TÀ THIẾU DƯỢC VƯƠNG

Cho ta thời gian ba ngày?

Nhậm Kiệt nghe thấy cũng sửng sốt, đây là ý gì, ngày hôm nay, tiểu nha đầu này sao lại kỳ quái như vậy.

Nhậm Kiệt nhìn mập mập hôm nay rất khác thường, nói: - Đừng nói là thời gian ba ngày, ba mươi ngày cũng không có vấn đề gì, nhưng mà dù sao ngươi cũng phải nói một chút, ngươi muốn làm cái gì chứ?

- Thật sao? Phiếu cơm lão đại... Lam Phủ Thiên Tông khai phủ lập tông, còn có Nhậm gia bên này... Vừa nghe thấy Nhậm Kiệt nói đồng ý, sắc mặt mập mạp lập tức lộ ra vẻ vui mừng, bởi vì thời điểm nàng đưa ra yêu cầu này trong lòng cũng rất lo lắng, dù sao sự việc Nhậm gia bên này cũng vừa kết thúc, mà ba ngày sau chính là ngày Lam Phủ Thiên Tông thành lập, trong đó khẳng định có vô số chuyện, mà chuyện mình cần làm....

- Chuyện đó không cần ngươi quan tâm, nói xem, ngươi muốn làm cái gì? Nhậm Kiệt thúc ép, cộng thêm Nhậm Kiệt đặc biệt chuẩn bị dược phẩm cho mập mạp, hôm nay mập mạp cũng đã nước chảy thành sông đột phá đến Âm Dương Cảnh.

Đối với người khác, cả đời đều khó có thể đạt tới độ cao này, nhưng đối với mập mạp, lại là một kẻ lười biếng, bị Nhậm Kiệt ép cho không có biện pháp, mới tu luyện một chút thì đã có thành tích.

Thiên phú, vận khí, là nguyên nhân của những việc này, có một số thời điểm là không thể so sánh.

- Cũng không có chuyện gì quan trọng, thật ra ta nghe nói ở Đông Hoang bên kia có tổ chức Hội giao dịch rất lớn, cứ cách mười năm cử hành một lần tương đối náo nhiệt. với lại sẽ xuất hiện một ít dược liệu trân quý hiếm có, ta chỉ muốn đi xem. Tuy rằng, cửa hàng dược Cao Nhân chúng ta nắm trong tay toàn bộ sinh ý dược liệu bình thường của Minh Ngọc Hoàng Triều, nhưng về mặt đỉnh cao còn kém một chút. Tất nhiên, việc này cũng không phải vội vàng, hơn nữa cứ cách mấy năm, Đông Hoang lại có loại Hội giao dịch này, có đi hay không cũng được, nếu như... Mập mạp rầu rĩ nói rất nhỏ, rõ ràng rất muốn đi, nhưng lại lo lắng vì đi Đông Hoang sẽ ảnh hưởng đến chuyện của Nhậm Kiệt.

Phải biết rằng Đông Hoang cũng không phải là địa phương du ngoạn tốt, thông thường đều phải chuẩn bị đầy đủ mới có thể đi. Ở nơi đó người khác cũng không quan tâm ngươi là ai.

Nơi đó tràn ngập chém giết, là một nơi hỗn loạn, hoàn toàn không giống với Minh Ngọc Hoàng Triều.

Từ khi Minh Ngọc Hoàng Triều lập quốc tới nay, nơi đó chính là địa phương hỗn loạn nhất, chiến đấu liên miên. Trước khi Đông Hoang đại tướng quân Nguỵ Thế Long trấn thủ, Đông Hoang gần như trở thành địa phương nhức đầu nhất trong mắt Minh Ngọc Hoàng Triều, cả quốc gia có một phần ba binh lực hàng năm bị kiềm chế tại đây, thương vong nặng nề.

Sau đó Minh Ngọc Hoàng Triều bành trướng quy mô lớn, thậm chí tới chỗ sâu nhất Đông Hoang, nguyên nhân cũng nhờ công Đông Hoang đại tướng quân Nguỵ Thế Long. Nhưng chiến đấu ở Đông Hoang cho tới giờ chưa từng dừng lại, nên Nguỵ Lương tuổi còn trẻ mới hung hãn như thế.

“Ầm!” Mập mạp vừa mới dứt lời, đột nhiên cảm giác một cỗ áp lực thật lớn xung quanh chèn ép đến, khiến cho nàng cảm giác hít thở không thông, chẳng qua không đợi vận chuyển lực lượng ngăn cản, đã cảm giác được một lực lượng nhu hoà hơn, bọc lại xung quanh thân thể. Mập mạp hôm nay cũng đã đạt tới Âm Dương Cảnh, nhưng nàng đối với vận dụng pháp lực, ngoại trừ luyện chế dược phẩm còn tạm được, những thứ khác kém rất nhiều, nếu không vừa rồi cũng sẽ không bởi vì bay lên tốc độ quá nhanh, suýt nữa khiến nàng bị thương.

- Oa! Phiếu cơm lão đại, bây giờ tốc độ của ngươi cũng thật là nhanh, chúng ta vậy mà đã sắp ra khỏi Ngọc Kinh Thành! Mập mạp khẽ động thần thức, điều tra xung quanh lần nữa, rất là kinh ngạc, nhưng lập tức vẻ mặt kinh ngạc của nàng đột nhiên cứng lại, thoáng cái đã kịp phản ứng: - A... Sắp ra khỏi Ngọc Kinh Thành rồi! Phiếu cơm lão đại, ngươi đây là muốn... muốn làm gì?

Ngọc Kinh Thành a, rời khỏi Ngọc Kinh thành, phương hướng này chính là chạy tới Đông Hoang. Phiếu cơm lão đại đây là muốn làm gì, chính mình còn tưởng rằng phải nói nửa ngày, chẳng lẽ... chẳng lẽ....

- A a cái gì! Sớm bảo ngươi cố gắng tu luyện một chút, chẳng may ta không ở bên cạnh, ngươi gặp phải chuyện thì sao. Nói thế nào ngươi cũng là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, không nói tự mình bay đi, làm sao ngay cả ta mang theo ngươi bay, cũng thiếu chút nữa khiến ngươi bị thương. Điều này nếu truyền ra ngoài bị người khác biết, tuyệt đối sẽ thành một trò cười! Nhâm Kiệt nhìn mập mạp sợ hãi cả kinh kêu lên, bộ dáng không ra sao, nghĩ đến chuyện vừa rồi, Nhâm Kiệt không nhịn được dùng ngón tay gõ khẽ lên đầu mập mạp một cái.

Người này đôi khi cũng quá cẩu thả, mặc dù có chút bất ngờ, nhưng là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, bình thường xung quanh thân thể đều có pháp lực tự nhiên vận chuyển lưu động, gặp ngoại lực cùng áp lực tác động sẽ tự động phản ứng trước tiên, nàng thì ngược lại, vì mình đột nhiên bay lên mà thiếu chút nữa bị thương.

- Hắc hắc... Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi! Người ta... cái này, cái này do ta vừa mới đạt tới Âm Dương Cảnh còn không thuần thục... Đúng rồi phiếu cơm lão đại, ngươi cũng đừng để ý chuyện này... Oa, mới đây mà ngươi đã bay đi hơn ngàn dặm, ngươi đây là...? Thần thức mập mạp dò xét xung quanh, càng thêm khiếp sợ không dám tin, bởi vì sớm đã rời xa Ngọc Kinh Thành, tốc độ phiếu cơm lão đại cũng quá khủng bố đi!.

Mặc dù biết phiếu cơm lão đại rất cường hãn, nhưng phiếu cơm lão đại chỉ mới là tu vi Âm Dương Cảnh âm hồn, cho dù Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, cũng không có khả năng bay nhanh như vậy.

- Không phải ngươi nói muốn đi Đông Hoang sao, chúng ta trước tiên đi ngay. Nhậm Kiệt tuỳ ý nói, đồng thời dùng hết tốc lực đi về phía trước. Từ lúc đánh chết Ngự Thủy Kim Thiềm Xà Yêu chiếm được Hải Thần Châu, lực lượng bên trong bị Nhậm Kiệt tế luyện Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ cùng tự mình tu luyện tiêu hao, nhưng vẫn còn pháp tắc không gian ở bên trong, mặc dù đang từ từ tiêu tán, nhưng Nhậm Kiệt vẫn không gián đoạn cảm ngộ. Với cảnh giới của hắn, thu hoạch tương đối phong phú, giai đoạn đầu pháp tắc không gian đối với tốc độ trợ giúp rất lớn.

Hôm nay tuy Nhậm Kiệt phi hành đường dài, không thể giống như lão nhân mặt cười với khoảng cách gần vậy, nháy mắt xuất hiện, nháy mắt biến mất, nhưng tốc độ cũng rất khủng bố, sớm vượt qua cấp bậc Vương giả bình thường, so với lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo lúc trước, đều nhanh hơn rất nhiều.

