TÀ THIẾU DƯỢC VƯƠNG

- Những thứ ngươi truyền cho chúng vừa lúc khiến ta nhớ lại một ít công pháp không trọn vẹn hoàn toàn. Ta cảm thấy thích hợp với tình huống của bọn họ, cho nên để bọn họ tu luyện. Kết quả... Tề Thiên tùy ý nói.

Nhớ lại một ít công pháp? Nhớ lại một chút công pháp? Không trọn vẹn không hoàn toàn? Vãi... Nhậm Kiệt hết chỗ nói rồi, chỉ có thể giơ ngón giữa thay hai con vượn trắng này, người này đúng là to gan.

- Vậy ngươi truyền cho chúng công pháp gì? Nhậm Kiệt hết chỗ nói nhìn Tề Thiên hỏi.

Tề Thiên rất nghiêm túc gật đầu nói: - Lúc bắt đầu còn không nhớ ra, sau khi truyền thụ rồi mới nhớ ra, hình như đó là một bộ công pháp năm đó ta tranh đoạt được, gọi là Phật Đà Niết Bàn Trọng Sinh Pháp gì đó.

Phật Đà Niết Bàn Trọng Sinh Pháp, nghe tên này là biết rất đặc biệt, nhưng còn là do hắn cướp được, lại còn không trọn vẹn, Nhậm Kiệt không biết nói gì cho tốt. Phật Đà, ngươi lại để hai con vượn trắng này tu luyện công pháp đó, thật không biết ngươi nghĩ gì.

- Để ta xem! Nhậm Kiệt chụp lấy hai con vượn trắng. Hai tiểu tử này đã không nhận ra Nhậm Kiệt, bị Nhậm Kiệt túm vào tay cũng không sợ, lại còn hưng phấn rúc rúc lòng bàn tay gã, dường như muốn ra ngoài chơi với Hổ Hổ.

- Hổ Hổ. Hổ Hổ cũng vọt lên cánh tay Nhậm Kiệt, ánh mắt hờn dỗi giống như bị đôạt đi đồ chơi yêu thích của mình vậy. - Ta không đoạt của ngươi, chỉ nhìn xem bọn họ xảy ra chuyện gì rồi sẽ cho chúng đùa với ngươi. Nhậm Kiệt vuốt Hổ Hổ một cái, sau đó dùng thần hồn lực dò xét tình huống hai con vượn trắng. Bọn chúng cũng không dùng pháp lực gì, mà thân thể biến nhỏ tự nhiên thành như vậy, giống như mới sinh ra vậy. Trong cơ thể không còn sót chút lực lượng gì, nhưng mà tư chất lại khác, huyết mạch đã thức tỉnh, tạp chất cũng bị yêu đan ngàn năm thanh trừ.

Nhưng thân thể chúng vẫn vô cùng cường hãn, tuy rất nhỏ, nhưng tốc độ tu luyện rất kinh người.

Lực lượng của chúng thật tinh khiết, Phật Đà Niết Bàn Trọng Sinh Pháp đúng là có chút ít thần kỳ, nhưng Nhậm Kiệt vẫn có cảm giác, biến hóa này nhất định có liên quan tới công pháp của Tề Thiên cho chúng, dù sao không có khả năng tu luyện Phật Đà lại có biến hóa lớn như vậy.

Vận chuyển pháp lực cơ bản không thành vấn đề, nó cũng rất dễ. Hơn nữa nhìn bộ dạng của chúng, đúng là đã quên sạch mọi thứ rồi, trọng sinh, trọng sinh...

Phật gia có nói đến Niết Bàn Trọng Sinh, Nhậm Kiệt đột nhiên nghĩ đến mình.

Từ địa cầu trọng sinh tới đây, nhoáng một cái đã qua nhiều năm, không nghĩ tới hôm nay lại lần nữa tiếp xúc với nó. Không biết mình tu luyện tới trình độ nhất định, có thể hiểu rõ tất cả hay không, có thể...

- Có vấn đề gì sao? Lúc đó ta nhớ tên này rất trâu, trong trí nhớ ta thì có vẻ rất mạnh, ta phải mất ra nhiều sức lực mới đoạt được. Mặc dù không trọn vẹn, nhưng đó là vì ta còn chưa nhớ lại hoàn toàn thôi. Nhìn Nhậm Kiệt im lặng, Tề Thiên còn tưởng có vấn đề, vội vàng giải thích.

- Cũng không có gì, luyện thì đã luyện rồi, cũng không phải không có gì không ổn. Nhậm Kiệt phủi tay nói.

Hai con vượn trắng này vốn đã bị phế, coi như mình có biện pháp cũng phải làm từng chút từng chút một. Bởi vì bản thân bọn họ đã tiếp cận Thiên Yêu rồi, muốn không phục lại thì rất khó. Từ từ khôi phục, không bằng phá xong lại lập, Niết Bách Trọng Sinh cũng không phải là không tốt.

Hơn nữa căn cứ theo tình huống hiện tại, huyết mạch đặc thù của hai con vượn trắng này đã được kích phát, trở nên càng thuần túy hơn, tiềm lực sau này sẽ càng lớn hơn.

- Ta cũng thấy rất tốt. Tề Thiên vui vẻ gật đầu nói, vừa nói vừa thả hai con vượn trắng ra chơi đùa với Hổ Hổ.

Hổ Hổ đuổi theo hai tiểu tử kia chạy ra ngoài, Tề Thiên thấy Nhậm Kiệt không nói gì cũng không nhiều lời đi về lĩnh ngộ.

Tề Thiên rời đi, Nhậm Kiệt bắt đầu bắt tay làm một số việc muốn làm. Tuy lần này Nhậm gia bị đám người Nhậm Quân Dương làm loạn, Nhậm gia có chút dao động, cũng may vẫn còn cái uy của Nhậm Thiên Hành, tình huống chỉnh thể Nhậm gia vẫn còn tốt. Mà nhân cơ hội này, Nhậm Kiệt âm thầm gia tăng thêm một số quy định, lý niệm mới.

Mà Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ lại khiến cho Nhậm Kiệt phải chút suy nghĩ, nếu bọn họ toàn lực ủng hộ Nhậm Hùng Đồ thì kết quả khó mà nói được. Có lẽ Nhậm Kiệt phải liều mạng, hoặc sát hại càng hung bạo hơn. Nhưng bọn họ lại là làm như người ngoài bàng quang đứng xem, hơn nữa hoàng đế cho một cái cớ tốt như vậy, vậy mà bọn họ vẫn không rời đi. Xem ra có thời gian rảnh mình phải đi Tây Nam, Tây Bắc một chuyến.

Đang suy nghĩ, mấy người Lý Thiên Thành, Hải Thanh Vân chạy tới. Tuy mọi chuyện giải quyết xong, nghe bên ngoài đồn đãi, nhưng bọn họ vẫn không yên lòng chạy tới.

Do kéo theo mập mạp trở về, cho nên một đường thông quan dễ dàng, mập mạp cũng không cần phải bẩm báo, có thể trực tiếp đi tới chỗ chú ngụ của Nhậm Kiệt.

- Nhậm đại gia, trâu, lần này ngoài chuyện Lam Phủ Thiên Tông khai tông lập phủ ba ngày sau ra, thì đây là đề tài mới đấy. Vừa tiến vào, Văn Tử Hào giơ ngón tay cái lên nói.

Nhậm Kiệt có thể dọn dẹp đại trưởng lão Nhậm Hùng Đồ dứt khoát, lưu loát như thế, đúng là chuyện ngoài ý liệu của mọi người.

- Tất nhiên! Ngươi cũng không xem lão đại là ai à? Lý Thiên Thành vẻ mặt đầy đắc ý, giống như chính mình là lão đại vậy.

- Bây giờ nghĩ lại ta vẫn còn cảm thấy sợ hết hồn hết vía. Dù sao chúng ta là người ngoài, lại bắt nhiều người Nhậm gia như vậy, chỉ sợ Nhậm gia bị nổi loạn. Hải Thanh Vân sợ hãi nói.

- Nhưng có người hy vọng Nhậm gia nổi loạn đấy, nhưng đây dù sao chỉ là hy vọng mà thôi. Nhậm Kiệt nói, lại nhìn Ngụy Lương tiếp lời: - Tuy Tây Bắc và Tây Nam khá thích hợp, nhưng gần đây ít có đại chiến quy mô, lần này đưa người Nhậm gia tới chiến trường ma luyện khá nhiều, cho nên ta nghĩ đưa tới chỗ phụ thân ngươi.

- Cái này được đấy. Ha ha... Ngụy Lượng cười nói: - Bên Đông Hoang chúng ta chém giết không ngừng. Hơn nữa, lần trước Phương Viêm khuấy tung phụ cận Đông Hoang lên, khiến cho dư nghiệt Cổ Thần Giáo hoành hành, càng khiến cho Đông Hoang loạn cả lên. Hơn nữa gần đây người chi nhánh Hoang Cổ Kiếm Tông không chịu quy thuận, cho nên đánh nhau càng ác, mười người đi chưa chắc có một người sống trở về được.

Nghe hắn nói vậy, Nhậm Kiệt biết ngay là hắn hiểu lầm rồi. Hắn cho rằng mình không tiện giết những người này, cho nên dùng phương thức này diệt sát bọn họ.

Nhậm Kiệt khoát tay nói: - Không cần như vậy. Ta sẽ cung cấp trang bị, dược phẩm tốt cho bọn họ, để bọn họ ma luyện. Đảm bảo bọn họ sẽ không thua thiệt, chuyện còn lại phải xem bọn họ. Ta không phải muốn giết bọn họ, mà muốn cho bọn họ ma luyện để trưởng thành hơn.

- Ối... Ngụy Lượng nghe vậy ái ngại gãi gãi đầu, quay đầu nhìn đám người Lý Thiên Thành. Vừa rồi trên đường bọn họ còn bàn về chuyện này, cảm thấy rất vừa ý, chẳng lẽ là hiểu lầm? - Gia chủ, chẳng lẽ ngươi còn muốn giữ lại bọn họ, dù sao những người đó cũng là nhất mạch của đại trưởng lão, bọn họ nhất định sẽ căm hận hơn. Hải Thanh Vân lo lắng khuyên. Hắn đại biểu phụ thân đầu phục Nhậm Kiệt, đầu phục nhậm gia, cho nên bất tri bất giác cũng đổi cả cách xưng hô. Hiện tại mọi người buộc chung một sợi dây, cho nên hắn tự mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ cho Nhậm Kiệt.

- Lão đại. Tuy ta không tham dự những chuyện kia của hoàng gia, nhưng ta cũng biết một số quy của của bọn họ. Đó là: đoạn được thì đoạn. Muốn thành đại sự thì tuyệt đối không thể có lòng dạ đàn bà, lúc đáng giết thì tuyệt đối không do dự. Lý Thiên Thành khuyên nhủ.

- Ồ... Nhậm Kiệt cười nhạt nói: - Nếu thật sự cần ta cũng không do dự. Chỉ có điều bọn họ uy hiếp được ta sao? Hơn nữa dù sao đều là người Nhậm gia, muốn phát triển gia tộc thì không thể đem ân oán cá nhân vào trong. Cho dù giết bọn họ thì trong Nhậm gia cũng có người có ý nghĩ đó với ta? Cho nên đây không phải là biện pháp giải quyết tận gốc, ta đã cân nhắc qua, bây giờ bọn họ là hạt cát, có ma luyện tốt hay không thì phải xem bọn họ. Có muốn ở lại gia tộc không thì phải xem bọn họ.

Nhậm Kiệt không muốn dính vào chuyện này, nhưng gã cũng không muốn Nhậm gia tụt dốc, nếu không chỉ sợ đời sau càng lúc càng yếu. Dù sao đây không phải là ở địa cầu, đây là thế giới thực lực vi tôn, không có thực lực thì nói gì cũng vô ích.

Nói trắng ra là, sau này Nhậm gia muốn khôi phục như trạng thái trước kia, thì người Nhậm gia phải có ưu thế và tài nguyên hơn người khác. Nhưng cũng phải chịu áp lực, hoặc nỗ lực hơn người khác.

Nghe Nhậm Kiệt nói vậy, mọi người cũng không nói thêm gì nữa. Sau đó bàn về chuyện Lam Phủ Thiên Tông khai tông lập phủ. Bọn họ đều nhận được thiệp mời, nhưng mà không rõ tình huống Lam Phủ Thiên Tông lắm.

Trước mắt biết quá ít về Lam Phủ Thiên Tông, mà những tin tưc biết về Lam Thiên trước kia đều không có giá trị.

Trong lúc mọi người suy đoán, Nhậm Kiệt đột nhiên cảm thấy như thiếu cái gì đó. Lại nhìn xung quanh, thấy mập mạp không lên tiếng, đây chắc là chuyện hiếm có. Lại nói chuyện một hồi, phát hiện mập mạp chỉ ngồi nghe mà không lên tiếng, Nhậm Kiệt tìm cơ hội đuổi đám người Lý Thiên Thành đi

- Nghĩ gì mà nhập thần vậy? Hiếm thấy mập mạp suy nghĩ nhập thần như thế, Nhậm Kiệt dường như phát hiện chuyện mới lạ, trêu chọc nói.

- Ờ... Hắc... Mập mạp chợt tỉnh lại, ngại ngùng gãi đầu cười nói: - CŨng không có gì, phiếu cơm lão đại, có phải mấy ngày gần đây ngươi rất bận rộn hay không?

- Bận hay không là do mình, ngươi có chuyện gì sao? Nhậm Kiệt biết có chuyện, trong lòng cảm thấy kỳ quái, khi nào mập mạp lại xấu hổ như vậy, không giống phong cách của hắn à.

- Ừ... Mập mạp có chút do dự, ánh mắt hơi lóe lên, trầm ngâm một chút nhìn Nhậm Kiệt nói: - Nếu như, ta nói là nếu như. Nếu như chuyện Nhậm gia không vội xử lý, hoặc không cần phiếu cơm lão đại ngươi xử lý, trước ngày Lam Phủ Thiên Tông khai tông lập phủ không có chuyện gì, ta muốn hỏi phiếu cơm lão đại ngươi, có thể cho ta ba ngày... ba ngày này...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi