên Hải Đế Quốc Hải Lượng, hơn nữa bên cạnh bọn họ đều có cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh dương hồn. Hải Thanh Vân cũng nhận ra hai người này. Năm đó Lô Vĩ tung hoành mấy ngàn dặm hải vực, giết người vô số, về sau bị người đuổi giết được Thánh Đan Tông che chở. Đây chính là tồn tại Âm Dương Cảnh dương hồn thứ thiệt. Còn có kẻ theo cạnh Hải Lượng nữa, đây chính là quốc sư Thiên Hải Đế Quốc - Mặc Sanh.
Vừa thấy bọn họ sắp động thủ, rất có thể đánh lưỡng bại câu thương. Hải Thanh Vân đã kích động, đánh đi, đánh đi! Mập mạp lại ở một bên kêu réo, tình huống này một khi bọn họ đánh nhau tuyệt đối lưỡng bại câu thương.
Nhưng kết quả Hải Vương chỉ nói mấy câu bọn họ liền liên hợp với nhau. Mập mạp, Hải Thanh Vân trong lòng nao nao. Hai bên liên hiệp cực kỳ cường đại, hơn nữa bây giờ còn ở Liệt Nhất Tuyết Phong Sơn, không biết nên phải làm sao?
Nhưng bọn họ lại không nghĩ rằng, chẳng những Nhậm Kiệt không trốn, lại còn xuất hiện. Mập mạp thấy bọn họ không đánh nhau cho nên chuyên tâm cứu Ngọc Thành, nhưng Hải Thanh Vân lại nhìn đến ngây dại. Nhậm Kiệt muốn làm gì vậy?
Quá tự phụ đi, nếu đây là Ngọc Kinh Thành, có Nhậm gia làm hậu thuẫn còn tạm được. Nhưng bây giờ Nhậm Kiệt mang tới bao nhiêu người, hắn rõ ràng nhất. Bên đối phương có 2 tồn tại Âm Dương Cảnh dương hồn thành danh đã lâu, tồn tại dương hồn à.
Ngay lúc Hải Thanh Vân lo lắng suy nghĩ tình huống xấu nhất thì.
Một màn không tưởng lại xuất hiện. Tề Thiên xuất thủ, một quyền đánh trọng thương Lô Vĩ, tóm gọn Quách Tú như tóm một con chó chết. Mà Nhậm Kiệt chỉ nói mấy câu với Hải Vương lại khiến cho Thái tử Thiên Hải Đế Quốc Hải Lượng và quốc sư trở thành tù binh của mình.
Hải Thanh Vân có cảm giác như mình đang mơ, không phải thật chứ?
- Thế nào? Ngay lúc Hải Thanh Vân còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Nhậm Kiệt trở lại, nhìn mập mạp hỏi thăm tình huống.