- Thật...đi ah! Ta chỉ là vừa nói như vậy, vậy mà phiếu cơm lão đại ngươi.... Trong mắt mập mạp không che giấu được vui mừng, hai tay đan vào nhau đùa nghịch, còn lộ ra bộ dáng ngượng ngùng nói.

- Đừng nói nhảm, ngươi lúc nào gặp qua bắn cung mũi tên còn quay lại, còn bày đặt giả vờ với ta, rõ ràng muốn đi thì nói không được sao!

- Vậy... Chuyện của Nhậm Gia, Lam Phủ Thiên Tông, hoàng đế bên kia còn có nhiều sự việc khác, làm sao bây giờ? Mập mạp lo lắng nhìn Nhậm Kiệt, vì Nhậm Kiệt mà suy nghĩ. Dù sao Nhậm Kiệt là gia chủ của Nhậm gia, nay vừa dẹp yên nội loạn Nhậm gia, cần xử lý nội bộ, bên ngoài áp lực to lớn, cho nên mập mạp mới do dự, mới rầu rĩ như thế. Chính vì nàng đứng ở góc độ Nhậm Kiệt suy nghĩ, lo lắng, thế nhưng nếu không nói ra vấn đề này, nàng sợ...

- Nhậm gia tất cả đều đi vào quỹ đạo, tuy rằng có xảy ra chút chuyện, nhưng căn bản không ảnh hưởng tới đại cục, hiện tại ta cũng không muốn làm gì, mọi chuyện cứ bình thường là được rồi. Về phần Lam Phủ Thiên Tông gì đó, còn có hoàng đế cùng với những chuyện khác, để ý tới bọn họ làm gì. Ngươi không cần lo lắng chuyện của ta, phiếu cơm lão đại của ngươi khi nào cần ngươi lo lắng, chẳng qua làm sao ngươi đột nhiên muốn tới đó, hơn nữa.... còn khác thường như vậy? Lúc này, Nhậm Kiệt mang theo mập mạp nhanh chóng phi hành trên không trung cao vạn trượng, Nhâm Kiệt hơi cúi đầu xuống, từ khoảng cách gần nhìn trực diện vào mập mạp.

Nhậm Kiệt vừa nhìn như vậy, liền thấy mập mạp một trận ngượng ngùng, có chút luống cuống chân tay, không biết làm gì cho phải.

Chẳng qua không giống trên mặt đất, nàng muốn tránh cũng không có chỗ, muốn động cũng không được, mà khoảng cách Nhâm Kiệt rất gần, để nàng cảm nhận được rõ ràng khí tức thân thể Nhậm Kiệt toả ra, hơn nữa là ánh mắt Nhậm Kiệt, khuôn mặt kia muốn dính sát, hoà vào cảm giác thân thiết, làm cho mập mạp hô hấp có chút dồn dập.

- Không... cái gì... chỉ là.... bình thường ngươi bận rộn... khó có được cơ hội.... Thực ra, ngươi cũng từng nói... Muốn luyện chế một nhóm thuốc tốt hơn... chỉ dựa vào yêu đan là không được... Ta còn cần những thứ khác... Cho nên cần một ít dược liệu, tài liệu ở ngoài thế tục... Vừa lúc biết Tam Thạch Sơn bên Đông Hoang sắp mở Hội giao dịch, cho nên... muốn đi a... Phiếu cơm lão đại, ngươi đừng nhìn ta như vậy! Mập mạp bị Nhâm kiệt nhìn rất căng thẳng, nói chuyện đều đứt quãng.

Nhìn dáng vẻ mập mạp, thời khắc này, tuy Nhâm Kiệt thấy bộ dáng nàng mập mạp, nhưng nghĩ tới khuôn mặt nàng vốn dĩ xinh đẹp, thậm chí nghĩ tới một màn nhìn thấy lần đầu tiên kia, mặc dù lập tức kiểm soát, nhưng lúc này liên tưởng tới bộ dáng nàng ngượng ngùng, thì càng thêm tức cười.

Thẳng đến khi mập mạp bị nhìn đến không xong, cuối cùng lấy tay đẩy ra, lúc này Nhâm Kiệt mới cười khôi phục bình thường.

- Muốn đi thì đi, đâu cần phải làm bộ dáng như vậy!

- Nhưng....

Nhậm Kiệt vừa nhìn thấy, đã biết ngay mập mạp muốn nói gì, vội vàng xua tay ra hiệu dừng lại: - Ngưng, ngưng lại! Hôm nay ngươi sao vậy, chút chuyện nhỏ mà cứ làm rối tung lên, ta đi ra ngoài, trời cũng không sập xuống. Việc trong nhà ta đã sắp xếp xong xuôi, ngươi cũng đừng quá quan tâm!

- A... Mập mạp a một tiếng, lập tức lại nói tiếp: - Nhưng mà chúng ta không nên đi một mình, tốt nhất là đem theo đội cận vệ, ít nhất cũng phải mang Tề Thiên theo, Đông Hoang kia cũng không phải Ngọc Kinh Thành!

Đông Hoang diện tích vô cùng rộng lớn, có khi rộng gấp mấy lần so với cả Minh Ngọc Hoàng Triều cùng Thiên Hải Đế Quốc, nhưng nơi này đặc biệt hoang vắng cằn cỗi, yêu thú tung hoành ngang dọc. Người bình thường sinh sống rất khó khăn, thỉnh thoảng cách mấy ngàn năm, mấy vạn dặm sẽ có một vài chỗ có người sinh sống. Sẽ có một ít bộ lạc, quốc gia nhỏ, gia tộc dựa vào nơi đó sinh tồn, bọn họ cũng đều phải đối mặt với yêu thú, cùng số đông tu luyện giả xông xáo trong này quấy nhiễu.

Cho nên toàn bộ phạm vi Đông Hoang vô cùng hỗn loạn, lại không có giá trị chinh phạt, cho nên Minh Ngọc Hoàng Triều vẫn luôn đóng quân phòng ngự là thế.

Bởi vì tính đặc thù của Đông Hoang, sinh sống ở Đông Hoang đều là các loại bộ lạc, quốc gia nhỏ, gia tộc, môn phái tu luyện giả, giáo phái, thậm chí có một vài tông phái cũng đều ở trong đó. Vì người bình thường rất khó sinh tồn trong môi trường đó, không có nghĩa không thích hợp cho tu luyện giả.

Đông Hoang lớn như vậy, đối với tu luyện giả mà nói, cũng giống như vô biên vô hạn, bên trong vô cùng hỗn loạn, xung quanh Minh Ngọc Hoàng Triều phía biên giới Đông Hoang thường xuyên gặp những kẻ đó cướp bóc, có thể tưởng tượng bọn hắn hung hãn thế nào. Ý tứ mập mạp rất rõ ràng, đến Đông Hoang, cũng không ai để ý tới Nhâm Kiệt thân phận gia chủ Nhậm Gia của Minh Ngọc Hoàng Triều, tuy rằng từ trước tới nay, mập mạp đã tin tưởng đủ loại thần kỳ của phiếu cơm lão đại.

Nhưng dù sao cũng ít thấy thời điểm phiếu cơm lão đại chân chính ra tay, đặc biệt vì lo lắng an toàn của phiếu cơm lão đại, dù không cho vợ chồng lục gia Nhậm Thiên Tung đi cùng, ít nhất cũng dẫn theo cận vệ đội hoặc Tề Thiên đi.

- Ngươi lại không tin tưởng phiếu cơm lão đại ta sao? Nhậm Kiệt cũng không có che giấu gì với mập mạp bọn họ, nhưng chân chính ở trước mặt mọi người, thật đúng là chưa từng toàn lực thi triển, cho nên mập mạp nói như thế, hắn cũng không nhịn được bật cười.

- Làm sao lại không tin tưởng! Mập mạp vừa nghe, vội vàng lắc đầu, tuỳ tiện nói: - Chỉ là dẫn theo bọn họ an toàn hơn, dù sao nơi chúng ta đi là Đông Hoang.

- Ngươi xem tốc độ chúng ta này, cho dù thật sự xảy ra chuyện không may, chỉ cần không phải Thái Cực Cảnh tự mình ra tay, có mấy ai có thể đuổi kịp. Yên tâm, hơn nữa, hai người đi ra ngoài chẳng phải tốt hơn ư! Nhậm Kiệt cố ý nhìn chằm chằm mập mạp nói.

- Khụ... Mập mạp hé miệng muốn nói thêm gì, chính mình lại bị sặc một cái, ho khan vài tiếng.

Bộ dáng của mập mạp, lại lần nữa làm cho Nhậm Kiện phì cười không thôi.

Làm cho mập mạp lại ngượng ngùng, chẳng qua nhờ vậy, mập mạp cũng không thay Nhâm Kiệt lo lắng chuyện khác nữa, mập mạp liên tiếp chuyển đổi chủ đề, nhưng cuối cùng vẫn là Nhậm Kiệt không còn trêu chọc nàng, lúc này hai người mới tuỳ ý hàn huyên...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi